Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Chương 62
Thịnh Tường phớt lờ anh: “Để em tự mang...” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng đến khi tự cầm lấy nó, đồng thời trông thấy một bộ gồm ba món đầy đủ kia, tay cô bỗng run nhẹ, như thể đang cầm một củ khoai nóng phỏng tay.
Cùng với hơi nước mát rượi và sạch sẽ sau khi tắm rửa, anh còn có thể mơ hồ nhìn thấy vài giọt nước trong suốt còn đọng lại trên da cô.
Vô cùng quen thuộc.
Tiếng vù vù của máy sấy tóc vang vọng khắp căn phòng.
Khi nước ấm phun xuống ào ào từ vòi sen, Thịnh Tường chợt nhận ra một điều.
Bốn mắt nhìn nhau. Bóng tối lấp đầy sự thinh lặng giữa họ, vì đã hiểu lòng nhau nên không cần nói ra nữa.
Thịnh Tường siết c·h·ặ·t· ·đ·ầ·u ngón tay, sau đó cầm đồ sang đây. Thấy Thẩm Ngôn Lễ không có dấu hiệu muốn tắm rửa, cô bèn hỏi: “Anh không đi tắm hả?”
Cũng chẳng biết chàng trai này đã đứng bên ngoài bao lâu rồi nữa.
Bắt gặp ánh mắt của Thịnh Tường đang dán chặt vào con búp bê, anh lại lẳng lặng lên tiếng: “Lát nữa anh sẽ sấy khô nó cho em, được chưa nào?”
“Anh mới vừa tới đây thôi mà.” Thẩm Ngôn Lễ vừa đáp vừa đưa đồ sang: “Em lấy đi.”
Ánh sáng chói lòa chiếu xuống, soi sáng toàn bộ căn phòng.
Thực ra Thịnh Tường đã đoán được Thẩm Ngôn Lễ vừa nói về món đồ gì rồi.
Sau khi Thịnh Tường cầm lấy nó, cô lập tức đóng sầm cửa lại với tốc độ nhanh như chớp.
Trong quá trình đó, anh đã nhận một cuộc điện thoại.
Thịnh Tường khẽ mở cửa, chỉ để lộ một khe hở cực nhỏ rồi duỗi tay ra ngoài.
Thịnh Tường vừa ngắm nhìn vừa đưa bàn tay đang cầm máy sấy tóc về phía đó.
Sau khi vào phòng tắm, dáng vẻ bình tĩnh vốn được ngụy trang của Thịnh Tường lập tức sụp đổ.
Suy cho cùng thì Thẩm Ngôn Lễ cũng không thể có đồ lót của phụ nữ được...
Thẩm Ngôn Lễ lấy một đôi dép mới tinh, còn chưa tháo mác từ trong tủ giày ra, sau đó ngồi xuống trước mặt cô: “Con búp bê này được em quan tâm đến vậy sao? Tới tận bây giờ vẫn chưa chịu buông ra.”
Anh thực sự là loại người như vậy đó.
“Tùy anh thôi.” Không thèm tranh cãi với anh, Thịnh Tường bèn cầm quần áo đi về phía phòng tắm bên trong: “Vậy anh đừng làm hỏng nó đấy nhé.”
Thấy lời trước của anh không khớp với lời sau, cũng chẳng chịu đáp lại, Thịnh Tường cực kỳ tức giận nên đã nhéo tai anh mấy cái.
Đôi mắt của Thẩm Ngôn Lễ trở nên chăm chú và nặng nề, anh lắng nghe tiếng nước chảy tí tách ở bên trong.
Quần áo của cả hai cũng rất khó coi, đều đang dán sát vào da thịt.
Đường cong lông mày dưới mái tóc lòa xòa của Thẩm Ngôn Lễ có hình dáng rất đẹp.
Sau đó, cô chợt nghe thấy một tiếng cười trêu: “Em đang đề phòng sói hửm?”
Một lúc sau, sợi lông cuối cùng của búp bê quả đào cũng đã được sấy khô. Thẩm Ngôn Lễ bèn ngước lên để nhìn về phía Thịnh Tường.
Việc sấy khô đã sắp xong rồi.
Đoạn, anh nhẹ nhàng nhấc chân rồi bước đi.
“...”
Trong tay anh đang cầm con búp bê quả đào kia.
Cũng như hai người lúc này.
Thịnh Tường luôn trong tình trạng sững sờ khi bị anh dẫn một mạch lên trên, tiện thể còn đứng ở giữa lối ra vào.
Một vẻ đẹp hoàn toàn không cần tận mắt trông thấy, chỉ cần tưởng tượng đã có thể vẽ ra, dường như nó lại càng khiến người ta khó kìm lòng hơn bao giờ hết.
Búp bê quả đào trong tay cô đã ướt sũng, lông tơ rủ xuống, con búp bê to lớn bỗng biến thành một sinh vật nhỏ bé đáng thương, đang bị ức h**p và vẫn đang nhỏ nước không ngừng.
“Em mau đi tắm đi, phòng tắm tại gian bên kia đấy, còn quần áo thì cứ mặc đồ của anh.”
Lúc quay lại, anh đang cầm chiếc áo ngắn tay với quần dài.
Chứ sao nữa.
…
…
Khi bóng dáng của Thịnh Tường biến mất sau cửa phòng tắm, ánh mắt của Thẩm Ngôn Lễ mới hạ xuống để nhìn thẳng vào búp bê quả đào.
Cô cúi đầu quan sát một lúc, đồng thời có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi hương trên người Thẩm Ngôn Lễ.
“Em… Em sẽ ngủ ở phòng khách nhé.”
Thịnh Tường vừa nghe vừa nhìn vào trán của Thẩm Ngôn Lễ. Nó vẫn còn ướt một nửa.
Thế là mạch suy nghĩ của cô bị mắc kẹt nửa chừng.
Thịnh Tường lập tức cất tiếng: “Thẩm Ngôn Lễ?”
“Thịnh Tường.” Anh giơ tay lên để vòng tay ra sau lưng cô với vẻ biếng nhác, sau đó véo vào chỗ vểnh lên của cô một cách rất tự nhiên: “Nếu em còn sấy nữa thì tóc anh sẽ bị cháy cả đấy.”
Lúc kết thúc cuộc trò chuyện, Thẩm Ngôn Lễ bèn nói “ừm” rồi cúp điện thoại.
Lúc Thẩm Ngôn Lễ đang nói chuyện, bàn tay của Thịnh Tường bèn nhẹ nhàng vuốt tóc anh, giúp làm khô tóc anh một cách dịu dàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em đã bị ướt tới mức này rồi mà vẫn bảo là mình ổn à?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng nói của Thịnh Tường trở nên trong trẻo hơn sau khi tắm xong: “Vậy mà anh lại không gọi em trong khi anh đang đứng bên ngoài, vẫn để em phải gọi anh cơ đấy.”
Có vẻ như thực sự chẳng có gì có thể thay thế cả.
Trong lúc cô gái đang hết sức phân vân thì ánh mắt chợt dừng trên cánh cửa cạnh tủ treo quần áo.
…
Đó gọi là cấp tốc.
Đôi gò má cũng ửng hồng.
Món đồ kia là gì?
“Anh đây.” Thẩm Ngôn Lễ trả lời, lập tức chỉ huy cô một cách điềm tĩnh: “Em cất máy sấy tóc đi.”
Căn hộ của Thẩm Ngôn Lễ có thang máy.
Thịnh Tường ngây người: “... Này!”
“Em bị đơ ra rồi hửm?” Thẩm Ngôn Lễ xoay người lại: “Lại đây thay giày đi.”
Anh xoay người lại rồi dựa lưng vào tường, không biết đang nghĩ gì mà đầu ngón tay lại nhẹ nhàng gõ nhẹ vào môi mình.
Cô vừa định lên tiếng thì đã thấy anh xòe tay ra: “Lại đây, giúp anh sấy tóc đi.”
Thịnh Tường đang đứng, còn Thẩm Ngôn Lễ thì nghiêng người về phía trước, nửa ngồi nửa quỳ.
Thịnh Tường đột nhiên thả lỏng thân thể lẫn tinh thần của mình, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Chỉ có điều, Thịnh Tường đang thay dép mà vẫn muốn xách con búp bê quả đào kia… (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi Thịnh Tường đang thay giày, Thẩm Ngôn Lễ đã mang con búp bê kia đi đâu đó.
“Chỉ cần thay quần áo rồi ngủ một đêm thôi mà, có thể có chuyện gì được chứ?”
Thẩm Ngôn Lễ cũng không hề miễn cưỡng. Lúc nãy anh đã phải tốn rất nhiều thời gian và tài ăn nói mới thuyết phục được cô gái này lên đây.
Tới khi cô bước ra ngoài, Thẩm Ngôn Lễ đang ngồi trên ghế sofa với vẻ thoải mái. Anh đã thay sang quần áo mới dùng để mặc ở nhà rồi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Ngôn Lễ thấy một người chậm chạp như Thịnh Tường lại có phản ứng mạnh mẽ đến vậy.
“Trong nhà anh không có dép nữ. Có lẽ đôi này hơi to rồi.”
Những giọt nước rơi tí tách, tạo thành một vệt dài trên sàn nhà bằng đá cẩm thạch.
Anh bóp nó vài lần một cách tùy tiện và mạnh bạo.
Lúc nãy, cánh cửa chỉ lộ ra một khe hở cực nhỏ mà thôi, thế nhưng cổ tay trắng nõn và non mịn kia lại giống như hạt sen giòn tan, cứ bất ngờ duỗi ra như vậy.
Sao chúng có thể vừa khít thế nhỉ?
Thẩm Ngôn Lễ nhìn thoáng qua cô rồi đáp: “Anh nghe rồi, em muốn ngủ ở phòng khách.”
Được rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn tấm lưng bé nhỏ và yêu kiều của cô gái, mí mắt Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng lên: “Anh là loại người như vậy sao?”
Tình yêu mới…
Phía trên thấp thoáng lộ ra một bóng người cao lớn.
…
Chỉ cần nghĩ tới việc Thẩm Ngôn Lễ đã tự chọn đồ rồi yêu cầu người ta giao tới đây cho mình, vành mắt của cô chợt nóng bừng.
“...”
Cô bèn gác lại những chuyện này sang một bên. Sau khi rửa mặt xong, Thịnh Tường mới mặc vào, phát hiện chúng cũng rất vừa vặn.
Sau trận mưa tầm tã, điều khó khăn mới xuất hiện chính là sự dính bết không sao chịu nổi.
Chương 62: Chương 62
Quần áo thì có rồi đó. Nhưng đồ lót của cô thì...
Khi Thịnh Tường đang sấy tóc ở bên trong, bên ngoài cũng vang lên tiếng máy sấy. Tiếng bên này vang lên thì bên kia lại tắt.
Cuối cùng, anh bèn ngả người để dựa lưng vào ghế sofa, khóe môi cong cong: “Chẳng phải nhà của bạn trai cũng chính là nhà của em à? Em cứ tùy ý sử dụng đi.”
Đây là giọng điệu chua lòm gì thế hả!
Thấy vậy, Thẩm Ngôn Lễ khẽ cau mày.
“Có chứ. Bên kia có phòng trống nên lát nữa anh sẽ tắm.” Dứt lời, cũng không biết anh đang nghĩ gì mà lại nhướng mày, ngón tay thon dài duỗi ra để gõ nhẹ vào búp bê quả đào: “Chẳng phải bây giờ anh cần xử lý tình yêu mới của em trước à?”
Có lẽ vừa rồi anh chỉ lo sấy khô cho búp bê quả đào thôi, còn bản thân sẽ sấy tóc sau.
Thịnh Tường nhìn vào tay phải của mình: “Búp bê quả đào...”
Giọng của Thịnh Tường hơi cao, như thể sợ anh không nghe thấy.
Tại sao… Tại sao anh lại véo vào chỗ đó chứ?
Những gì Thẩm Ngôn Lễ đã nói trước đó cứ mãi vang vọng trong đầu cô.
Cho đến khi chàng trai trẻ đứng trước mặt Thịnh Tường đột nhiên bật đèn lên…
Cô không kịp phòng bị, bất ngờ đến nỗi không có thì giờ để chú ý lời nói của anh.
Nếu bây giờ Thẩm Ngôn Lễ lại trêu chọc Thịnh Tường thì có lẽ cô sẽ không thèm để ý anh nữa.
Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống không gian xung quanh hai người.
Vừa nghĩ vậy, cô bèn khẽ mở cánh cửa kính mờ rồi nhìn về phía tủ treo quần áo.
Chàng trai lập tức cầm lấy món đồ trong tay cô: “Anh cầm giúp em”.
Bởi toàn bộ sự chú ý của Thịnh Tường đều đang tập trung và thiêu đốt ở cùng một chỗ.
Nhưng với tình hình bây giờ, cô còn muốn gọi Thẩm Ngôn Lễ tới đây hả?
“Là anh.” Anh gõ cửa rồi đáp lại: “Em mở cửa một lát đi. Anh đã đặt món đồ kia về rồi. Em cầm lấy đi. Anh đã dùng dịch vụ giao hàng nhanh trong cùng thành phố đấy.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.