Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 55: Chương 55

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chương 55


Thịnh Tường bận rộn đến mức không rời tiệm ra được, ngay cả các đơn đặt hàng cũng bị dời sau mấy ngày mới xử lý xong.

Sau khi được trao thưởng, phần lớn giải thưởng đều được Thịnh Tường đưa cho Lê Nghệ, số tiền cô giữ lại vẫn còn kha khá.

Không thể không nói, Thẩm Ngôn Lễ giống hệt như chuyên gia tâm lý học, am hiểu về diễn biến tâm lý của con người vô cùng.

Thịnh Tường có thành tích học tập tốt, cô có thừa điều kiện để xin chuyển ngành. Nhưng ngành học này cũng không hẳn là ngành học mà cô yêu thích. Cô nghĩ rằng nếu có thể học song song bằng tiếng Pháp thì tốt hơn.

Một giây ngay sau khi cô gửi tin nhắn kia.

Trình Dã Vọng bị bắt ngồi ở giữa hai người bọn họ: “Hai người có thể yên lặng một chút được không, có còn là trẻ con đâu, cãi nhau ồn ào cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu như thế.”

Dẫu sao ngày thường họ khó mà gặp được cảnh tượng tuyết phủ dày đến như vậy.

S: “Tiêu Tự, Trình Dã Vọng đều đi cả, nếu em cảm thấy bất tiện vì chỉ có mỗi mình em là con gái thì có thể rủ Ứng Đào đi cùng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

S: “Em muốn đi đâu đó cùng anh à.”

Mọi người không ai sắp xếp hành lý, họ lựa chọn chơi tuyết trước.

Trong lúc nghỉ ngơi, cô lướt thấy bài đăng trên trang cá nhân của Tiêu Tự.

Cô hô vài câu, anh không đáp lại. Thịnh Tường dừng lại động tác rồi vội vàng rũ hết tất cả tuyết vụn trong tay, cô chạy chậm bước đến xem tình trạng của anh.

Thẩm Ngôn Lễ hơi đè lên người cô, nhìn xuống đầy bễ nghễ: “Vừa nãy anh không nhìn lầm đâu nhỉ, quả cầu tuyết to đến như thế?” (đọc tại Qidian-VP.com)


Đến khi học kỳ hai kết thúc, nhà trường sẽ dựa theo tổng điểm tất cả các môn và thứ tự được xếp hạng.

Ngay khi Thịnh Tường vừa dứt lời, anh cúi đầu, day cắn môi cô mạnh hơn.

Thẩm Ngôn Lễ coi như không nghe thấy gì: “Em cảm thấy như thế là đủ rồi sao?”

Bây giờ có rất nhiều người đang trượt tuyết, hai người bọn họ không định hòa vào đám đông này.

Nhưng Thẩm Ngôn Lễ cố tình làm trái dự đoán của cô, một tay anh đè xuống đất ngay bên cạnh mặt cô: “Trông em có vẻ như đang tiếc nuối?”

SQ: “Mấy ngày giữa giữa em rảnh rỗi lắm, chỉ có mấy ngày cuối cùng là phải hỗ trợ bí thư thôi.”

Thịnh Tường cảm thấy bây giờ Thẩm Ngôn Lễ có ý định thật rồi.

Yêu cầu xin học song song hai bằng cũng vẫn như năm ngoái, hơn nữa sau khi học kỳ đầu tiên kết thúc, các sinh viên sẽ phải dần chuẩn bị trước các tư liệu.

Cô vô thức ngẩng đầu lên thì nhận ra Thẩm Ngôn Lễ vốn đang bên cạnh cô giờ lại không biết đi đâu.

Cô hơi ngửa đầu, nhẹ nhàng ấn môi mình lên môi anh, hơi day cắn vài lần.

Vẻ mặt cô tràn ngập ý cười, vài sợi tóc đen rơi trên má, so với cảnh tuyết nơi núi đồi, thì vẻ đẹp khuôn mặt cô còn có vài phần hơn.

Khi cô vừa định nhìn quanh xem anh đi đâu thì đôi má cô bị tuyết vụn ở đâu ném vào.

Khi đi qua hàng phi lao gần đó, lớp tuyết xốp có thể dày chừng nửa người trưởng thành. Xa xa là núi tuyết nguy nga mây mù bao quanh, như ẩn như hiện.

Anh hai ơi, giờ chúng ta vẫn còn đang trên đường cao tốc đấy.

Chút lạnh lẽo chỉ lướt qua trong nháy mắt.

Cô vừa ngồi xổm xuống thì liếc thấy Thẩm Ngôn Lễ mở mắt.

SQ: “Nếu anh còn chưa về nhà thì anh có muốn đi chơi đâu đó với em không?”

“Thế thì có làm sao đâu…” Vừa nãy cô bị anh xoay người ghì xuống đất, cho nên khi nói, đầu cô vẫn còn hơi choáng váng.

Chỗ tuyết mỏng giờ chỉ còn Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường.

Thịnh Tường bị những nụ hôn của anh làm cho choáng váng, đến khi Thẩm Ngôn Lễ thật sự dừng lại, cô nghĩ rằng anh đã kết thúc nên đưa tay ra đẩy nhẹ anh.

SQ: “Đến ngày phải về là em về ấy mà.”

“Tiêu Tự.” Thẩm Ngôn Lễ thong dong lái xe: “Nếu rảnh rỗi đến thế thì cậu xuống xe luôn bây giờ đi.”

“Có mà cậu ấy!”

SQ: “Vâng ạ, chẳng phải trước đó em còn gửi cho anh xem lịch trình của em rồi sao?”

Cô sẽ lấy một phần tiền để đi chơi, một phần khác thì… Đột nhiên trong đầu cô chợt xuất hiện bóng hình của Thẩm Ngôn Lễ.

Chủ yếu là trong kỳ nghỉ đông có thể đi chơi cùng mọi người thì cũng tốt, hiếm lắm mới có lần có thể tập trung được nhiều người như vậy.

Cô giơ tay ôm lấy đầu anh đè xuống.

Hình như sinh nhật của anh là vào mùa hè.

Mọi người trong xe im lặng rất lâu, cuối cùng họ cũng đến nơi.

Giờ mà xuống xe thì anh ta khỏi lên xe nữa, thậm chí còn khó mà bắt được xe.

Trước đó anh đứng chờ cô ở trước cửa chỗ thay quần áo trượt tuyết, giờ khi thấy chỉ còn có hai người họ, Thẩm Ngôn Lễ dẫn Thịnh Tường đi đến khu vực rìa trông khá vắng vẻ, ít người qua lại.

Mấy ngày nay Kinh Hoài có tuyết rơi, nhưng chưa khi nào đọng lại được cả, tuyết toàn bị tan ra thành nước hết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thịnh Tường sửng sốt mấy giây mới hoàn hồn, sau đó cô cũng vốc tuyết ném vào anh.

Sợ Thịnh Tường không đồng ý, anh lại liên tục gửi thêm mấy tin nhắn.

Khu trượt tuyết đầy ắp tiếng người, nhưng Thịnh Tường lại cảm thấy, mọi nơi mà cô nhìn đến chỉ có một màu trắng thuần khiết.

Mãi đến khi sắp đến khu trượt tuyết Gia Sam rồi, Tiêu Tự vẫn còn ầm ĩ.

Thẩm Ngôn Lễ không động đậy: “Ai đùa đâu.”

Thịnh Tường thấy anh nói như thế thì đưa tay vòng qua vai anh, vỗ hai cái khá mạnh lên mặt anh.

Nhưng câu nói của anh ấy không có trọng lượng mấy.

Thẩm Ngôn Lễ cũng ngồi xổm xuống ngay sau đó: “Em để lộ tay ra như thế không sợ lạnh à.”

Bên trong còn có quán rượu và rất nhiều phương tiện giải trí, rất được giới trẻ ưa chuộng.

Hai người không nói gì mà chỉ ném tuyết lẫn nhau một chút. Thịnh Tường nhiều lần bị ném trúng, cô hoàn toàn thua anh.

Ứng Đào quyết tâm không thèm để ý gì tới Tiêu Tự, cô ấy còn kéo Trình Dã Vọng đi với mình sang một phía.

“… Như thế là được rồi đúng không.”

Ngoài giải thưởng dành cho sinh viên có thành tích tốt nhất ra, Thịnh Tường còn được trao giải thưởng quốc gia do học viện đề cử, càng không cần phải nói tới giải của quỹ sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ.

Nhưng ở khu trượt tuyết Gia Sam này lại khác, tuyết bao phủ kín cả trời đất.

Một lát sau, Thịnh Tường cảm thấy không khí xung quanh mình có vẻ im lặng quá.

S: “Chia sẻ: Những điều cần biết về khu trượt tuyết Gia Sam…”

Mỗi học viện sắp xếp buổi thi khác nhau, có học viện thi xong thì sinh viên được về trước, có học viện sau khi thi lại cần ở lại thêm vài ngày tượng trưng rồi mới được cho về nhà.

Ngay sau đó, chính là cánh tay anh vươn tới.

“Thẩm Ngôn Lễ!”

Thẩm Ngôn Lễ chờ đợi cô, thấy Thịnh Tường mãi không có ý định dừng chơi tuyết thì anh cũng ngồi xuống cùng với cô luôn.

Hình như Tiêu Tự cùng nhóm người Trình Dã Vọng đi ra ngoài chơi.

Gần đến cuối năm, mọi thành viên trong gia đình được đoàn tụ.

Thịnh Tường thở phào nhẹ nhõm.

Thịnh Tường lắc đầu, cô liếc nhìn anh: “Anh còn có tư cách nói em sao, chính anh còn chẳng mang bao tay kia kìa.”

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ thật sự ngã xuống.

Nhưng dường như Thẩm Ngôn Lễ không ngại bị cô đánh, giờ phút này anh vẫn ung dung vuốt tóc cho cô.

“Tôi thấy cậu mới xui ấy!”

Nụ hôn nhẹ nhàng, chỉ lướt qua trong giây lát.

Trong bài đăng này không có bình luận của Thẩm Ngôn Lễ.

Thẩm Ngôn Lễ chính là điều duy nhất nổi bật giữa tuyết trắng, anh vùi đầu vào cổ cô, m*t lên da thịt: “Chưa đủ đâu.”

Khu trượt tuyết Gia Sam không gần Kinh Hoài lắm, nhưng nếu đường không bị ùn tắc thì lái xe đến đó cũng không mất quá nhiều thời gian.

Chương 55: Chương 55

Thẩm Ngôn Lễ nghe cô nói vậy thì động tác hơi ngừng, ngay sau đó anh dán sát mặt mình vào mặt cô: “Vậy thì anh phải làm gì bây giờ, anh lấy ra giúp em nhé?”

Hơn nữa anh còn từ từ nhắm hai mắt vào nữa.

Chỉ trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, Thịnh Tường đã trở thành người nằm trong tuyết.

Buổi chiều, Thẩm Ngôn Lễ gửi cho cô vài tin nhắn.

Rồi sau đó dường như Thẩm Ngôn Lễ bị nghiện cảm giác này, anh bắt đầu luân phiên hôn khi thì mạnh mẽ, lúc lại nhẹ nhàng.

Thẩm Ngôn Lễ ôm Thịnh Tường vào lòng, hai tay anh dán lên đôi má cô, rồi dần dần ép lại.

S: “Mấy hôm nay em chưa về quê trước đúng không?”

Có vẻ Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết đã làm đúng như những gì nói trước đó, ngay khi thi xong thì họ về quê trước rồi.

“Tôi cũng không muốn gặp cậu ở chỗ này đâu!” Ứng Đào mở cửa ghế sau, cô để Trình Dã Vọng ngồi vào trước để thể hiện rằng bản thân mình cũng không hề muốn ngồi cùng với Tiêu Tự: “Nhìn thấy cậu đen đủi thật!”

“Mong muốn trả thù mạnh mẽ quá nhỉ bạn Tường.” Thẩm Ngôn Lễ hơi mỉm cười, ngón tay dài búng nhẹ lên đôi má mềm mại của cô: “Anh chỉ trêu em một chút thôi mà.”

“… Được rồi không đùa nữa, anh kéo em đứng dậy đi.”

“…”

Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cho phép sinh viên được học song song hai bằng, sau khi tốt nghiệp thì bằng chứng nhận học vị cũng sẽ tương ứng với hai ngành đã học đó.

Thịnh Tường không bận tâm đến điều đó. Khi cô quay về tiệm thêu thì trong tiệm chỉ còn một mình cô.

Thịnh Tường vốn rất thích tuyết, cô ung dung ngồi xổm xuống, cởi đôi bao tay dày dặn ra, vốc tuyết vào lòng bàn tay chơi.

Tiêu Tự nhìn thấy Ứng Đào thì ngay lập tức xù lông lên: “Sao cậu cũng xuất hiện ở đây?!”

Khi vừa nhập học, mặt sau của mấy tờ giấy chứng nhận của mỗi sinh viên đều được dập dấu, như vậy những tờ giấy chứng nhận này có thể được xem thành bằng chứng để các sinh viên được giảm giá vé tàu xe khi về quê ăn Tết.

“Em gãi ngứa cho anh đấy à, nhẹ thế.”

Cô còn tưởng là anh sẽ muốn làm gì khác, hiện tại chắc hẳn anh sẽ thả cô ra rồi.

Động tác của cô rất nhanh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hình ảnh rặng phi lao xa xa và khu trượt tuyết chồng chéo lên nhau rồi mờ dần như ảo ảnh.

Trước đó Ứng Đào đã muốn chơi với cô rồi, chắc hẳn cô ấy sẽ không từ chối, lát nữa cô hỏi lại là được.

Cho dù họ có muốn đắp người tuyết cũng khó.

Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên gửi vài tin nhắn đến cho cô.

Cô nhắm rất chuẩn, tuyết ném trúng vào người anh.

SQ: “Còn… Anh đã về nhà chưa?”

Nhưng sức ném của cô không đủ mạnh, hoàn toàn không hề có chút uy h**p và tổn thương nào.

“Có cậu ấy!”

“Được chưa anh… Đến giờ chúng ta còn chưa chơi trượt tuyết nữa…”

Chợt cô nhớ đến câu nói của Ứng Đào hôm đó…

“…”

Cô nhanh chóng nặn một quả cầu tuyết to rồi ném vào anh.

“Anh nghĩ đấy là trêu một tí thôi á?” Thịnh Tường không phục: “Vừa nãy anh ném tuyết vào em, có một ít tuyết chui vào áo em rồi đây này.”

Khi họ xuất phát thì người lái xe là Thẩm Ngôn Lễ.

Nhưng sau này khi học kỳ hai bắt đầu thì chắc hẳn cô sẽ phải học rất mệt.

Sau đó, cô còn chuẩn bị những tư liệu liên quan để xin theo học song song hai ngành Tiếp viên Hàng không và tiếng Pháp.

Có vẻ như sau đó Thẩm Ngôn Lễ mới nhìn thấy tin trả lời của Thịnh Tường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hơn nữa… Học kỳ này cô cũng nhận được không ít học bổng.

“…”

Trước khi đến đây, Tiêu Tự đã dùng thẻ hội viên đặt trước mấy gian phòng, nam sinh một phòng, nữ sinh một phòng.

Thịnh Tường suy đi nghĩ lại, rồi cuối cùng cô mới gửi cho Thẩm Ngôn Lễ một tin nhắn.

Lần trước trong bãi đỗ xe ngầm, bọn họ không thể làm xong, giờ anh muốn làm tiếp.

S: “Em xem cái này nhé?”

Thịnh Tường đạt tổng điểm cao nhất trong kỳ thi cuối kỳ của học viện, bây giờ cô đang trong văn phòng bí thư để đăng ký danh sách sinh viên muốn mua vé tàu xe, nhân tiện sắp xếp lại thư thông báo thành tích thi cuối kỳ.

“… Thẩm Ngôn Lễ?”

Sau đó ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, ám chỉ trong đó đã quá rõ ràng.

Sau mười hai giờ trưa, ánh nắng ấm áp của mặt trời chiếu xuống, khiến thân ảnh của mỗi người như đều được phát sáng.

Thẩm Ngôn Lễ xoa mặt cô như xoa bột xong mới cảm thấy thỏa mãn, sau đó anh lại dí mặt vào gần cô, bắt chước những gì cô vừa làm, ấn môi mình lên môi cô.

Mỗi câu sau đó anh nói ra như càng củng cố thêm quyết tâm của cô.

Khu trượt tuyết Gia Sam không phải khu vui chơi mở cửa quanh năm. Sau khi đóng cửa sửa chữa trong ba quý, tới mùa đông họ mới mở cửa khu trượt tuyết.

Anh ta còn có ý định lôi kéo Thịnh Tường đang ngồi ở phía trước mình nói chuyện, tỏ vẻ bản thân anh ta mới là bạn của cô.

“… Ai tiếc nuối cơ?”

Sau kỳ thi học kỳ, sinh viên năm nhất của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài chính thức chào đón kỳ nghỉ dài đầu tiên kể từ khi bước vào giảng đường đại học tới nay.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 55: Chương 55