Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 138: Chương 138
Tiêu Tự nói rằng...
Hai người sóng vai đi ra sảnh lớn của sân bay, Ứng Đào vẫy tay tạm biệt đàn anh, nhìn lướt qua đã nhìn thấy Tiêu Tự đang đứng chờ ở lối đi bộ đối diện.
Trong căn cứ hàng không rộng lớn, Trình Dã Vọng thấy dáng vẻ không yên lòng của anh thì cảm thấy rất nghi ngờ.
"Nam Hòe? Hơi xa nhỉ." Đôi chân dài của đàn anh bước đến sóng vai đi cùng cô: "Vậy được rồi, anh với em cùng ra ngoài đi."
Tiêu Tự thử mò trong trí nhớ hình như ngày trước cô từng oán giận khóa cửa nhà mình, dứt khoát kéo tay cô ấn lên cánh cửa.
Mọi thứ trở nên mông lung, hình như cô cũng rất hưởng thụ.
Đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Tiêu Tự hệt như nổi điên, lập tức xé váy cô, động tác nhanh như lốc xoáy ngoài đồng hoang vậy.
"Ứng Đào!" (đọc tại Qidian-VP.com)
Ứng Đào bị lắc đến khó chịu, lẩm chẩm một chút rồi lại xoay đầu ngủ tiếp.
Lúc này Ứng Đào không nói gì nữa, liên tưởng đến biểu hiện ngày hôm qua của anh, hình như là thế thật...
Sau khi tốt nghiệp, ai cũng có những thay đổi rất lớn. Thật ra Tiêu Tự không thay đổi quá nhiều, vẫn cà lơ phất phơ như cũ.
Vì ôm cô nên hơi khó đi, anh thử thăm dò thả người xuống để trống tay tìm chốt mở.
Chữ 'đau' cuối cùng kia, Ứng Đào trăn trở một hồi cũng không thể nói ra lời.
Hai người cứ như chẳng quan tâm đến chuyện gì nữa mà liều lĩnh phá bỏ gông xiềng.
"Không phải." Tiêu Tự lắc đầu: "Đừng quan tâm tới tôi, cậu cứ về phòng máy đi, tôi đi lên sân thượng hóng gió một lát.
Vào lần đầu tiên,thật ra anh rất khó di chuyển, cứ liên tục bảo cô thả lỏng ra nhưng cô cũng không thể thả lỏng nổi.
Chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi, cô chỉ coi nó như mây khói, tốt nhất vẫn nên quên đi.
Ánh mắt của tiếp viên hàng không đó liếc qua đây, động tác chần chờ, một lát sau thì quay người rời đi.
Trong phòng không bật đèn, tối đen.
Ứng Đào không thèm quan tâm, chờ sau khi nữ tiếp viên kia đi rồi mới chậm rãi đi qua.
"..."
Anh ta nghĩ uống thuốc không tốt, nên đã cố ý dặn dò, kết quả mấy ngày rồi mà Ứng Đào vẫn chưa trả lời.
Anh hơi không kiên nhẫn, nói ngay: "Sao tôi biết được? Mẹ nó, đây cũng là lần đầu của ông đây mà!"
Tiêu Tự lấy thuốc ra, chậm rãi lấy bật lửa ra châm, sau đó đặt lên môi.
Dường như Ứng Đào rốt cuộc cũng có phản ứng, trợn mắt nhìn về phía anh.
Tiêu Tự lái xe nên không uống rượu, cho nên anh ra phải nhận trách nhiệm đưa người về nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Tự vỗ mặt cô rồi lại phát hiện người phụ nữ này chẳng còn chút ý thức nào cả.
Cô dụi mắt, ánh mắt hoảng hốt dừng giữa không trung.
Không có bất kỳ người đàn ông nào có thể bình tĩnh, chấp nhận việc người khác nghi ngờ năng lực của mình cả, Tiêu Tự cũng không ngoại lệ.
Khuôn mặt đẹp trai của anh như bị lạc trong làn khói lượn lờ đó.
"Không may rồi ạ, hẹn anh hôm khác nhau! Lần sau tôi nhất định sẽ đi ăn với anh!" Ứng Đào cười cong mắt: "Bạn tốt của tôi vừa về nước, cậu ấy sẽ đến đón tôi đi Nam Hòe gặp cô ấy, hôm nay thật sự không được rồi."
Những lần sau, khi họ thành thạo hơn rồi, anh ở đằng sau linh hoạt vỗ lên nơi vểnh lên trắng như tuyết của cô, mồ hôi chảy xuống cằm anh, từng giọt rơi xuống người cô.
Tiêu Tự cứ như dã thú chưa ăn qua thịt bao giờ ấy, thô bạo vô cùng.
Vào giờ khắc này dường như chỉ cần bóp một cái là nước sẽ chảy ra.
Nhưng sao hai người họ quấn lấy nhau được thế?
Yết hầu Tiêu Tự khẽ di chuyển, hiếm khi không dỗi lại, trái tim cứ như đã bị mùa hè nóng bỏng này rạch một đường rồi vậy.
Đa tình lại phong lưu, trông dáng vẻ rất có kiên nhẫn.
"Ứng Đại Đào, tôi mới phát hiện một chuyện, hình như từ lúc quen cậu đến bây giờ, tôi cứ như bảo tiêu của cậu ấy nhỉ? Còn là kiểu miễn phí, chẳng lấy được đồng nào nữa chứ.”
Ứng Đào uống không ít, cuối cùng đến cả đứng còn không vững.
Theo động tác đó, Ứng Đào lộn xộn trượt vào lồng ngực anh, hai má dán thẳng lên ngực anh.
Anh hơi ngửa lưng ra sau, tựa lên cửa kính xe, trong tay còn đang chậm rãi hút một điếu thuốc.
Giao diện vẫn dừng lại ở tin nhắn lần trước…
Vừa muốn gọi cho Ứng Đào một cuộc để hỏi thăm, nhưng hệt như tâm linh tương thông vậy, cô lại gọi đến trước.
Chỉ trong nửa giây, hai người lại ghé sát vào nhau.
Đâu đâu cũng là vết hôn.
Ứng Đào “hừ” hai tiếng: "Đợi có nửa tiếng đã không được rồi, xem ra cậu cũng chẳng thể lâu hơn được mấy."
Mấy ngày gần đây khuôn mặt Tiêu Tự đều rất u ám, đúng là hiếm thấy thật.
Ứng Đào dứt khoát không thèm quan tâm nữa, sau khi kỳ nghỉ kết thúc, cô lại có một chuyến bay.
Ứng Đào: "Ờ."
Thái độ lúc ngồi trong quán bar của anh cũng rất khác thường, chỉ ngồi trong một góc sáng sủa uống rượu giải sầu mà thôi, không hề có tinh thần hay suy nghĩ chơi bời gì nữa cả.
Ai ngờ xài được thật, vài giây sau, cửa kêu "tích tích" một tiếng rồi mở ra.
Ứng Đào luống cuống nhìn chính mình, toàn thân cô dưới lớp chăn không có chỗ nào ổn hết.
"Cái này có phải do cậu làm không?!"
Sự mũm mĩm vốn có của thời kỳ trẻ con dần mất đi để lộ dáng vẻ xinh đẹp, ướt át trong trẻo, hai má hây hây.
Chuyện này có thể trách ai được chứ?!
Không phải người này nên có kỹ xảo tốt, rất biết cách làm người khác hưởng thụ à?
Tiêu Tự vừa nói vừa nghiêng người, trên tấm lưng to rộng có rất nhiều vết cào nho nhỏ ngang dọc khắp nơi.
Ứng Đào nghĩ một hồi, chỉ cảm thấy có một loại cảm xúc vô cùng bi thương ập tới, cô khóc nức nở: "Hu hu hu, tôi không muốn sống nữa, vậy mà tôi lại cùng một tên lăng nhăng như cậu lên giường!"
Còn không đợi cô ấy chào đón tâm trạng mới thì vào lúc chuyến bay quay về, có một đồng nghiệp nói rằng sau khi mang thai thì phải chuyển công tác.
Ứng Đào vội che mắt lại: "Cậu sàm sỡ tôi!"
Ứng Đào vừa xuống máy bay, thay quần áo xong ra ngoài thì phía sau đã có người đuổi theo.
Mấy ngày này cô không muốn nhìn thấy anh, nhớ ra thừa dịp còn được nghỉ vài ngày để suy nghĩ thật kỹ.
Anh cũng không nói dối...
"Cậu hỏi tôi thì tôi phải trả lời à?" Ứng Đào vẫn đang trang điểm, hơi tức giận: "Đó là cơ trưởng của bọn tôi, là đàn anh của tôi, học cùng trường Đại học Hàng không Kinh Hoài, trước tôi một năm."
"..."
"... Tiêu Tự!"
Tiêu Tự: "Đến bệnh viện kiểm tra một chút đi."
"Cậu làm sao thế, hôm qua mới đi đến Thẩm thị mà, sao sau khi trở về lại như thế này rồi?"
Đương nhiên, tiệc về nước của Thịnh Tường rất náo nhiệt, trong lúc tụ hội không ít người dùng rượu gia tăng hứng thú.
Tiêu Tự khẽ nhíu mày, nhưng vẫn chậm rãi đứng dậy, chăn theo động tác của anh mà trượt xuống eo, xuống chút nữa là...
Không hiểu sao anh lại thấy nghẹn ở cổ họng, còn muốn nói thêm gì đó, ai ngờ cuộc gọi đã bị Ứng Đào vội vàng cúp máy mất rồi.
Lăng nhăng liên quan gì đến chuyện không yêu đương chứ?
Giọng điệu Tiêu Tự quái gở, Ứng Đào nghe xong thì dừng động tác trang điểm trên tay, xoay người hung hăng trừng anh: "Cậu bị điên à?"
Ứng Đào tức giận không chịu nổi, lập tức nhào qua, linh hoạt sử dụng cùi chỏ hành hung chi thuật để đánh anh.
"Cậu cậu cậu, tôi tôi tôi..." Ứng Đào sắp xếp từ ngữ nữa ngày vẫn không nói ra được một câu đầy đủ, một lúc lâu sau, cô nâng cao tông giọng: "Cậu đứng lên cho tôi!"
Ứng Đào ra hiệu thuốc gần nhà mua que thử thai, khi đang đợi kết quả ở nhà, cô chỉ cảm thấy thời gian chưa bao giờ dài lâu đến thế.
Vốn dĩ đây đã là chuyện xảy ra bất ngờ rồi, nên vào lúc quan trọng, không ai trong hai người họ nhớ tới chuyện này cả.
"Không phải là tôi, chẳng lẽ là quỷ à?"
Anh hé mắt ra: "Làm cái quỷ gì thế!"
Tiêu Tự mở máy xe, linh hoạt xoay tay lái: "Sao lần nào người kia cũng ra ngoài với cậu thế, ai vậy?"
Cô xoay người nhìn về phía sau, liếc qua một cái rồi kinh ngạc: "Đàn anh à?"
Thế nhưng Tiêu Tự không hoang mang chút nào, đột nhiên quay đầu chỉ về phía Ứng Đào.
Hôm nay, Tiêu Tự mặc áo khoác cao bồi, dáng người thon dài, đứng bên cạnh xe trong đám người.
Lúc này son môi của cô còn chưa tô xong, đôi môi hồng hào mọng nước như quả anh đào bị lem đi.
Trên thực tế thì nửa sau của quá trình này, Ứng Đào đã tỉnh rượu được một chút rồi, nhưng loại vui sướng sau khi say rượu này đã khiến cô ngất đi.
Có lẽ là do hơi ẩm trong không khí mùa hè quá nhiều, khiến trong xe tràn đầy mùi hương trên tóc cô ấy, mang theo một mùi mật đào trong trẻo, nồng đượm.
…
Ứng Đào nghe thế thì đầu óc loạn không chịu nổi, nhưng thoáng suy tư vài giây cũng có thể nhớ ra được một chút.
Sau khi đến sân thượng, Tiêu Tự lấy điện thoại ra, từ sau ngày hôm đó thì Ứng Đào không trả lời anh nữa.
Tiêu Tự nặng nề “hừ” một tiếng từ trong lỗ mũi: "Đàn anh, đàn anh, kêu thân thiết thật đấy, cậu xem thái độ của cậu đối với người khác, lại xem thái độ của cậu với tôi đi. Tôi đích thân đến đón mà còn tỏ ra khó chịu với tôi."
Tiêu Tự không hề phòng bị, thế là đành phải chịu đựng đặt tay lên thắt lưng cô, ngăn cô lại.
Cô cũng quyết định không thèm giấu giếm nữa, lập tức mở wechat ra tìm avatar của Tiêu Tự.
Vậy còn chưa đủ, cô ấy còn hít một tiếng, dụi mặt lên đó nữa.
Nhưng...
Mí mắt người nọ còn không thèm nhấc lên, giọng điệu mang theo sự uể oải: "Hét cái rắm ấy."
Không nói đến chuyện một đêm phong lưu của hai người, nhưng tại sao sau khi phong lưu qua đi, cả người cô cứ như hoa bị mưa vùi dập, không chỗ nào thấy ổn cả.
Sau khi lên xe, Ứng Đào không nói tiếng nào nữa, thuần thục mở gương trên xe ra, nhanh chóng mở túi đựng đồ trang điểm để trang điểm lại.
Đêm nay đi gặp bé Tường, cô phải mặc đẹp chút mới được.
Nói thật ra thì, hình như đã cách nửa năm kể từ lần gặp mặt trước rồi.
Dứt lời, đầu ngón tay Ứng Đào như không thể khống chế được mà trượt xuống dưới.
Lời này vừa dứt, Ứng Đào đã ngồi dậy, dứt khoát nhấc chân đạp qua.
Hơn nữa, hiện tại, anh cũng không biết rốt cuộc cô có 'trúng thưởng' hay không.
"A a a a a a a!"
Ứng Đào suýt nữa đã nhảy dựng lên rồi, lập tức chỉ tay vào người anh: "Tiêu Tự, sao cậu dám không biết xấu hổ mà nói ra những lời như thế này? Cậu, cậu, cậu, cậu không biết xấu hổ!"
Anh quyết định không buông tay nữa, dựa lưng vào tường rồi dùng sức thật mạnh để ấn công tắc bật đèn.
Hình như Ứng Đào nghe hiểu, lại hình như cô lại chẳng hiểu gì cả, cứ nhìn anh mà cười ha ha như thế.
Lúc này đã là rạng sáng, đợi đến khi xe chậm rãi dừng dưới lầu chung cư của Ứng Đào,thì anh mới phát hiện ra cô không say bình thường nữa mà đã ngủ say như heo rôig.
Anh nặng nề hôn cô, từ hai gò má trong trẻo đến đôi môi anh đào trong veo rồi lại dời đến bên gáy đầy mê hoặc.
Người phụ nữ này hệt như mật đào vậy.
Vừa dứt lời, không khí rơi vào sự im lặng hiếm thấy.
Tiêu Tự bị Ứng Đào đuổi ra khỏi cửa.
Do Trình Dã Vọng đăng.
Trước mắt cô là một người đàn ông cao gầy khôi ngô đang bước đến đây: "Đừng đi vội, hiếm khi có cơ hội hạ cánh cùng nhau, anh mời em ăn một bữa nhé."
Kỳ thật trong khoảng ba năm sau khi tốt nghiệp, hai người họ cũng không hay gặp nhau, lâu lâu Trình Dã Vọng gọi cô tới tụ họp với mọi người nhưng Ứng Đào đều từ chối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Tự thấy cô đến gần thì dập thuốc, một tay phủi khói: "Ứng Đại Đào, cậu lái máy cày tới à? Có một đoạn đường ngắn thế thôi mà lết dữ vậy, hôm nay tôi đứng đây chờ gần nửa tiếng rồi đấy."
Đợi đến khi kỳ nghỉ chấm dứt, cô lại vô tình tìm thấy một món đồ của anh từ đáy giường. Cô còn đang nghĩ có nên đi tìm anh hay không, ai ngờ lại lướt đến ảnh chụp Tiêu Tự chơi bời điên cuồng trong hộp đêm tối hôm qua.
Tiêu Tự cười lạnh, dứt khoát bất chấp tất cả: "Ai nói với cậu là có bạn gái rồi thì nhất định phải có kinh nghiệm phong phú thế? Đậu má, tôi là trai bao chắc? Phải lên giường với mỗi cô bạn gái một lần à?"
Không biết anh nói gì mà tiếp viên hàng không kia ngại ngùng che mặt, sau đó giơ điện thoại lên.
Đúng là người cũng như tên…
Đồ c·h·ó dữ ăn chơi đàng đ**m!
"Có thể không khó chịu à? Mẹ nó, uống giỏi thật đấy."
Kết quả Ứng Đào vô cùng dính người, nói gì cũng không chịu buông, hai tay quấn lấy cổ Tiêu Tự rồi dính lên người anh như bạch tuộc vậy, miệng thì ồn ào kêu khó chịu.
Nếu là thật...
Anh đưa Trình Dã Vọng về xong mới chạy ô tô đến Kinh Hoài.
Trước đó thật ra cô cũng quên mất chuyện này, buổi tối hôm đó không biết hai người họ làm với nhau bao nhiêu lần, nhưng có thể xác nhận một điều là họ không hề mang bao.
Chương 138: Chương 138
"..."
"Khó chịu quá, uống rượu khó chịu quá." Cuối cùng cô cũng mở miệng, nói xong là lại hôn lên khóe môi anh: "Tiêu Tự, cậu giúp tôi nhanh lên, tôi muốn cậu giải rượu cho tôi."
Anh xoay sở thế nào cũng thấy không ổn, cuối cùng đành phải bế ngang người cô lên, chậm rãi bước lên lầu.
Thật sự không mặc gì cả!
Người trước mặt khó chịu cắn môi lộ ra hàm răng, dáng vẻ tức giận cực kỳ sinh động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô ngẩng đầu nhìn người đang nằm đối mặt với cô...
Anh nghiêng người chỉ vào xe: "... Quên đi, không thèm so đo với cậu nữa, lên xe cho ông đi."
Khi những lời này thốt ra, bóng đêm như bị thứ gì đó kích động xé mở.
Anh vừa định tìm một chỗ để ném cô xuống, ai ngờ lại bị cô m*t thêm cái nữa, còn bị cô dùng răng nanh day cắn nữa chứ.
Hai bên không nợ nần gì nhau?
"Sao thế, bên Tiêu thị giục cậu trở về à?"
Là một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Tiêu Tự mở màn hình di động ra, là giọng điệu quen thuộc của Ứng Đào: "Không mang thai, nhưng tôi có chuyện muốn nói rõ với cậu, từ nay về sau hai chúng ta không còn nợ nần gì nhau nữa!"
Tiêu Tự cười lạnh: "Khó chịu cái rắm ấy, tối qua, lúc cậu ôm tôi, không cho tôi đi vào, sao không nói tâm trạng mình không tốt đi?"
---
Tiêu Tự nhíu mày nhìn sang: "Cậu điếc à?"
Đàn anh của Ứng Đào đồng thời cũng là cơ trưởng đội bay của cô ấy, tốt nghiệp Đại học Hàng không Kinh Hoài, vào sân bay Kinh Hoài làm việc trước cô ấy một năm.
Ứng Đào khóc không ra nước mắt, dứt khoát bày trò khóc lóc om sòm: "Tôi mặc kệ! Cậu khiến tôi khó chịu, hiện tại tâm trạng tôi không tốt chút nào hết!"
Đúng là cô đang ở trong chung cư của mình mà nhỉ.
Ngày hôm sau, khi Ứng Đào tỉnh dậy thì thấy đầu đau như búa bổ, vừa cử động một cái là thấy toàn thân cứ như vừa bị đánh đập vậy, không nhấc lên được chút nào.
Tiêu Tự đi đến trước cửa nhà cô ấy, lắc cô một hồi lâu: "Nè, tỉnh dậy đi, chìa khóa nhà có trên người cậu không?
Ứng Đào: "Hôm đó cậu không mang bao, hiện tại tôi uống thuốc không kịp nữa rồi, nếu lỡ có thì cậu đi c·h·ế·t đi Tiêu Tự!"
"Được, vậy cứ cho là cậu không yêu đương nhiều năm rồi đi." Ứng Đào hít sâu một hơi: "Vậy không phải kinh nghiệm của cậu phải phong phú chút à? Đây là lần đầu của tôi, kết quả lại bị cậu làm rất...!"
"Ai mẹ nó sàm sỡ cậu chứ, tối hôm qua không phải do cậu hôn tôi à. Lúc cuối cùng đó, tôi còn hỏi cậu có muốn tôi đi vào không, không phải cậu đồng ý rồi à?!"
Cô cười ha ha, ngọ nguậy liên tục: "Tiêu Tự, dáng vẻ của cậu cũng trông ra dáng con người lắm đó chứ."
Cô còn chưa bước qua lối đi bộ thì đã thấy một tiếp viên hàng không đi đến bên cạnh và nói chuyện với Tiêu Tự.
Ứng Đào chợt cảm nhận được rõ ràng có một cánh tay không thuộc về mình đang vắt ngang trên eo mình, cô hoảng hốt một lúc, oán giận gì, cơn buồn ngủ bay sạch
Tuy Tiêu Tự không yêu đương nhưng cũng cực kì lăng nhăng, bạn bè trong giới không ít lần nhìn thấy anh ngồi ở các loại ghế lô của quán bar, vũ trường.
Đến cả cổ tay cũng theo đó mà trưởng thành, duyên dáng tột cùng, vòng eo mảnh khảnh tưởng chừng như có thể bẻ gãy.
Chủ yếu là do đám người trong phòng thí nghiệm của S&S đều phát triển ở Nam Hòe, Thịnh Tường lại không có ở đó mà cô không có ý nghĩ kia nên cũng lười qua.
Sau đó, cô lại bất ngờ công kích, m*t lấy cằm anh.
"..."
Hút xong một điếu cũng mất một lúc lâu, đợi đến cuối cùng, Tiêu Tự nhấn vào danh bạ điện thoại.
"... Tiêu Tự à?"
Ứng Đào nghe xong thì dần hoảng hốt.
Khi cô còn muốn thò tay xuống thêm một đoạn nữa, Tiêu Tự nhanh chóng nắm lấy tay cô. Đôi mắt anh tối sầm, giọng nói cũng bị bóng đêm mài mòn trở nên trầm thâos: "Ứng Đào, mẹ nó, cậu say rồi mà còn dám dụ tôi à, hiện tại cậu có biết người ôm cậu là ai không?"
Đêm ngày hè, thúc giục bọn họ dán sát vào nhau, mồ hôi đầm đìa, vô cùng mãnh liệt.
Anh quay đầu lắng nghe, góc nghiêng vô cùng tuấn tú, nụ cười kia như muốn câu hồn người.
Tiêu Tự dùng lực nhào nặn đôi g* b*ng đ** ấy, liên tục lưu lại dấu vết trên đó.
Bởi vì được phân đến cùng một đội bay nên thường ngày anh ấy cũng hay chăm sóc cô.
Quần áo này vẫn nên vứt đi thì hơn!
Lúc này Tiêu Tự cũng bị tiếng ồn này làm cho tỉnh ngủ: "Ông đây đã bao nhiêu năm không yêu đương rồi? Thế mà cậu bảo tôi lăng nhăng?"
"Lớn tiếng vậy làm gì, không phải chuyện tôi làm hay không đã quá rõ ràng rồi à." Anh trả lời rất tùy tiện, thấy Ứng Đào tức đến mức nhịn không được muốn đấm anh thì lại vội bổ sung: "Tối hôm qua cậu cào tôi cũng có ít đâu!"
"..."
Anh cũng định cô đến bệnh viện, nhưng cảnh tượng khi bị đuổi ra khỏi cửa nhà ngày hôm đó vẫn còn hiện rõ trước mắt.
---
Da đầu Tiêu Tự tê rần, không biết cô say rượu rồi phát điên kiểu gì.
Anh cắn răng, khẽ thốt ra một câu: "... Mẹ nó, mình điên rồi."
Tối hôm qua cô nhào lên người anh cực kỳ nhiệt tình, vừa ôm vừa m*t, sau là vào thời khắc then cốt nhất, hình như cô còn... Còn ghét bỏ Tiêu Tự chần chừ mãi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khuôn mặt say ngủ yên bình, mũi cao mi mắt cong vút.
Ứng Đào không hé răng.
Sau đó, cô chậm rãi mở miệng, đầu ngón tay vẽ vòng quanh trước ngực anh: "Chỉ là có một điểm không tốt, cậu chẳng đáng tin chút nào."
Tiêu Tự thầm mắng một tiếng, vội vàng vớt người lên.
Tiêu Tự rũ mi mắt nhìn qua hai má hây hây đỏ của cô, đến cả hơi thở của cô cũng tỏa ra mùi hương ngọt ngào.
Vào một ngày trưa giữa hè, ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi.
Mà hiện tại... Cô đã bỏ lỡ thời kỳ uống thuốc tốt nhất rồi.
Nóc sảnh trước sân bay Kinh Hoài mở rộng bị ánh nắng hè chiếu sáng choang, rộng rãi.
Tiêu Tự: "Không uống thuốc à? Thế thì đừng uống nữa."
Cơ thể Tiêu Tự hơi khựng lại, rõ ràng là bị nghẹn họng rồi.
Đúng hơn nên nói là, từ vài ngày trước Tiêu Tự đã bắt đầu là lạ rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.