Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 132: Chương 132

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Chương 132


Sau khi sự kiện đen tối này qua đi, cả hai trải qua cuộc sống ngọt ngào được một thời gian.

“Bảo em ngốc em lại không vui.” Giọng Thẩm Ngôn Lễ đều đều, anh cong ngón tay lên búng nhẹ vào mặt cô: “Anh đã nói với em nhiều rồi, uống ít thôi, chứ không phải không được uống."

Thịnh Tường không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại trong lòng cô còn có chút mong chờ.

Sau đó, ông ấy lại nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ: "Triệu chứng rất giống nhưng không phải là mang thai."

Chỉ là lòng tốt như vậy cũng đã được cân nhắc và ẩn chứa hàm ý khác. (đọc tại Qidian-VP.com)


Rõ ràng anh là người tuỳ ý làm bậy nhất.

Thịnh Tường rất muốn khóa cái miệng Thẩm Ngôn Lễ lại, cố định chặt lại không cho anh mở miệng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi Thẩm Ngôn Lễ kết thúc lịch trình, anh rời khỏi Thẩm thị, đặt khách sạn trước rồi mới đưa cô đến đó.

Anh nghĩ rằng anh đang bị đồn cái gì?

Bỗng nhiên, tim anh lại tan chảy mất một góc.

Nghe thì có vẻ logic và rất hợp lí, nhưng khi nghĩ kĩ hơn thì sẽ nhận ra rằng những chuyện kia đều là do anh tự bịa ra.

Nhưng giống như anh đã cảm nhận được vậy, bởi vì khi đó anh cứ bồn chồn, luôn cảm giác có chuyện gì đó đã xảy ra.

Nói đến cũng thấy kì lạ, Thịnh Tường cái gì cũng tốt, nhưng ở khoản này cô lại không biết kiềm chế chút nào.

Dừng một lúc, anh lại bổ sung: "Để anh giải thích một chút, dù sao lúc trước anh cũng chưa từng bị đồn mấy thứ này, thỉnh thoảng thử chút cũng được."

Cô xoa xoa gò má hơi nóng lên vì xấu hổ: “Vậy ai bế em đến phòng nghỉ?”

Trước đây, cô thường nghỉ phép nhiều ngày sau chuyến bay, lần này cũng không ngoại lệ.

“Loại mới ép là ngon nhất.” Cô cứ nhìn Thẩm Ngôn Lễ như vậy rồi nhanh chóng bổ sung: “Thêm nhiều đá.”

"Nhưng em đã khỏe rồi, bây giờ chẳng phải em đã khỏe như vâm rồi sao."

"Anh mà nghe em à?"

Thịnh Tường nghe thấy động tĩnh thì ngước mắt lên, yên lặng nhìn anh.

Nếu anh không muốn cô uống nước đá thì cứ nói việc nói thẳng, cứ phải tìm đủ loại lý do.

Đôi mắt cô sáng ngời như có dòng nước trong veo đang chảy: "Anh đến rồi à?"

"Thịnh Tường em còn lộ liễu hơn được không?"

Sau khi trở về nhà lớn nhà họ Thẩm, trong nhà cũng hơi váng, ba Thẩm và mẹ Thẩm đi thăm nhà một người bạn, còn Thẩm Ngôn Khai đi đàm phán.

Khi ấy, giữa hè đã trôi qua từ lâu, thu đông cũng lần lượt trôi qua, họ lại cùng nghênh đón mùa xuân tươi sáng.

Sau nửa đêm, Thẩm Ngôn Lễ cuối cùng cũng ăn đủ, sau khi đắp chăn cho cô gái đang run rẩy không ngừng, anh mặc bộ đồ ngủ lỏng lẻo vào, rốt cuộc cũng đi ép nước trái cây cho cô.

Bởi vì ly nước trái cây kia đã được anh hâm nóng.

Nên cô cũng không nói về chuyện này nữa.

"Em nói thì không tính, anh nói mới tính." Môi anh đã bao phủ lấy cô: "Anh nói em chạy thì chính là em chạy. Đừng kiếm cớ."

Anh cụp mắt xuống, ngập ngừng giơ tay lên, dừng lại trên không một lúc lâu, cuối cùng vẫn chần chờ, chậm rãi thăm dò cô.

Đây mà là nước ép cô muốn sao?

Nếu như vậy thì có lẽ tinh thần của tổng giám đốc Thẩm thật tốt.

Thẩm Ngôn Lễ đặt một tay lên vô lăng, góc nghiêng của anh sắc sảo vô cùng: “Em vừa bảo em thấy choáng mà? Ở nhà cũ có bác sĩ gia đình, tối nay chúng ta vẫn nên về đó nghỉ lại.”

"Tùy anh thôi. Dù sao nếu bị đồn ra làm sao thì anh cũng không thể trách em được."

Lúc này ở đây vô cùng yên ắng, chỉ có quỷ mới biết bọn họ đang nói gì bên ngoài văn phòng.

"..."

Vào buổi tối, khi hai người họ lên lầu, đề tài của hai người chung quy vẫn không tránh khỏi phương diện này.

Anh không nhắc tới còn đỡ, anh vừa nhắc tới Thịnh Tường lại nghĩ đến việc mình vừa xuất hiện trước mọi người trong bộ dạng ngái ngủ.

Không biết qua bao lâu, bác sĩ trưởng ngước mắt, bình tĩnh nhìn Thịnh Tường.

Trước khi đi, bác sĩ gia đình kê thuốc Bắc giúp thư giãn tinh thần cho Thịnh Tường, chỉ cần uống vài liều là khỏi.

Nói không lại anh nên Thịnh Tường đành phải giương cờ trắng.

“Vợ phải hiểu rõ tình hình chứ.” Thẩm Ngôn Lễ dựa lưng vào ghế, nhàn nhã xoay ghế: “Nếu em còn ngủ trên sô pha bên kia, em sẽ bị người ta nhìn từ đầu đến chân.”

“Trước đây triệu chứng của em cũng giống vậy mà.” Thẩm Ngôn Lễ ôm cô nói: “Nhưng bây giờ thế cũng coi như ổn rồi.”

Sau khi sự kinh ngạc ban đầu qua đi, ban hội đồng quản trị ở trước mặt Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng dời mắt đi.

"Em thực sự muốn làm việc chăm chỉ." Thịnh Tường chủ động đến gần Thẩm Ngôn Lễ, vòng tay qua cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh: "Nhưng những điều này cũng không hề mâu thuẫn."

"Thật ra những lời tôi nói đều là những điều bình thường. Tóm lại, giữ tâm trạng thoải mái là được. Người trẻ tuổi bây giờ hay nghĩ nhiều lắm."

“Thật ra thì không có gì đâu.” Thịnh Tường chống cằm, nhìn xuống thấy đôi chân mình đang đung đưa qua lại: “Em chỉ đang nghĩ, nếu sau này chuẩn bị thật vậy thì có phải em không thể uống nước đào ướp đá nữa không?"

"Anh mở họp ở đây, sao không báo cho em biết một tiếng..."

Đôi chân thon dài của cô gái dang rộng ra, duỗi sang hai bên, giọng nói của cô bị Thẩm Ngôn Lễ liên tục cúi người xuống nuốt trọn.

Giống hệt như đột nhiên bị kéo vào trận mưa xối xả, ầm ầm khiến cô lập tức tỉnh táo.

Thẩm Ngôn Lễ bình tĩnh nhìn cô rồi đột nhiên lên tiếng: "Thịnh Tường, anh có chuyện cần bàn bạc với em."

"Cần gặp bác sĩ sao? Bây giờ em cảm thấy rất ổn."

Đột nhiên, bây giờ chỉ còn lại hai người họ.

"Vợ à."

“Thế à?” Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô rồi đột nhiên mỉm cười: “Anh không lén uống nước đào ướp lạnh đâu.”

Không ngờ ngoài mặt Thẩm Ngôn Lễ không nhắc đến nhưng thực tế vẫn đang suy nghĩ về việc đó.

Thực ra cũng không phải sai lầm, Thẩm Ngôn Lễ có thể nghĩ như vậy bởi vì hai người thường xuyên chạm mặt nhau.

Có lẽ không chỉ rõ ràng mà còn trắng trợn, đúng là được voi đòi tiên.

Lúc Thẩm Ngôn Lễ vội vàng chạy tới, cô đang ngồi trên băng ghế ở hành lang bệnh viện, lặng lẽ đợi anh.

Thịnh Tường cảm thấy như thể cô đã nghe được một trò đùa ghê gớm nào đó.

Suy cho cùng, bọn họ đều là những người lăn lộn trên thương trường suốt bao tháng ngày nên đã quen với sự đời.

Sau khi người đi, Thịnh Tường cuối cùng vẫn nói ra nỗi tò mò ngay từ đầu của cô: "Anh nghĩ gì thế, nghĩ em có thai à?"

Trong quá khứ cô cũng đã từng phải chịu thua vì cái tính đó của anh.

Sau khi cuộc họp kết thúc, mọi người cung kính báo cáo và rời đi.

Nghe cô nói thế, Thẩm Ngôn Lễ lập tức rũ mắt nhìn cô.

"Đương nhiên." Cô đồng ý, rồi chậm rãi đẩy anh ra: "Sao anh lại nói thế, đừng có nói như thế chứ."

Cơn gió cuối xuân mang theo hơi ấm, khi lướt qua da đầu khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Thẩm Ngôn Lễ lịch sự đáp lại, tiện đà ghé vào tai Thịnh Tường: "Nghe chưa, đang nói em đó."

Anh vừa thẳng thắn lại vừa tùy ý.

Khi cách cô chưa đầy nửa mét, anh cong đầu gối, hơi cúi người xuống.

Đôi mắt Thịnh Tường long lanh: “Vậy… Nếu em nói bây giờ em muốn uống thì sao?”

"Em khám một chút cũng không phải chuyện gì xấu."

"Dù thế nào đi nữa thì em vẫn phải đặt anh lên hàng đầu."

Cơn chóng mặt của cô đã giảm đi rất nhiều.

"..."

Ánh sáng dìu dịu, nhẹ nhàng rơi rải rác trên vai cô, làm cho đuôi tóc đen nhánh của cô cũng được dát lên một tầng sáng mờ nhạt.

Thịnh Tường thấy đường đi quen quen, bèn xoay người hỏi anh: “Vẫn về nhà cũ hả anh?”

Thẩm Ngôn Lễ xòe bàn tay với những khớp xương rõ ràng ra, chạm lên chiếc áo dệt kim mỏng nhẹ của cô gái, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Không hiểu sao khi nhận ra được ý đồ của Thẩm Ngôn Lễ, cô gái lại dự đoán được một chút nguy hiểm nào đó.

Thẩm Ngôn Lễ nói ngắn gọn với ông ấy về triệu chứng gần đây của Thịnh Tường, đối phương chẩn mạch cho cô, sau đó sử dụng thiết bị chuyên dụng.

Anh phủ lòng bàn tay lên lướt qua từng chút một, cuối cùng ấn nhẹ lên đó.

"Anh hay lắm… Hôm qua bác sĩ còn bảo em nên nghỉ ngơi nhiều hơn..."

Dù bọn họ có sốc đến thế nào đi nữa thì vào giờ khắc này cũng nén vào trong lòng.

Thỉnh thoảng cô cũng bị anh đùa giỡn, Thịnh Tường vừa đau lại vừa say mê hưởng thụ, nhưng cô cũng thầm nghĩ rằng người này thực sự quá xấu xa.

“Đúng vậy, do làm việc quá sức dẫn đến mệt mỏi. Giữa mùa hè trời nóng nực, khi trạng thái mệt mỏi này kéo dài sẽ gây khó khăn cho việc toát mồ hôi, giải nhiệt. Tôi thấy sắc mặt của mợ Thẩm khá tốt, không cần uống thuốc đâu, chú ý nghỉ ngơi là được.”

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Thịnh Tường nghe rõ giọng nói hóng chuyện cuối cùng cũng đã được giải phóng của ai đó, cực kỳ cao vút.

Thời gian ban đêm là thời điểm thích hợp nhất để suy nghĩ.

Lời nói của mợ Thẩm rất đáng để nghĩ sâu xa.

Những lúc không gặp nhau ở nơi làm việc là vì không có thời gian, nhưng một khi không gặp vài ngày, khi hai người gặp lại thì mọi chuyện sẽ khá điên rồ.

Thẩm Ngôn Lễ dừng lại: "Không phải à?"

Bác sĩ gia đình đi theo hai người, theo sát bước chân của Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cả hai đề cập đến chủ đề này.

Có lẽ chính Thịnh Tường cũng không nhận ra, khi nói lời này, giọng cô lại chân thành như thế, thậm chí giọng cô còn dịu dàng hơn nữa.

"Nếu em không có ý định mang thai, hoặc vẫn muốn phấn đấu trong công việc thì không có cũng không sao, anh nghe em."

Chương 132: Chương 132

"..."

Âm thanh thoát ra khỏi cổ họng cô nếu không phải hơi thở gấp gáp, thì cũng là những tiếng “hừ” thật khẽ do không kiềm chế được.

Thật ra là do cô bị ảnh hưởng bởi một vài chuyện thuở niên thiếu, cho nên Thịnh Tường cực kì khao khát một gia đình trọn vẹn hơn.

"..."

Lúc này cô đang nằm sấp trên đệm, muốn lăn người về phía trước, kết quả chưa dịch sang được chút nào, cô đã bị Thẩm Ngôn Lễ kéo lại thật mạnh: “Bây giờ tinh thần của em rất tốt nhỉ, còn muốn chạy."

Thịnh Tường để Thẩm Ngôn Lễ cảm nhận, thậm chí còn kéo tay anh đến nơi đang tồn tại sinh mệnh nhỏ bé kia.


Thẩm Ngôn Lễ vừa lên tiếng mới nhận ra giọng anh thực sự rất khàn.

Sự túng d·ụ·c này đã được duy trì trong hai ngày liên tiếp.

Chưa kể trang viên có tận bốn tầng, hai người đã thử trải nghiệm từng ngóc ngách của mỗi tầng.

Tình cờ đây lại là ngày nghỉ hiếm hoi của Thẩm Ngôn Lễ nên cả hai làm tổ ở nhà chính nhà họ Thẩm, không đi đâu cả.

Hai người nhìn nhau, rốt cuộc Thẩm Ngôn Lễ là người dời mắt đi trước.

Thẩm Ngôn Lễ không nói nhảm nữa, để mặc cô gái cứ giãy dụa, còn anh chỉ x** n*n đôi g* b*ng đ** trắng như tuyết kia rồi tiến vào từ phía sau.

Cô gái bị xoa đến nỗi mềm nhũn, giọng nhỏ như muỗi kêu: "... Em không chạy có được không."


“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ đáp, tiến về phía trước vài bước.

Lúc này, họ cũng thức thời không quan sát Thịnh Tường ở phía bên kia, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đưa mắt nhìn nhau.

Bác sĩ chủ chốt vừa nói vừa nhìn hai người: "Nếu hai người đang có ý định chuẩn bị mang thai, tôi kiến nghị mợ Thẩm nên nghỉ ngơi nhiều hơn, uống ít đá. Điều này không có nghĩa là nên kiêng hoàn toàn, mà là uống với lượng thích hợp. Hơn nữa hai người nên làm việc vừa phải, cố gắng đừng thức khuya."

Buổi chiều, những bóng dài loang lổ kéo dài trên hành lang bệnh viện.

Khi họ kết hợp mọi thứ lại với nhau đã tạo nên một đợt suy đoán mới…

"Muốn nước ép đúng không?" Anh nhướng mày, ngoắc ngoắc tay: "Vậy bây giờ chúng ta có thể làm mà."

Thẩm Ngôn Lễ không chỉ muốn có được cô, mà còn thay đổi đủ loại địa điểm, vô cùng táo bạo.

Khi Thẩm Ngôn Lễ nhận được tin từ Thịnh Tường cũng là lúc anh đang tổ chức một cuộc họp quan trọng.

Họ cũng không hề cố gắng, chỉ làm theo lời vị bác sĩ, cứ thuận theo tự nhiên nên hầu như hai người cũng chẳng dùng biện pháp nào.

Ví dụ như tại sao hôm nay không mở họp ở phòng họp mà ở phòng làm việc của Thẩm Ngôn Lễ, tại sao Thịnh Tường lại xuất hiện ở đây.

Vốn dĩ không có chuyện gì, nhưng sau khi Thịnh Tường rửa mặt xong, mỗi khi nghĩ đến lời của bác sĩ chính thì cô lại càng cảm thấy bất an.

Thịnh Tường có chút không phục: "Rõ ràng là bác sĩ không chỉ nói em, mà là yêu cầu cả hai phải chú ý." (đọc tại Qidian-VP.com)

“Em thở dài à?” Thẩm Ngôn Lễ cảm thấy mới lạ, nghiêng đầu nhìn sang: “Vợ à, em đang suy nghĩ gì thế? Nói cho anh nghe chút đi.”

Truyền miệng qua lại, thậm chí có khi còn phóng đại mọi việc lên nữa, Thịnh Tường đã từng trải qua rồi.

Một nửa bên mặt trắng như sứ của Thịnh Tường như bị mờ đi, chỉ có biểu cảm trên khuôn mặt cô là sống động nhất.

Anh dùng tư thế này, nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt cô.

Thực ra lúc tỉnh dậy cô có hơi chóng mặt nhưng hiện tại tinh thần cô đang khá tốt.

Thịnh Tường đang ở bệnh viện tư nhân, nghe nói là sau khi xuống máy bay cảm thấy không thoải mái nên cô đã đến thẳng đó.

Ánh mắt Thịnh Tường vẫn chăm chú như cũ, không ngẩng đầu, vô thức hỏi: "Chuyện gì?"

"Anh biết không, ở đây có hai sinh mệnh đấy."

Sự im lặng vô tận từ từ lan rộng trong phòng làm việc.

Hơi thở của cô tựa như bị treo lơ lửng giữa không trung.

Cái gì mà khách sạn với không khách sạn…

Lần trước ở trên xe, anh đã làm vỡ một món đồ rồi.

Một lúc lâu, Thẩm Ngôn Lễ vẫn không lên tiếng, sau đó anh mới nói: "Ở đây thật sự có em bé à?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh dùng giọng điệu "em cảm thấy anh sẽ để em bị người khác nhìn thấy sao".

Bọn họ là một đội ngũ y tế tương đối chuyên nghiệp, ban đầu có mười mấy người. Hôm nay được gọi đến nhà lớn nhà họ Thẩm đột xuất, do thời gian gấp gáp nên vắng khá nhiều người, chỉ có ba bốn bác sĩ dày dặn kinh nghiệm đến.

"... Cái gì gọi là cũng coi như ổn?"

"..."

"Dù có bị đồn thế nào thì cũng chỉ là chuyện nhỏ trong văn phòng, tại sao anh lại phải trách em?" Thẩm Ngôn Lễ lười biếng nhướng mày: "Nếu nữ chính bị đồn là em, rõ ràng là anh cầu còn không được."

Thịnh Tường cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ lại là giả?

Bác sĩ trưởng chuyên về Đông y, trước đây đã giúp mẹ Thẩm điều trị sức khỏe, rất đáng tin cậy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 132: Chương 132