Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 70: Chương 70

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Chương 70


Cô biết ngay mà.

Giờ phút này, dù cả ngàn lời nói cũng không bằng một nét biểu cảm.

Thịnh Tường vẫy tay, vội gọi vài câu.

Rồi lại ví dụ như, quần áo ướt thì tại sao hai người lại đứng ở chỗ này.

Lúc này, Tiêu Tự và Trình Dã Vọng lại không ở gần Thẩm Ngôn Lễ.

Tuyết rơi rợp trời bay phấp phới trước cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, từng bông nhẹ nhàng gõ vào tấm kính.

Sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, tin nhắn của Thẩm Ngôn Lễ cũng gửi tới.

Mái tóc đen của Thịnh Tường xõa xuống vai cô, trải phẳng trên tấm nệm màu xám nhạt, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên nhếch môi dưới: “Nhưng mà, cuối cùng bác gái đã nhắc nhở anh một câu.”

Ứng Đào kéo cô đi chụp ảnh các kiểu, nhưng chẳng bao lâu đã biến mất vì đi liên lạc với những người khác.

Thịnh Tường mặc đồng phục cử nhân, vì nóng quá nên cô không đội mũ cử nhân mà giơ cao lên để chắn ánh sáng.

Mối nhân duyên kết lại ở nơi đỏ rực, tỏa sáng lộng lẫy vui mừng.

Từ ban công ký túc xá nhìn ra, mọi thứ đều được ốp bằng gạch ngói màu đỏ nhạt.

Thịnh Tường ra hiệu cho Thẩm Ngôn Lễ đừng nói nữa, một lúc sau cô mới vò nát chiếc chăn bông trong tay xong rồi chậm rãi nói.

Giọng anh từ tốn không nhanh không chậm, mang vẻ khá bình thản.

Buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy, Đại học Hàng không Kinh Hoài trước giờ chưa từng rộn ràng như thế.

“...”

Nhưng trái tim cô lại rất bình tĩnh.

Rợp trời kín đất tới đây.

Nam sinh hơi cúi đầu, dựa lưng vào lan can dài hơn một chút, dáng người cao gầy.

Cô ngước mắt nhìn ra bên ngoài.

Và cô cũng không phải nhất định hỏi câu này ra trước khi chuẩn bị lên đường.

Khi Thịnh Tường đến gần anh thì nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ mở miệng: “Sao em không đội mũ?”

“Em không cần lo lắng, không có gì đâu.” Thẩm Ngôn Lễ đáp lại khá bình tĩnh như không có chuyện gì thật, anh ngồi xuống sát cạnh cô.

Thẩm Ngôn Lễ nói tiếp luôn lúc ấy: “Chỉ là tự dưng cảm thấy hơi thiệt thòi.”

Xung quanh anh có rất nhiều cô gái, hầu hết họ đều muốn chụp ảnh tập thể khi tốt nghiệp, cả đám thôi thúc nhau nhưng lại không một ai dám tiến lên.

Anh kéo dài giọng, âm cuối hơi cao lên.

Thật lòng mà nói, Thẩm Ngôn Lễ chưa từng tới nhà của cô, cũng chưa từng dừng chân ở lại quá lâu.

“À à, chúc Tết Nguyên tiêu vui vẻ trước nhé, bên các cậu chắc chậm hơn bên chúng tôi!”

Một đêm tuyết bay phấp phới, nhuộm Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài thành một chiếc áo trắng tinh.

Thật ra là vì lúc trước Thẩm Ngôn Lễ không thể cách rời cô nửa bước, trong đầu Thịnh Tường cũng không biết rốt cuộc là sau này sẽ ra sao nữa.

Đây là đãi ngộ đặc biệt dành cho sinh viên tốt nghiệp.

Sinh viên xuất sắc nhất khoa sẽ được hiệu trưởng lựa chọn và trao thưởng.

Động tác của Thẩm Ngôn Lễ nhanh hơn Thịnh Tường, anh dứt khoát đứng dậy khỏi giường cô rồi khẽ gật đầu: “Cháu chào bác ạ.”

Trong màn hình xuất hiện gương mặt gầy gò của Ninh Viễn Tuyết.

Qua lớp rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài kia là màn đêm đen kịt đang buông xuống, không có thể nhìn rõ được lúc này tuyết dày đặc tới mức nào.

“Tôi đâu phải cậu, khuyên làm sao được.” Lúc này Tiêu Tự lại giật lại điện thoại: “Bây giờ cậu ấy uống ít lắm, tự dưng nay dở hơi vừa uống đã gọi vợ nhỏ, tôi suýt thì nôn đấy. Bất đắc dĩ gọi video cho cậu để cậu vui tí.”

Ứng Đào nhìn thoáng qua trước đó và nói rằng cửa sổ bên cạnh cô không cản được ánh sáng, ảnh hưởng đến giấc ngủ.

Ninh Viễn Tuyết lạnh lùng đáp: “Cậu không tuân thủ được thì tôi phải tới thủ thôi.”

Tiêu Tự đã nhanh tay chuyển hướng camera rồi cười toe toét: “Tôi muốn cho cậu nhìn người đàn ông của cậu, hiếm thấy không, cậu Thẩm của chúng ta lại có ngày uống say tới ngất.”

“Sao của anh không giống những người khác?”

Thẩm Ngôn Lễ vùi mặt vào hõm vai của cô, hơi thở nặng nề.

Là cuộc gọi video từ Tiêu Tự.

Lúc này Thịnh Tường đã hoàn toàn mất ngủ, cô ngồi xuống, đôi chân nhẹ nhàng đung đưa trên sàn và dựa vào bên giường lặng lẽ chờ anh.

“Thiệt thòi ư?” Đầu lông mày Thịnh Tường khẽ nhíu lại và nhướng mày nhìn về phía anh.

Nhưng lại bất ngờ bị cắt ngang như vậy, thậm chí là còn không hề có sự chuẩn bị đã ập tới bất ngờ.

Dù biết sẽ luôn có nhiều điều ẩn giấu hơn, song phần mà có thể nhìn được để cảm nhận thì luôn khiến cô cảm thấy khó nén nổi.

Mà thời gian dường như cũng trôi qua nhanh hơn.

Chẳng thấy vui gì cả, động tác của Thịnh Tường ngừng lại.

“Thịnh Tường, đừng nhìn anh như thế.”

Vả lại, cũng đã muộn thế rồi thì đi ngủ luôn thôi.

“Chuyện này thì có sao đâu, tất nhiên là ổn.” Thẩm Ngôn Lễ lật người cô lại, vươn ngón tay thon dài ra rồi nhéo thật mạnh vào má cô: “Nếu có chỗ nào không ổn thì thật sự là có.”

Chàng trai nhắm mắt lại, rõ ràng đang ôm chặt thứ gì đó giữa khớp ngón tay.

Có gì hay ho đâu.

Không quan trọng cấp bậc hay lễ nghĩa…

Lê Nghệ thấy khó hiểu bèn mặc áo đứng dậy ra ngoài, khi ra khỏi cửa được vài bước thì đã nhìn thấy hành lang phía bên phải sân sau phủ một tầng ánh sáng nhạt nhòa lọt qua khe cửa.

Thẩm Ngôn Lễ đưa Thịnh Tường về căn hộ của mình như một lẽ đương nhiên, mục đích chỉ để đi cùng anh.

Đại học Hàng không vũ trụ quốc lập Pháp tọa lạc tại Toulouse, nằm ở phía Tây Nam bộ nước Pháp.

“Nhưng mà nếu em đi như vậy, không biết là nửa năm hay cả năm mới có thể gặp được nhau, anh… Anh ổn chứ?”

Có thêm cả tiếng động “rầm rầm” nữa.

“...”

Chỉ có Thịnh Tường biết rằng đó chính là nút thắt nhân duyên mà trước đây cô đã làm cho hai người.

Mặc dù vẫn chưa thực hiện đến bước cuối cùng, nhưng với kỹ năng khám phá ngày càng tiến bộ của anh thì có một số việc dường như đã thay phiên nhau, nhiều lần cảm giác như tăng lên hơn rất nhiều.

Quả thực khoảng cách rất gần, cô bước vài bước, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Ngôn Lễ.


Ánh đèn vàng ấm áp chiếu l*n đ*nh đầu của cô gái và chàng trai.


Và bởi vì sau khi tốt nghiệp họ phải đi theo con đường riêng nên Lê Nghệ cũng không nói gì Thịnh Tường suốt ngày chạy ra ngoài nữa.

Đôi mắt đen của Thẩm Ngôn Lễ sâu đến mức không thấy đáy, ngưng tụ thành đêm trước cơn bão.

Có thể là vì họ đã ở bên nhau quá lâu, hoặc cũng có thể là do cuộc chia ly sắp tới đã chia cắt hai người vượt đại dương.

Thịnh Tường nhất thời không nói nên lời, sau đó không nhịn được nữa rồi chậm rãi nhếch môi bật cười. (đọc tại Qidian-VP.com)

Như thế thì không nhìn thấy nữa.

Lê Nghệ cũng ngừng lại, không tiếp tục hỏi thêm nữa.

Chỉ ngẫm nghĩ một chút là có thể đoán được ra manh mối trong đó.

Thật ra cũng không phải vội vã nhất thời, quan trọng là nếu buông thả thật sự thì trước mặt cô, anh không phải người nói dừng là có thể dừng được.

Hồi trước ở căn hộ của anh, khi thăm dò tìm tòi những rào chắn cuối cùng giữa hai người thì Thẩm Ngôn Lễ gần như không hỏi mà cứ thế xông tới, mạnh mẽ như muốn g·i·ế·t người.

Trân trọng đến thế, kìm chế đến thế.

Anh nhìn thẳng về phía cô.

Thịnh Tường nói rồi lại tiếp tục nhìn thêm vài lần, trong camera của Tiêu Tự dường như là một cái sân thượng nửa mở.

Như vậy là tốt rồi.

Thịnh Tường dùng ngón tay nắm lấy chăn bông, cái cổ mảnh khảnh rũ xuống, lông mi run rẩy kịch liệt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh không đội là vì muốn để lại cho em.” Thẩm Ngôn Lễ đưa mũ tốt nghiệp cho cô: “Đội vào rồi chúng ta cùng chụp ảnh nhé.”

Đồng hồ vẫn tích tắc, đôi mắt anh nhắm nghiền, mái tóc rối bù trên trán hơi che đi đôi mắt anh.

Mùi thơm sảng khoái từ cơ thể ập đến một cách choáng ngợp.

Thịnh Tường còn chưa kịp nhìn thì điện thoại của Tiêu Tự đã bị giật mất.


Gương mặt anh giờ phút này mang vẻ say mê như một chàng trai, còn mang theo cảm giác phấn khích khác theo sau.

Chương trình học tại Đại học Hàng không vũ trụ quốc lập Pháp rất thu hút cô.

Cũng khó trách Thịnh Tường sẽ ngại ngùng.

Lê Nghệ lặng lẽ nhìn hai người, đến khi Thịnh Tường lên tiếng bà ấy mới hơi phản ứng, tạm gọi là đáp lại.

Thịnh Tường chăm chú quan sát một lúc rồi bước lên phía trước, bước qua đám đông náo nhiệt.

“Cơ hội mặc nó đầu tiên được trao cho em, bạn Thịnh.” Thẩm Ngôn Lễ hơi đứng thẳng lên rồi đột nhiên mỉm cười: “Vạn sự ngoài kia nhớ chú ý an toàn.”

“Nghe nói mang lại điềm tốt.” Thẩm Ngôn Lễ cúi sát bên tai cô: “Lần này cả trường chỉ có một cái.”

Do hạn chế về ngôn ngữ, Thịnh Tường cần dành nhiều thời gian hơn các sinh viên khác và chắc chắn sẽ rất bận rộn.


Khi đang cầm trà nóng trên tay, bí thư đã nhận được lời phản hồi chắc chắn từ Thịnh Tường.

Thực tế bây giờ đã là nửa đêm rồi.

Không biết đã bao lâu, Thẩm Ngôn Lễ mới quay về trong gió lạnh.

Một giây tiếp theo, anh dường như nhận ra điều gì đó và hơi nhếch mí mắt lên.

Ví dụ như, trước khi ngủ bà ấy đã khóa kỹ hết cửa nẻo rồi cơ mà, sao Thẩm Ngôn Lễ lại có thể vào được. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trái tim cô thổn thức.

Có những sợi dây vô hình trong nút thắt duyên số kết nối chặt chẽ hai đầu.

Kết quả xác nhận có vào đêm hôm ấy.

Im lặng một chút, ánh mắt anh bỗng chìm xuống, quai hàm hơi hạ xuống.

Trong ánh mắt anh là vẻ yên lặng và chăm chú của cô gái, Thẩm Ngôn Lễ cười nói: “Vậy nên là, cô gái của anh, tối nay có muốn giữ anh lại đây không?”

Đêm hôm khuya khoắt mà không ngủ đã khó tin rồi, nào ngờ khi Lê Nghệ đẩy cửa vào lại tiếp tục phát hiện trong phòng con gái còn “giấu” một thứ khiến bà hoảng sợ hơn.

Khi anh nói câu này xong, căn phòng cũng chìm vào yên lặng.

Dù cô cúi đầu thì cũng khó che giấu được gương mặt đang đỏ hồng lúc này.

Thịnh Tường ổn định góc độ và chụp lén một tấm.

Chỉ là khi xoa nhẹ một chút, cô phát hiện ra có chút khác lạ.

Màu xanh mùa xuân tươi mới mọc thành từng mảng vươn tới cửa sổ, ánh sáng ấm áp chiếu vào khiến các hạt bụi trong không khí bay lên hạ xuống.

Thành phố xen kẽ giữa cũ và mới, cổ kính và hiện đại, chỉ có một số ít tòa nhà còn giữ lại những truyền thống cổ xưa.

Cuộc sống ở đây còn dài hơn ở Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.

Hòa vào hàng hải âu, hòa với bầu trời xa xăm.

Thịnh Tường hơi ngồi rồi lại vội vã đứng lên, dùng mu bàn tay để kiểm tra nhiệt độ trong áo khoác rồi bảo Thẩm Ngôn Lễ mặc rồi hẵng ra ngoài.

Thẩm Ngôn Lễ này nữa.

Má Thịnh Tường bị anh bóp hơi đau nên vội dùng tay xoa: “Ừm, anh nói đi, em nghe đây.”

Dường như chột dạ nên cô rụt tay lại rất nhanh.

“Mẹ, chuyện là, con để anh ấy vào đây.”

Sau khi ánh mắt đã trói chặt Thịnh Tường, Thẩm Ngôn Lễ lười biếng vẫy tay với cô: “Qua đây.”

“Nóng lắm.” Ánh mắt cô gái rơi vào gân tay anh: “Không phải anh cũng không đội sao.”

Thịnh Tường lắng nghe tiếng hò reo sôi nổi ở đầu bên kia điện thoại.

Nếu không nhìn kỹ thì có thể sẽ bỏ qua ngay.

Đôi khi Thịnh Tường nghĩ rằng cứ cho anh thôi, song Thẩm Ngôn Lễ lại cứ cố gắng kìm chế.

Trong ánh nhìn ngơ ngác của Thịnh Tường, anh tiến lại gần cô, hơi thở chạm vào nhau: “Có muốn đoán thử không?”

Đám bọn họ hiếm khi được nhàn nhã như này, có vẻ rất náo nhiệt.

Thịnh Tường đi theo học viện đứng ở cuối sân vận động, từ rìa mặt cỏ dưới lòng bàn chân từ từ bay lên luồng nhiệt nóng bỏng.

Nếu không anh sợ mình thật sự sẽ không nhịn được.

Bờ vai rắn chắc của anh vẽ nên những vòng cung gọn gàng và đẹp mắt, anh ôm cô như thế này, bàn tay vốn móc vào chân Thịnh Tường đã được giải phóng để che mắt cô.

Rất nhiều câu hỏi trong lòng Lê Nghệ đang mắc kẹt.

“Em muốn anh nói thật à?”

Vừa mới bắt máy đã nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Em Tường, bên cậu đang là mấy giờ đấy? Bên đây trời tối rồi!”

“Bác ơi, quần áo của cháu bị ướt.” Thẩm Ngôn Lễ cũng bình tĩnh, anh chỉ đống quần áo đã sấy xong và chiếc áo khoác vẫn đang nằm trên máy sưởi để hong khô: “A Tường nói sẽ giúp cháu hong khô một lát ạ.”

“Này… Sao mấy cậu không cho anh ấy uống ít thôi?”

Hết lần này tới lần khác, đó hoàn toàn là những gì Thẩm Ngôn Lễ vừa làm.

Thịnh Tường định nói gì đó nhưng lại nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ tiếp tục nói: “Được rồi, em ngủ sớm chút đi. Anh tới phòng anh trai em.”

Đầu ngón giữa đặt lên màn hình rồi nhấn phóng to lên một chút.

Nói tới đây, cô còn chưa kịp hỏi về Thẩm Ngôn Lễ.

Sau nhiều lần xem xét, kiểm tra nghiêm ngặt và thử nghiệm bổ sung… danh sách cuối cùng mới được đưa ra.

Mối quan hệ xã hội của Thịnh Tường không rộng lắm, ngoại trừ những người bạn cùng lớp mà cô biết trong lớp thì thời gian còn lại cô thích tự mình đi dạo xung quanh.

Giống như ngày trước.

“Được, không đoán.” Thẩm Ngôn Lễ kéo cánh tay cô rồi áp tay cô lên mặt anh, nhìn cô: “Nhưng mà dù sao anh cũng phải thuật lại một chút. Bác gái nói đã muộn rồi, ngoài trời lại có tuyết rơi nên bảo đêm nay anh đừng đi, ngủ lại đây một đêm.”

“Chỗ tôi là chiều rồi.”

“À còn nữa.” Anh hơi dừng lại một chút, không còn dáng vẻ lười biếng như trước, giọng nói hòa vào làn gió mùa hè nóng nực: “Nhất định phải nhớ anh đấy.”

“Đây chẳng phải là lần sau không có em, anh phải tự mình làm sao?”

Những người khác nhìn cũng không biết nó cụ thể là gì.

“Đúng vậy.” Thẩm Ngôn Lễ ghé lại sát bên tai cô: “Ba năm.”

Không khí tràn ngập một cảm xúc bịn rịn lưu luyến đọng lại vì giọng nói cố tình hạ thấp của anh.

“Mẹ em nói gì với anh thế?” Thịnh Tường muốn đứng dậy nhưng lại bị người kia đè xuống.

Hôm nay là cuối tuần, Thịnh Tường bị tiếng điện thoại reo đánh thức.

Một con đường mới sắp bắt đầu.

Điều chỉnh lại ổn định mọi cảm xúc, Lê Nghệ trầm ngâm, mãi lâu sau mới xác nhận người còn lại trong phòng là ai: “... Thẩm Ngôn Lễ?”

Thịnh Tường bật cười: “Chúc cậu Tết Nguyên tiêu vui vẻ nhé, Tiêu Tự.”

Chiếc cúc ẩn ở giữa được trang trí hình đôi uyên ương, chữ “Lễ” ở mặt sau màu đỏ hòa vào lớp vải trên nút thắt.

Đúng là không trông mong được anh sẽ thay đổi mà.

Chắc là bọn họ tới thành phố Ngân để ngắm lễ hội đèn lồng.

Ở vấn đề này thì vẫn giống như trước kia, hai người rất quen thuộc lẫn nhau.

Bởi vì chỉ thế này thôi mà khóe mắt cô cũng nóng bừng lên.

Sự ngơ ngác và khó hiểu gắn liền trong Lê Nghệ lúc này: “Hai đứa là đang…”

Thịnh Tường tựa lưng vào vòng tay anh, trong lòng cảm thấy nóng rát rồi lội qua một dòng suối trong vắt.

“Yêu cầu kỳ lạ gì thế này…” Thịnh Tường nói nhưng cũng không từ chối.

Thẩm Ngôn Lễ bị Lê Nghệ gọi ra, nói là muốn nói chuyện.

Mà sau khi anh dứt lời thì căn phòng lại chìm vào yên lặng một lần nữa, mặt mũi anh càng nổi bật vì sự tương phản với ánh sáng ấm áp trong phòng, vừa ngạo mạn lại vừa khắc cốt ghi tâm.

Đường nét các khuôn mặt trong hình ngày càng được phác họa gọn gàng hơn.

Lúc này, Lê Nghệ không đi cùng nữa.

Vòm lông mày thanh thoát ẩn sau mái tóc lòa xòa.

Ký túc xá của Thịnh Tường là phòng đơn do trường cung cấp:

Thời gian trôi qua, mùa thu biến mất và mùa đông kéo dài, và một năm nữa lại trôi qua.

Chắc là có đầu bếp riêng trên núi rồi.

Ngoài cửa sổ là bầu trời tuyết rơi dày đặc, bên trong cửa sổ có đôi uyên ương đang quýt quấn lấy nhau.

Chương 70: Chương 70

Thoáng chốc, đầu hè đang chào đón, những cơn gió thổi qua mang theo sự khích lệ trên khuôn mặt mỗi người.

“Chuyện này…”

Cũng không biết là đến từ đâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lê Nghệ vốn không ngủ say, bà ấy bị đánh thức trong trạng thái mơ hồ, cảm thấy ngoài cửa loáng thoáng có tiếng sột soạt đứt quãng gì đó vang lên.

Cánh cửa làm bằng gỗ đẩy ra rồi lại tiếp tục bị đóng lại.

“Nếu nhắc nhở thì chắc không phải lời gì xấu.” Thịnh Tường dời mắt sang chỗ khác khỏi gương mặt anh: “Em không muốn đoán.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó là tiếng gào thét của Tiêu Tự: “Này, anh đường đường là ông lớn mà đi trông lão đại của tôi là thế nào?”

Nhưng mà… Nếu Lê Nghệ đã đồng ý… Vậy đêm nay…

Lê Nghệ dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm đôi má hồng hào của con gái mình, dưới ánh nhìn chăm chú này thì sắc hồng trên má cũng dần vơi.

Lê Nghệ cứ ngỡ mình nghe nhầm, song đợi một lát thì âm thanh đó lại vang lên tiếp.

Trên bầu trời đêm trong Tết Nguyên tiêu, thành phố tràn ngập ánh đèn, những ngôi sao lấp lánh và bầu trời lần lượt chuyển sang màu cam rực rỡ.


“...”

Sự tiếp nhận này vượt qua đại dương và bay đến tận chân trời.

Nhưng về phương diện này, nếu hỏi như vậy thì còn có thể hỏi cái gì?

Sau đó, một loạt các thủ tục sẽ cần phải được báo cáo.

Nhưng Thịnh Tường lại cảm thấy rất ổn, cuối tuần có thể vừa học bài vừa ngâm mình trong ánh sáng lười biếng, mùi bưởi khắp người cũng cảm thấy thỏa mãn.

Giống như nhiều lần trước đây, cứ thế che khuất lại.

Trong căn hộ của Thẩm Ngôn Lễ, hai người đang làm tổ trong phòng ngủ chính.

Mỗi sinh viên đội chiếc mũ đặc biệt chứng tỏ bằng thành tích thực tế của mình, họ đều là những người xuất sắc nhất tại Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.

Mũ của người đều có hoa văn sặc sỡ giống nhau, nhưng của Thẩm Ngôn Lễ có thêm một sợi dây màu xanh.

Giọng nói này khiến… Thịnh Tường bỗng có cảm giác không chắc chắn lắm.

Sự thân mật giữa đôi tình nhân trẻ là niềm vui mà đôi bên cùng tận hưởng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 70: Chương 70