Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 60: Chương 60
Sau khi uống thuốc rồi ngủ thiếp đi, bà ấy cảm thấy cả người tràn đầy sinh lực sau khi tỉnh dậy lần nữa nên muốn ra ngoài vận động một chút. Bà ấy tính đợi Ninh Viễn Tuyết quay lại rồi mới vào phòng, thế nhưng lại trông thấy thằng bé dẫn Thịnh Tường trở về.
“Trước đây thằng bé đó thường xuyên đến đây. Thỉnh thoảng khi con đi vắng, nó sẽ cùng bạn bè của mình tới đây để mua nước.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mẹ... Mẹ cảm thấy anh ấy...”
Trời nắng như đổ lửa, đây cũng là lúc Thịnh Tường lại ở một mình ở sân sau, tiện thể giúp bí thư nộp hồ sơ lên Học viện Khoa học Quân sự Hàng không.
Hiện giờ, Thịnh Tường đã có thể phản công thường xuyên rồi.
Nếu có thứ hạng càng cao thì sẽ càng nhận được sự hỗ trợ toàn diện từ các bộ phận trực thuộc cơ quan Hàng không vũ trụ.
Lê Nghệ vuốt mái tóc đen nhánh của Thịnh Tường, cả hai mẹ con đều rơi vào im lặng.
Sau đó, cô khựng lại mấy bận.
Lê Nghệ cười trêu cô: “Mẹ bị bệnh, vừa mới khỏe lại thôi. Con không sợ mẹ lây bệnh cho mình hả?”
Đoạn, bà ấy nhìn ra màn đêm êm đềm ngoài cửa sổ, giọng nói cũng êm tai: “Con là con gái của mẹ mà, sao mẹ có thể không hiểu được những tâm tư nhỏ bé của con chứ?”
Lúc Thẩm Ngôn Lễ đang ăn, Lê Nghệ bèn nhìn vào những dấu chân kia.
Thẩm Ngôn Lễ để cô muốn làm gì thì làm, ánh mắt rơi vào nút thắt nhân duyên mà cô vừa đặt sang một bên.
Thịnh Tường vùi mình vào chăn đệm ấm áp, để rồi tựa đầu lên vai Lê Nghệ: “Mẹ cũng nói mẹ đã khỏi bệnh rồi cơ mà, sao có thể lây bệnh cho con được chứ? Cho dù mẹ chưa khỏe lại thì con cũng sẽ không đi đâu ạ.”
Mang đậm ý tứ chất vấn.
Thịnh Tường tháo dây an toàn rồi nhìn lên.
Sau đó, cánh môi của Thịnh Tường khẽ cong lên rồi chạm nhẹ vào môi anh vài cái: “Bây giờ đã được chưa nào?”
Lời lẽ để trưng cầu ý kiến nhưng giọng điệu lại chắc chắn, không cho cô bác bỏ.
Thịnh Tường hưởng thụ sự vỗ về của Lê Nghệ, sau đó ngẩng đầu hỏi bà ấy: “Mẹ ơi... Mẹ biết chuyện này từ khi nào thế ạ?”
Trong học kỳ này, Thẩm Ngôn Lễ hết sức bận rộn. Dựa vào thành tích xuất sắc trong cuộc thi động cơ bay mô phỏng, anh bắt đầu chuẩn bị tham gia giành giải Lam Đồ.
Nếu Thịnh Tường thực sự thuận theo lời Thẩm Ngôn Lễ thì hoàn toàn không phải chỉ là chuyện trong chốc lát thôi đâu.
Ninh Viễn Tuyết không lên tiếng nhưng động tác gõ gõ sau đó bên ngoài cửa sổ lại có ý đồ rất rõ rệt.
Khuôn mặt mềm mại của cô tựa vào đầu vai Lê Nghệ, tiện đà xoay người lại rồi vùi mình xuống thấp, khó khăn lắm mới để lộ một đôi mắt xinh đẹp.
Chỉ còn Lê Nghệ vẫn mở mắt, không hề buồn ngủ chút nào.
Trong khi cô đang đợi anh thì nhân viên bảo vệ cổng Học viện Khoa học Quân sự Hàng không ở phía sau lưng chợt kêu lên rồi cất tiếng chào hỏi.
Tầm mắt của cô gái chậm chạp hạ xuống, động tác còn điêu luyện hơn trước rất nhiều.
…
Lê Nghệ ho nhẹ vài tiếng, khuôn mặt cũng tương tự như Thịnh Tường chợt áp vào gối.
Ngoài chuyên ngành mô phỏng trong khoang máy bay, các khóa học khác của Thịnh Tường còn đào tạo kỹ năng lẫn tố chất với chất lượng có thể so với 360 độ.
…
Bà ấy nhìn về phía căn phòng của Thịnh Tường rồi lại nhìn con gái trước mặt mình: “Mẹ tưởng con đã đi ngủ từ sớm rồi cơ.”
Cảnh tượng xung quanh tựa như một lớp hư ảo. Thịnh Tường cầm ô, cảm giác ánh nắng có thể thẩm thấu qua mặt ô, sau đó tụ lại trên đỉnh đầu mình.
Tầm mắt của Ninh Viễn Tuyết lập tức nhìn sang, không nói gì cả.
“Mẹ em thực sự nói vậy á?” Thịnh Tường dừng việc đang làm rồi từ từ đứng dậy.
Thịnh Tường bèn nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ theo bản năng.
Nhưng bây giờ họ đang ở trong cửa hàng, chẳng biết Thịnh Tường nghĩ tới điều gì mà lại nhắc nhở anh.
Cô bèn ấn ngược Thẩm Ngôn Lễ vào tường, giơ hai tay lên trên để ôm lấy cổ anh rồi đè anh xuống thấp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng sự im lặng trong xe không thể so với sự kiên trì của người ngoài cửa sổ.
Ninh Viễn Tuyết không nói gì và cũng chẳng đi ngủ, còn Thịnh Tường thì hơi cúi đầu xuống thấp.
Ánh nắng mặt trời tươi đẹp chiếu xuống một bên lưới đánh bóng, hoa bồ công anh để lộ những chiếc lá xanh rì, bị phơi nắng tới nỗi trở thành màu xanh óng ánh.
Hầu hết đều nhờ họ ăn nhịp với nhau, gặp gỡ khi thời gian cho phép.
Lúc này đã gần giữa trưa rồi, trong quán chỉ có một mình Thịnh Tường thôi. Cô nửa ngồi nửa đứng trên ghế gỗ, vừa nghe thấy tiếng bước chân thì hơi nhướng mắt để nhìn người đang bước tới.
Sự khô hanh và nóng bức vô cùng đang càn quét hết thảy.
Chàng trai không đợi cô gái phản ứng đã đẩy Thịnh Tường sang một bên, sau đó lập tức đè cô vào tấm gỗ cạnh tường.
“Lần trước bác gái đã mời anh ở lại ăn cơm nên anh mới tới.”
“...”
Thịnh Tường hỏi dò một cách khéo léo nhưng Lê Nghệ lại thay cô trả lời: “Mẹ còn không biết tính tình của con thế nào sao! Nếu con đã tự nhận định rồi thì dẫu có tám trăm con trâu cũng không kéo lại nổi đâu.”
Thịnh Tường vẫn là người lên tiếng trước: “Mẹ à…”
Sau đó, Thịnh Tường hơi kiễng chân lên rồi nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ em đang ở sân sau kia kìa.”
Thẩm Ngôn Lễ khẽ nhướng mi lên, trả lời lưu loát: “Chẳng phải em vừa nói bác gái đang nấu ăn à?”
Chỉ có mỗi chàng trai trẻ tuổi kia không đến tham gia cuộc vui và cũng chẳng để ý đến bà ấy. Sau khi quan sát xung quanh, ánh mắt anh dừng trên nút thắt nhân duyên đang làm dở dang, để rồi khóe môi nhanh chóng cong lên nhẹ nhàng.
Cô gái cũng không nghịch điện thoại di động mà chỉ lẳng lặng chờ Thẩm Ngôn Lễ tới đây.
“Bạn Tường này, em có thể làm nút thắt nhân duyên từ năm ngoái tới tận bây giờ luôn sao?”
Sau khi thấy cả hai người đều ngồi ngay ngắn tại chỗ ngồi của mình, Ninh Viễn Tuyết thở phào nhẹ nhõm thấy rõ.
Anh chàng này vừa đến đây đã vòi vĩnh ngay tắp lự rồi.
Thịnh Tường không cất tiếng nữa.
Trước đây bọn họ đã từng tham gia khóa học tự chọn của Hàn Thúc. Khi vào phòng mô phỏng thí nghiệm, hai người được chia thành một nhóm, Thịnh Tường đã bị anh hôn đến nỗi không thở được.
Đêm xuân se lạnh. Ánh trăng mờ ảo từ bên ngoài đang chiếu xuyên qua tấm màn cửa bằng lụa mỏng.
Thẩm Ngôn Lễ nhoẻn môi cười với vẻ biếng nhác, đồng thời nhún vai: “Anh vừa nhắc nhở em rồi mà. Em đừng trách anh.”
Cô chỉ biết rằng: Một chuyện gì đó đã xảy ra một cách vô thức rồi.
Ngành Tiếp viên hàng không của trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đứng đầu cả nước, mà những sinh viên do ngôi trường này đào tạo ra chính là những ứng viên sáng giá, được các hãng hàng không lớn mạnh cạnh tranh để tuyển chọn hàng năm. Nguyên nhân chính là nhờ có sự bồi dưỡng vô cùng tận tâm này. Ngoài việc nhậm chức từng bước theo truyền thống, các khoản đầu tư cổ phần của công ty Hàng không và các vị trí công chức tại Học viện Khoa học Quân sự Hàng không cũng mang đến cho sinh viên nhiều sự lựa chọn.
Thì ra trước đó anh hỏi Lê Nghệ đang làm gì là vì đã sớm tính toán tới chuyện này rồi.
…
Họ thỉnh thoảng sẽ gặp nhau ở trường. Nhưng dù sao điều kiện cũng có hạn, do đó thời gian họ được ở riêng với nhau cũng không được thỏa mãn.
Đầu hè, Thẩm Ngôn Lễ ra khỏi phòng thí nghiệm động cơ bay* rồi đi thẳng đến trước cửa hàng.
Dù là mô phỏng kỹ thuật hay là thực tế, chúng đều sẽ được so sánh tương ứng với những điểm cực hạn liên quan trong phòng thí nghiệm động cơ bay của trường học.
Sau kỳ thi cuối kỳ, cả hai người mới có thời gian rảnh rỗi bên nhau một cách hiếm hoi.
Ninh Viễn Tuyết đáp lại một tiếng “ừm”, tuy đang tỏ vẻ thắc mắc với Thịnh Tường nhưng lại nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ một cách vô cảm: “Không giới thiệu một chút à?”
Thẩm Ngôn Lễ hoàn toàn không hề nhắc nhở cô cơ mà?
“Ơ... Sao anh lại tới đây?”
Bà ấy bèn dém chăn cho Thịnh Tường: “Ngủ đi, ngày mai con còn phải đi học nữa.”
Thịnh Tường tình cờ vắng nhà vì đang đi học.
Sau đó, cô véo chóp mũi, đồng thời không cho Thẩm Ngôn Lễ gắp đồ ăn cho mình nữa.
Cô ngước lên để nhìn vào Thẩm Ngôn Lễ, trong mắt đầy thắc mắc.
Xe của anh vừa được đưa đi bảo dưỡng, cũng ở gần trung tâm thành phố này.
Như thể anh ấy đã hiểu rõ và cảm thấy người bên trong chính là cô vậy.
Bây giờ Thịnh Tường đã biết rất rõ về anh rồi.
Lê Nghệ nhớ nhất là có một lần, thằng bé kia cùng với bạn bè của mình đã đi ngang qua nơi này.
Nói đến đây, Lê Nghệ bèn ghẹo con gái: “Lúc đầu mẹ vốn không nhận ra đâu. Nhưng ngày nào con cũng làm nút thắt nhân duyên ở phía trước cửa hàng cả, con cho rằng mẹ và anh trai mình không nhìn thấy hả?”
Anh vừa nói vừa lướt bàn tay xuống rồi đặt lên eo cô, cúi đầu hỏi thăm: “Bây giờ bác gái đang nấu cơm à?”
Sự kết hợp của hai bên với tiền đề là nguồn lực tài chính và nguồn nhân lực sơ bộ, tình hình bên ngoài lẫn bên trong hòa hợp với nhau, đây mới là động lực để hành trình này được tiếp tục.
Chương 60: Chương 60
“A Tường...?”
Có lẽ thực sự là vì họ đã không ở riêng với nhau suốt một khoảng thời gian rồi, vậy nên h*m m**n dành cho nhau cũng tăng lên theo thời gian, đồng thời cũng càng ngày càng mãnh liệt hơn nữa.
Khi lại tới thời điểm giữa hè, sự thử thách của ánh nắng chói chang trong kỳ nghỉ hè mới lặng lẽ vén màn.
Tuy nhiên, anh lại vô cùng bình tĩnh, còn thuận tiện nói với cô một câu là “không sao đâu”.
Cô vừa sờ chóp mũi vừa liếc nhìn Ninh Viễn Tuyết ở phía sau: “Thật ra cũng không có chuyện gì đâu ạ.”
Bà ấy ngắm nhìn khuôn mặt yên bình khi đang ngủ say của Thịnh Tường, sau một lúc mới nhẹ nhàng xuống giường rồi đi về phía tủ ly.
Cho đến bây giờ, Thịnh Tường vẫn còn khá bối rối, động tác nghiêng người để xuống xe lúc ban đầu vẫn đang dừng lại giữa chừng.
Thịnh Tường gật đầu. Thấy mấy sợi tóc lòa xòa trước trán anh, cô bèn đưa tay vuốt nhẹ mấy lần.
Lê Nghệ có phần khó hiểu: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Dù có chuyện gì xảy ra thì con cũng phải nói cho mẹ biết.”
*Động cơ bay: Tên gọi chung của các động cơ bay trong không trung như khí cầu, máy bay, tên lửa, vệ tinh nhân tạo…
…
Cô đã lường trước rằng Thẩm Ngôn Lễ rất mặt dày trong phương diện này nhưng lại không ngờ anh lại mặt dày đến nhường này.
“Em có muốn anh gặp anh trai của em không?”
Thịnh Tường nhìn sang Lê Nghệ rồi hô lên: “Mẹ này.”
Đúng là tùy hứng mà.
Mà dường như đã lâu lắm rồi, kể từ lần cuối cùng hai người ở riêng với nhau.
Những cuộc hẹn hò của hai người đều diễn ra vô chừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vẻ mặt nghiêm nghị lúc nãy cũng dần dần biến mất.
Nhưng nếu Lê Nghệ muốn cô nói ra một cách cụ thể và nghiêm túc thì có lẽ Thịnh Tường cũng không thể nào giải thích rõ ràng được.
Hơi thở của anh phả vào mặt Thịnh Tường làm cô cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Cô suy nghĩ cẩn thận một lúc, cằm hơi hạ xuống, biên độ gật đầu còn chưa hoàn toàn chuyển động thì Thẩm Ngôn Lễ đã hạ kính xe xuống một cách gọn lẹ rồi.
Vừa dứt lời, cô gái đã vòng tay qua cổ anh.
Sau đó, ánh mắt của Ninh Viễn Tuyết lại nhìn vào bên trong để dò xét mấy lần.
Làn gió ấm áp tràn vào trong dọc theo khe hở đang mở hờ.
Vừa bước ra khỏi cửa, cô đã nhận được tin tức từ Thẩm Ngôn Lễ.
Một nhóm các cậu bé cứ tụ tập xung quanh, liên tục gọi bà ấy là bác gái với vẻ cực kỳ thân thiết, lại còn nhờ Lê Nghệ lấy nước giúp nữa.
“...”
“Mẹ em đang...”
Thịnh Tường tựa vào bên cạnh cột đá, bàn chân phơi tới nỗi nóng lên.
Giống như bây giờ, ánh mắt của Thịnh Tường vẫn luôn dán chặt vào đầu phố phía xa xa, chẳng biết khi nào bóng dáng cao lớn kia mới có thể xuất hiện.
Sau đó cô chìm vào giấc ngủ thật nhanh.
Thẩm Ngôn Lễ lại càng ôm cô chặt hơn: “Không làm lỡ chuyện gì đâu. Em để anh hôn em vài cái thôi.”
Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mày, khẽ cúi đầu xuống rồi áp sát vào người cô: “Anh biết rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mặc dù mẹ cũng chưa gặp thằng bé được mấy lần nên không thể đưa ra đánh giá được, thế nhưng mẹ nghĩ rằng, nếu như có thể khiến con chấp nhận thì có lẽ thằng bé đó cũng rất…”
Quyền chủ động rơi vào tay Thịnh Tường một cách đơn giản.
Trong kì nghỉ hè, Thịnh Tường không thể ở lại Kinh Hoài quá lâu, vậy nên sau khi giúp đỡ bí thư làm xong việc, cô phải trở về Giang Nam.
Thẩm Ngôn Lễ lập tức ôm chặt eo cô, đang định phản công nhưng chẳng biết anh nhìn thấy điều gì mà lại tức khắc dừng lại trong khi mới di chuyển giữa chừng thôi.
Lúc Thịnh Tường đi theo Ninh Viễn Tuyết trở lại sân sau, Lê Nghệ hơi kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh mặc chiếc áo ngắn tay màu đen, làm nổi bật làn da trắng trẻo và lạnh lùng.
Thẩm Ngôn Lễ bèn véo mặt cô: “Lẽ nào anh lại lừa em hửm?”
Sau đó, bà ấy nhìn về phía Thịnh Tường rồi nở nụ cười vui vẻ: “Con thật là.”
Thịnh Tường bèn lập tức đồng ý, đứng ở cổng chính để đợi Thẩm Ngôn Lễ.
Từ khi Lê Nghệ với Ninh Viễn Tuyết đều biết chuyện này, Thẩm Ngôn Lễ hoàn toàn không còn giấu giếm khi tới đây nữa.
Nghe ra ý trêu chọc trong lời nói của Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường hơi thẹn thùng trước những gì anh nói nên đã véo thắt lưng của đối phương: “Là vì em phải luồn sợi chỉ vào nữa, được chưa nào? Nó khác với phong cách thông thường của trước đây đó nhé.”
Vì không thể chịu nổi đòn tấn công của anh nên Thịnh Tường bèn áp sát vào vai anh, đôi mắt long lanh: “Được thôi. Anh cứ ở yên đấy đi, để em.”
Sau khi nộp đơn xin học chuyên ngành kép cho học kỳ tiếp theo, Thịnh Tường nhanh chóng được chấp thuận.
Bởi vì hiện tại, mọi chuyện chỉ mới là sự khởi đầu xa xôi mà thôi.
Nói xong, cô gái tiếp tục tiến lại gần anh một cách hiếm thấy, định hôn bù Thẩm Ngôn Lễ thêm vài lần nữa nhưng lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của Lê Nghệ từ phía sau: “A Tường, hai đứa qua đây ăn cơm đi.”
Thịnh Tường không hiểu tại sao cả. Khi thấy dáng vẻ này của Thẩm Ngôn Lễ, cô bỗng cảm thấy hơi bất mãn: “Em qua loa chỗ nào chứ?”
Thịnh Tường đang nhắc tới phản ứng không quá ngạc nhiên của Lê Nghệ sau khi cô kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lê Nghệ vừa nói tới đây thì lập tức dừng lại một cách thích hợp.
Đến tối, Thịnh Tường nhất quyết muốn ngủ chung với Lê Nghệ.
Làm sao có thể không trách anh được chứ?
Thịnh Tường nhìn anh đăm đăm suốt một hồi lâu, khóe môi đột nhiên cong lên: “Anh nói thử xem, nếu như em không đồng ý thì anh có thể bắt chẹt em ở đây sao?”
Cạnh cổng Học viện Khoa học Quân sự Hàng không có một cái cột đá hình sư tử.
Mí mắt Thịnh Tường díu lại, sự lo lắng mơ hồ trong lòng cũng dịu xuống.
“...”
Tiếng ve ngân nga. Những người đi đường đằng xa đang đi lại trên con đường trải nhựa, sóng nhiệt nhấp nhô.
Lúc này, giọng nói khẽ khàng của Thịnh Tường mới chậm rãi truyền ra từ trong chăn, nghe hơi ồm ồm.
Thực ra, điều thu hút người tham gia cuộc thi này không phải là thứ hạng hàng đầu hay giải thưởng mà là tính độc đáo cũng như sự đặc biệt của các phần thưởng phúc lợi.
Con đường khám phá trong tương lai nhất định sẽ không bằng phẳng.
Thẩm Ngôn Lễ đặt một tay lên vô lăng rồi gõ nhẹ như có như không. Chưa đầy nửa giây, Thẩm Ngôn Lễ đã lên tiếng trước.
Động tác của Thịnh Tường khựng lại, sống lưng cứng đờ, không dám quay đầu lại.
“Em qua loa đến thế à?”
Ngay khi Ninh Viễn Tuyết như đã xác nhận được điều gì đó, anh ấy lại nhanh chóng gõ nhẹ vào khung cửa.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngày càng quyến rũ của cô gái, giữa đôi lông mày cũng hiện vẻ kiêu kỳ: “Đã mấy ngày không gặp nhau rồi, em có muốn tặng cho bạn trai mình một chút ngọt ngào không?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.