Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 51: Chương 51
Anh lấy bút ra, viết thêm một chữ vào trên tờ giấy đó.
Tuy nhiên trông dáng vẻ của Thẩm Ngôn Lễ giống như rất là điên cuồng vậy.
Các cô ấy đã sớm nghe được tiếng gió gì đó, trước mắt đương sự ở ngay đây rồi, cũng chỉ cần có người đầu tiên xung phong bước ra nhắc đến chuyện này mà thôi.
Nhận thấy được ý đồ muốn trốn tránh của cô, Thẩm Ngôn Lễ là bên chủ đạo tuyệt đối không hề rối loạn chút nào. Một bàn tay khác của anh vươn sang, lòng bàn tay đỡ lấy gáy cô, lại đẩy người cô về phía trước.
Cũng không vì gì khác, từ trước đến nay Ninh Viễn Tuyết không có hứng thú gì với đề tài này.
“…”
Thịnh Tường sợ anh không nhìn thấy, dấu chấm than đó còn to hơn gấp bốn lần so hàng chữ phía trước đó.
Có rất nhiều người nói bóng nói gió gì đó nhưng đều bị anh ấy phủ nhận.
Động tác khá là hung tợn.
Phó chủ nhiệm câu lạc bộ xuất hiện, mấy thành viên lập tức im thin thít, mau chóng tản ra.
Sau đó trên bàn cơm, khi đã dặn dò Thịnh Tường phải uống thuốc, bà ấy mới mở miệng nói: “Dạo trước có tối hôm nào đó con về rất muộn, mẹ còn nghe thấy tiếng. Con đi đâu thế, có phải là khi đó không cẩn thận mới để cảm lạnh không?”
Nhiều khi cô lại cảm thấy anh có phần hơi… Ấu trĩ một cách không thể diễn tả được thành lời.
Lần đầu tiên đón nhận ánh mắt đánh giá nghiêm túc như thế của anh họ mình, Thịnh Tường im lặng trong chốc lát rồi có phần nịnh nọt múc cho anh ấy một chén canh.
Lê Nghệ vốn là người vô cùng chú trọng đến sức khỏe, thấy con gái nhà mình thành ra thế này, không khỏi lo lắng suốt mấy ngày trời.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ không quấy rầy cô nữa nhưng cũng không trả lời.
Cổ họng cô cạn, gò má đỏ bừng lên.
Lời còn chưa nói được một nửa, Lâm Đình đi từ bên cạnh ra, khó hiểu nhìn xung quanh, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
…
Trong phòng học im lặng như tờ, im lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng nín thở khác nhau của mỗi người.
Ngay khi vừa mới dứt lời, cô đã cảm nhận được những ánh mắt nhìn về phía này càng sáng rực lên.
Lâm Đình hơi mất tự nhiên, cô ấy sờ mặt mình, nói: “Không đi đâu cả, bé Tường, các cậu cứ tiếp tục đi, tôi đi tính tiền quỹ đã, chi phí mua sắm tài liệu lần này còn phải chi trả cho Hội Sinh viên nữa.”
Ngày hôm đó sau khi quay về, từ trước đến nay Thịnh Tường có sức khỏe khá tốt, cũng đã lâu rồi không bị ốm lại bị cảm.
Ngày nào cô cũng nói chuyện bằng giọng mũi nghèn nghẹn.
Gần đây ngoại trừ loại sườn xám ôm sát cơ bản ra, câu lạc bộ thêu tiến cử loại vật liệu mới dùng để làm khăn tay, bán ra được không ít thành phẩm.
Sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ lại là một tuần học các môn tự chọn.
Vừa nãy cô hỏi chuyện này à?
Lúc Thịnh Tường nhìn thấy không khỏi ngẩn người.
Dường như trong cả giảng đường rộng lớn này chỉ còn có hai người là điểm ngắm vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đi đến bên kia, cô mới bất ngờ gặp phải một người.
Giống như lúc này vậy, cô cực kỳ muốn véo anh.
Trước mắt mô hình máy bay 3D đã đi đến giai đoạn mấu chốt, ông ấy cần phải dạy một vài công thức bay để giúp đỡ cho các sinh viên trong việc thiết kế, từ đó mới có thể khiến cho tỉ lệ tiếp cận thực dụng và hoàn hảo.
Sau đó, ngón tay dài của anh khẽ nhúc nhích, chậm rãi đẩy trang giấy kia qua trước mặt cô gái.
Thịnh Tường dùng thứ này để tỏ vẻ tình huống nghiêm trọng, coi như đang nhắc nhở anh bây giờ không phải là lúc thích hợp để nói chuyện phiếm.
Làm sao mà cô biết chuyện này được? Cô có từng trải nghiệm bao giờ đâu.
Là Diệp Kinh Hàn.
Nếu như cô không nhớ nhầm thì hôm nay câu lạc bộ thiên văn tập trung, theo lý thuyết phải sinh hoạt gì mới đúng.
Nơi gò má hai người chạm phải lại giống như bị một ngọn lửa nóng rực ngưng tụ lại thiêu đốt.
Trước mắt, nếu thôn Vân Hội có hoạt động gì đều mở bình chọn bỏ phiếu, tiến hành trong nhóm chat thôi là đủ rồi.
“…”
Bởi vì hai người ngồi chung một chỗ với nhau, từ lúc Thịnh Tường xuất hiện, tầm mắt của các sinh viên chưa từng dời đi được một chốc nào.
“Thì cậu và Thẩm Ngôn Lễ chứ sao, vợ chồng ngồi cạnh nhau còn gì!”
Những lời cô nói cũng là thật, dù sao cô cũng không phải là người phụ trách.
Thịnh Tường vốn đang im lặng nghe giảng, chỉ chốc lát sau, cô cảm thấy phần bên ngoài đùi của mình bị người nào đó đụng khẽ một cái.
Một hồi thật lâu mà Thịnh Tường vẫn chưa thể nói được lời nào.
Hàn Thúc bưng cốc trà đi vào, khuôn mặt dường như vẫn khá nghiêm túc.
Thịnh Tường véo nhẹ Ứng Đào một cái ý bảo cô ấy nhỏ tiếng thôi, ai ngờ lại nghe thấy cô ấy ngồi ở đằng kia liên tục nói.
Ngay lúc hai người đang giằng co, Hàn Thúc xoay người lại.
Nhưng lúc này Thẩm Ngôn Lễ lại bám riết không tha một cách dị thường.
Sau khi phản ứng lại, Thịnh Tường đấm nhẹ anh.
Diệp Kinh Hàn đã cất lời nhưng lại nói: “Thẩm Ngôn Lễ không có đi cùng tôi.”
Thẩm Ngôn Lễ giống như không bị ảnh hưởng chút nào, lập tức lên tiếng: “Em ngắm bạn gái em.”
Vóc người anh ấy cao ráo, bây giờ anh ấy lại đứng trước thùng rác, cũng không biết là đang làm gì mà chỉ im lặng nhìn nó chăm chú.
Họ giống như muốn được hóng chuyện gì vậy, đồng thời lại giả vờ như không thèm để ý mà nhìn về phía Thịnh Tường.
Ninh Viễn Tuyết ngồi ở bên cạnh lặng lẽ nghe hai mẹ con nói chuyện nhìn về phía này, sau đó hơi duỗi tay ra, xoa nhẹ lên lưng Thịnh Tường.
Thẩm Ngôn Lễ hứng thú nhìn chằm chằm cô gái trong lòng mình.
“Ồ.” Anh đáp.
“Anh đừng có nói chuyện như thế có được không?” Lúc này mặt Thịnh Tường nóng ran, cứ luôn cảm thấy anh tùy tiện quen rồi nên ngay cả vào những lúc thế này anh cũng không muốn để cho cô yên.
“Tôi không sao, có lẽ chỉ là bị cảm nhẹ thôi.” Vừa rồi cô còn đến thôn Vân Hội một chuyến, cũng vì thế cô mới biết được vì dạo gần đây trời có mưa tuyết nhiều, mọi lần lên núi sinh hoạt kế tiếp đều đã bị dời đến sau khi thời tiết chuyển biến tốt đẹp hơn.
Sau khi cứ bị dò hỏi mãi sức khỏe có ổn hay không, Thịnh Tường mới thoát khỏi được sự quan tâm của các thành viên trong câu lạc bộ.
Gió đêm ven sông dần dần mạnh hơn, ngọn hải đăng ở phương xa cũng hóa thành một đốm sáng nho nhỏ.
Thịnh Tường không dám hồi tưởng thêm nữa, cô cứ luôn cảm thấy đầu mình như là bị rót hồ nhão vậy.
“Sao các cậu lại nhìn tôi thế?”
“Thế em không nhìn bảng đen, ngắm ai mà hăng say thế?”
Lê Nghệ không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc: “Con bé này, ăn có bữa cơm sao lại thành ra thế này?”
Hơn nữa, không hiểu vì sao, Thẩm Ngôn Lễ luôn luôn có thể khiến cho cảm xúc của cô dao động.
Không đợi được câu trả lời của Thịnh Tường, Thẩm Ngôn Lễ lặp lại lần nữa, vẫn là câu nói đó.
Thịnh Tường quay sang nhìn cô ấy, hỏi: “… Cái gì hay để xem?”
Thịnh Tường trầm ngâm rồi đáp lại một tiếng, nhân tiện dùng chân quét nhẹ xung quanh mình rồi cúi người cầm lấy đống vải vụn ở dưới máy may.
“A hi hi, tớ giỏi quá đi mất, tớ đã cảm thấy hai người có gì đó mờ ám từ lâu rồi, hôm nay cuối cùng cũng đã được chứng kiến nam thần và nữ thần ở cùng một khung hình theo đúng nghĩa đen.” Ứng Đào cố gắng nói nhỏ nhất có thể nhưng công lực của cô ấy vẫn chưa đủ thâm hậu, tiếng nói khẽ khàng đó đã bay thẳng đến chỗ ngoài cùng bên tay trái của hàng ghế thứ nhất, nơi Trình Dã Vọng ngồi.
Dù sao học kỳ này cũng coi như là một học kỳ ngắn trong năm học, kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, nỗi sợ hãi trong kỳ thi giữa kỳ trước đó dường như vẫn còn rành rành ngay trước mắt.
Cô đâu có làm lơ anh đâu.
Khiến cho cả người cô cũng mềm nhũn ra theo.
Trong phòng học tràn ngập tiếng click chuột và tiếng Hàn Thúc viết chữ trên bảng.
Chương 51: Chương 51
Cô chỉ đột nhiên không muốn nói chuyện với anh mà thôi, bởi vì cô đã thiếu oxi.
Thịnh Tường cảm thấy đầu lưỡi hơi tê dại, cũng không quan tâm anh hỏi thế nào là thế nào.
Tất cả mọi thứ đều tương đồng nhưng rồi tất cả lại có gì đó bất đồng.
Bên đó vốn định để Thịnh Tường làm người mẫu, đồng thời cũng chụp vài bức ảnh coi như là ảnh tuyên truyền, dự định sẽ để cho tất cả mọi người trong trường xem.
“Không thể không nói đây là điều được ông trời sắp đặt, cậu xem, tuy là môn này khô khan, không thú vị mà lại chẳng có gì mới mẻ, nhưng bây giờ đã có cái hay để xem rồi!”
“… Diệp Kinh Hàn?” Thịnh Tường do dự chào anh ấy một tiếng.
Nhiều khi cô cảm thấy anh không đàng hoàng, cố tình làm bậy.
Ở ngay sau mấy chữ “tan học rồi hẵng” là một chữ “hôn” rồng bay phượng múa.
“Sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Ngôn Lễ rất ngang ngược, sau khi xâm nhập vào rồi lập tức cuốn lấy hơi thở của cô, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi.
Không biết là từ nào đã chạm đến thần kinh mẫn cảm của mọi người.
“Cháu biết rồi ạ.” Ninh Viễn Tuyết gật đầu, lại nhìn về phía Thịnh Tường giống như đang suy tư gì đó.
Quả nhiên, vị giáo sư già lại mở miệng.
Cô bạn thành viên câu lạc bộ kia ngượng ngùng xoắn xít nói: “Tường Tường… Chuyện là, hôm kỷ niệm ngày thành lập trường ấy, ây da chúng tôi chỉ tò mò thôi, chính là hôm kỷ niệm thành lập trường ấy! Buổi tối hôm đó…”
Thẩm Ngôn Lễ tự cảm thấy mình không có yêu cầu gì cả, nhưng câu nói bỏ lửng kia của Thịnh Tường lại khiến cho lòng người mơ màng.
Lê Nghệ không biết được mấy chuyện linh tinh trên diễn đàn, mà Ninh Viễn Tuyết cũng chưa bao giờ xem, nhưng như thế cũng không cản được có sinh viên trong lớp chạy đến hỏi anh ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô dừng lại một chút, biết ngay người đó là ai.
“Bạn Thịnh, thái độ học tập của em tệ quá.” Anh nói như có ẩn ý gì đó: “Tiêu cực thế này thì xong rồi.”
Nhưng câu trả lời của cô quan trọng đến nhường đó sao?
Vì thế, chuyện làm người mẫu đại diện tạm thời bị hoãn lại.
Cô gái viết một câu như thế còn chưa đủ, còn thêm một dấu chấm than thật to ở cuối câu nữa.
Thịnh Tường hạ giọng xuống, nhân lúc Hàn Thúc xoay người sang chỗ khác, khẽ đáp: “… Thì có nghĩa là tan học rồi hẵng nói chuyện.”
Chỉ một lát sau, Thịnh Tường đã hoàn toàn nói không nên lời. Cô chợt không thở nổi, vô thức muốn hít được làn không khí mới mẻ khiến cô ngưỡng người về phía sau.
Trông có vẻ như bị sặc đến cực kỳ khó chịu.
Xem đi! Chẳng phải bây giờ đã có một vị dũng sĩ có gan rút đao ra trận rồi đấy sao!
Dù sao nếu là người có quen biết thì đều biết được mối quan hệ giữa anh ấy và Thịnh Tường.
Lúc trước khi đến tòa nhà nghệ thuật, gian phòng học đối diện với câu lạc bộ thêu kia đóng cửa mà.
Cứ, cứ bước đến là…
Không nhắc đến chuyện có quen hay không quen những người đó, đến cả Ứng Đào và Trình Dã Vọng cũng thỉnh thoảng thoáng nhìn về phía hai người. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lúc này, Thẩm Ngôn Lễ rốt cuộc cũng buông cô ra.
“…”
Lần này nơi lên lớp vẫn là giảng đường lớn ban đầu kia.
“Biết cái gì là hôn chưa, đây mới gọi là hôn này.” Thẩm Ngôn Lễ ôm lấy cô, chậm rì rì bổ sung thêm. “Nào…”
Trong lúc không ngừng xâm nhập và đẩy mạnh vào, anh còn nói thêm: “Há miệng ra để thở.”
Thẩm Ngôn Lễ ngồi ngay bên cạnh Thịnh Tường, hiện giờ đang lơ đãng xoay bút.
Sóng gió nhỏ ở sân sau coi như đã qua, nhưng vì bị cảm nên sau đó khi đến câu lạc bộ, cô cảm thấy mình hơi mệt.
Thịnh Tường sờ chóp mũi.
Từ trước đến nay tính tình Hàn Thúc cũng không được tốt cho lắm, nhưng người khiến cho ông ấy gọi tên có lẽ cũng thật sự đã làm ồn đến ông ấy.
Chỉ trong giây lát, cô gái bị dồn ép vào thế khó, trong lúc ấp a ấp úng đại não cô giống như bị nghẽn mạch, sau đó lại giống như một sợi dây thừng sa vào trong nước, bị lôi kéo đưa đẩy đi.
Giờ cô lại muốn ở trong câu lạc bộ thêu để giúp đỡ việc vặt gì đó.
Tuy nhiên bởi vì trước đó Ứng Đào nhìn nhầm rồi chọn nhầm nên đã gần như cột Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ vào với nhau.
Khi đó có rất nhiều sinh viên của Đại học Hàng không vũ trụ bị ốm, trước mắt nếu như Thịnh Tường cũng ốm vì chuyện học tập thì cũng hợp lý.
Giống như không nhận được lời nhận xét của cô thì anh sẽ không buông tha cho cô vậy.
“Nhưng mà ‘tan học rồi hẵng’ là sao, bây giờ em giải thích cho anh nghe xem?”
Thịnh Tường suy nghĩ, lấy một tờ giấy ra, viết nhanh một câu lên đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giáo sư già cũng không dừng lại mà đi thẳng vào chủ đề.
Nhưng mà…
Anh không đồng ý với lời Thịnh Tường nói.
Khá là giống với hai con khỉ bị bắt mang ra cho du khách quan sát ở thảo cầm viên vậy.
Dù sao đây cũng là môn của Hàn Thúc, trước đó Thịnh Tường cũng đã lĩnh hội dáng vẻ của ông ấy lúc tức giận, cô không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Thịnh Tường hiếm khi bị sặc lúc ăn cơm.
“…”
Đột nhiên bị nhắc đến đêm nọ, ký ức về ngày hôm đó lại một lần nữa ùa về.
Lúc này Diệp Kinh Hàn mới hoàn hồn, sau khi thấy đó là cô, anh ấy cũng chào lại.
Nhưng bây giờ cô bị cảm, tuy là nói không nghiêm trọng nhưng lại không chịu nổi cái tiết trời chỉ mặc một bộ sườn xám mỏng manh mà ra ngoài hóng gió này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh chậm rãi kề sát lại gần chỗ cô, hỏi: “Sao hôm nay em không chú ý đến anh thế?”
Còn chưa kịp để cho cô thở mấy hơi, Thẩm Ngôn Lễ lại dựa theo động tác trước đó mà lặp lại lần nữa.
Chủ yếu là…
Sự chú ý của tất cả mọi thành viên trong câu lạc bộ bấy giờ giống như có gắn nam châm tự động, đều chen chúc ùa về phía này từ khắp các ngóc ngách trong phòng.
Thoạt nhìn rất là đứng đắn.
“Tan học rồi hẵng… Bây giờ nghiêm túc nghe giảng đi!”
Không đợi Thịnh Tường đáp lại, bà ấy nói với Ninh Viễn Tuyết: “Năm này trời lạnh quá, nhiệt độ ngày qua ngày càng thấp hơn, cháu cũng phải chú ý một chút nhé.”
Trò chuyện thêm dăm ba câu nữa, thành viên kia cười hì hì, kề sát lại gần hỏi cô: “À mà Tường Tường, cậu có xem diễn đàn không?”
Cô cũng không oán giận gì, chỉ cảm thấy hơi đau.
Lúc nói ra ba chữ cuối cùng anh dừng lại một chút, sau đó nở một nụ cười xấu xa. Anh kề sát vào, gần như là thì thầm ra câu này.
Lúc này Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt của vị giáo sư già, cũng không hề do dự một chút nào mà đáp ngay: “Không có ai cả ạ.”
Thịnh Tường giả vờ không biết, tiếp tục nghe giảng bài.
Thịnh Tường không kìm lòng được, duỗi tay véo anh một cái.
Thẩm Ngôn Lễ trả lời như thế có lẽ lại phải bị Hàn Thúc nói gì đó cũng nên.
Ứng Đào còn muốn nói thêm gì nữa nhưng chuông vào lớp đã vang lên.
Thịnh Tường nghe thế chỉ cười khẽ: “Làm sao tôi biết được mấy chuyện này chứ.”
Lúc này, đợi cho đến khi đã kết thúc, anh áp trán mình vào trán cô, hơi thở hơi loạn nhịp. Anh hỏi: “Thế nào?”
Trong tay ông ấy vẫn còn đang cầm phấn, ánh mắt lạnh thấu xương lia đến hàng ghế đầu tiên: “Thẩm Ngôn Lễ, vừa rồi em nói chuyện với ai đấy?”
Thịnh Tường nhìn về cô ấy, hỏi: “Cậu vừa mới đi đâu thế?”
Chiếc cằm nhỏ xinh của Thịnh Tường bị nắm đến đỏ lên, để lại dấu vết cực kỳ rõ ràng.
Ngay khi Thịnh Tường muốn xoa cằm mình, thì cô nghe Thẩm Ngôn Lễ bổ sung thêm một câu: “Vì để cho hiệu quả học tập được đề cao, sau này chúng ta phải tập luyện nhiều hơn nữa.”
Từ sau khi cô đến, anh cũng không mở miệng nói lời nào.
Sau đó, anh chậm rãi tặc lưỡi một tiếng.
“Năm nay hội diễn văn nghệ của học viện các cậu có muốn suy xét mời câu lạc bộ của chúng tôi không?” Có một thành viên câu lạc bộ nhỏ nhắn, đáng yêu tung tăng chạy đến, nhảy nhót xung quanh Thịnh Tường: “Đồng phục tiếp viên hàng không dạng sườn xám, nghe giống như là đo ni đóng giày cho cậu vậy đó!”
Trong giảng đường giống như lắp radar, ban đầu sinh viên còn khe khẽ thảo luận nhưng bây giờ đều ngồi lại nghiêm chỉnh, không ai dám l* m*ng nữa.
Cũng may là sự giãy giụa này của cô gái đã khiến cho Thẩm Ngôn Lễ chú ý, cũng rốt cuộc khiến anh từ bi mà buông tha cho cô.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn dấu chấm than kia, không nhịn được mà bật cười khẽ.
Cứ thế thì sau đó họ có muốn dò hỏi thêm gì mới tương đối thuận lợi.
Thịnh Tường cũng không nghĩ nhiều lắm, đáp lại: “Sao đột nhiên cậu hỏi chuyện này vậy? Thỉnh thoảng cũng có xem.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.