Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 73: Chương 73

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Chương 73


Dùng hành động thay cho câu trả lời của mình.

“Sau này em chỉ được ngủ trong phòng ngủ chính.”

Nơi nhô lên mềm mại trắng như tuyết kia lại ẩn mình dưới mặt nước.

Cô vừa mới ngâm mình được một lúc, vành tai khẽ nhúc nhích.

Các tiện nghi ở nơi này được thiết kế chi tiết hơn hẳn căn nhà ở chỗ kia, ngoại trừ phòng để quần áo với bàn trang điểm ra thì cách bố trí trong phòng tắm giống y hệt bên kia. Cạnh khu vực tắm vòi hoa sen là một tấm gương toàn thân khá cao, giẫm lên đá cẩm thạch đi vào trong, lọt vào trong tầm mắt cô là một bồn tắm massage đầy đủ chức năng.

Một lúc lâu sau Thịnh Tường không nói câu nào.

Không kiêng nể bất cứ gì, ánh mắt tràn đầy sự phóng túng và ngang nhiên.

Đôi chân thon dài của cô hơi cong, sau đó mái tóc đen vừa mới sấy khô xoã ra, để lộ ra cảm giác mềm mịn rối bời.

Thẩm Ngôn Lễ không gõ cửa mà mở cửa đi vào luôn.

Bời vì tác động bên ngoài nên ghế sô pha phát ra tiếng xì hơi.

Sau đó, cô gái rón rén lại gần.

Có rất nhiều lúc, Thịnh Tường không thể chịu nổi việc Thẩm Ngôn Lễ gọi cô như vậy.

Thẩm Ngôn Lễ đang nằm trên sô pha, giơ tay che khuất nửa khuôn mặt, nhắm mắt, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô đáp lại rồi sau đó bắt đầu đuổi người: “Anh để em yên đi, hôm nay anh không thấy mệt à.”

Sau đó Thẩm Ngôn Lễ đến gần, giơ tay giữ chặt lấy cô như gông cùm xiềng xích, gần như nhốt cô lại.

Ánh mắt anh cũng nhìn xuống dưới theo.

Cô nhận ra có tiếng động sột soạt nho nhỏ vang lên.

Thẩm Ngôn Lễ đặt tay lên trên đầu gối, thỉnh thoảng lại gõ gõ mấy cái.

“Không.” Thẩm Ngôn Lễ từ chối thẳng thừng, anh tiện đà cúi đầu xuống, cụp mắt nhìn cô: “Vợ anh có nặng chút nào đâu.”

Thẩm Ngôn Lễ cũng không để ý đến mấy động tác nhỏ tự cho là đúng của cô, đặt mấy miếng mỏng lên trên cái giá bồn tắm bên cạnh.

Sở thích của Thẩm Ngôn Lễ vẫn giống hệt lúc trước, bên này... Thật sự là một phiên bản khác của Kinh Hoài.

Thịnh Tường được thả ra thì thở hổn hển một lúc, cảm thấy vừa nãy có hơi k*ch th*ch quá đá.

Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy vậy thì lại không có chút phản ứng nào.

Đèn đường ngoài cửa sổ sáng rực, những tia sáng lấp lánh như quân cờ trên bàn cờ.

Một nửa bên xương quai xanh xinh đẹp lộ ra bên dưới cái cổ thon dài, ánh mắt còn trong trẻo hơn những bọt xà phòng đang nổi trên mặt nước.

Đây là lần đầu tiên cô đến Nam Hoè, lúc này mới vừa bước vào cửa nhà, cô gái vỗ vai Thẩm Ngôn Lễ ra hiệu cho anh thả mình xuống.

Tiếng khóa xe ô tô vang lên, ánh đèn xe lóe lên sau lưng hai người, ánh sáng chiếu đến khiến bóng hai người kéo dài trên nền đất màu trắng xám. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh không chê em nặng à.” Thịnh Tường nhẹ giọng nhắc nhở anh: “Bế như này sẽ mệt đấy, anh... Hay là anh thả em xuống đi?”

“Được.”

Khoảnh khắc bước vào trong phòng, Thẩm Ngôn Lễ hoàn toàn không nhìn mà đôi hơi nhấc đôi chân dài về phía sau, thản nhiên đá một phát rồi sau đó cửa phòng lập tức đóng lại.

Khi đó hai người gặp nhau trong phòng cho khách, còn phải tính toán thời gian về sân sau với gác cổng.

Chiếc ghế sofa mềm mại lập tức lún xuống khá nhiều, sau khi Thịnh Tường ngồi vững vàng, cô chống tay lên mặt im lặng nhìn anh.

So với cấu trúc ở bên Kinh Hoài thì chỗ này to với rộng rãi hơn bên đấy một chút.

“À đúng rồi, anh không nói thì em cũng quên mất.” Thịnh Tường gật đầu: “Tất nhiên là có rồi, trong đấy đầy quần áo của em đấy.”

Lúc này Thẩm Ngôn Lễ đang khó khăn nắm lấy mắt cá chân cô, ngón tay thon dài gõ nhẹ mấy cái: “Dép lê.”

Bỗng nhiên Thẩm Ngôn Lễ lại mở miệng gọi cô.

Có lẽ anh lên kế hoạch muốn sống chung với cô.

Thịnh Tường thấy ngứa vì hành động của anh, anh hơi rụt chân lại, nhưng lại bị gông cùm xiềng xích nắm chặt hơn.

Hai người đã hẹn hò với nhau lâu nên rất quen thuộc với từng hành động của đối phương. Tuy mấy năm liền hai người cách nhau một đại dương xa xôi rộng lớn, nhưng những thói quen khi hai người ở chung được mài giũa qua thời gian, đã sớm thấm nhuần trong xương tủy.

Mà một cơn gió nhỏ man mát thổi vào qua khe cửa, thổi vào lớp hơi nước.

Đứng trước cửa nhà, cô gái đi đôi lê mềm mại, ánh mắt nhìn tới nhìn lui khắp nơi trong căn chung cư.

Lúc này vẻ mặt của Thẩm Ngôn Lễ khó đoán, không nói lời nào cũng không tỏ thái độ gì.

Cổ họng anh khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau anh mới nói: “Em muốn ngâm mình bao lâu nữa?”

Bây giờ nỗi mệt mỏi ập đến như thuỷ triều, cô quyết định vào phòng tắm tắm rửa.

Như này đâu giống hỏi ý kiến đâu…

Thịnh Tường bị ném thẳng xuống đệm, lực không nhẹ cũng không nặng nhưng vẫn khiến cô bật nảy lên hai lần.

Chờ cho đến khi thang máy dừng lại ở tầng S, Thịnh Tường mới vô thức phát hiện ra các tầng ở chỗ này dùng chữ cái tiếng Anh để đánh dấu số tầng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Có lẽ anh cũng đã tắm rửa xong, bây giờ anh đang mặc quần áo ở nhà.

“Thịnh Tường, có cái này anh phải nói với em, chuyện này em đừng nghĩ nữa.”

Thịnh Tường vững vàng áp sát vào lòng anh, hơi tò mò: “Anh nhất định phải bế em như này à?”

Rồi sau đó anh nhếch môi, nhìn nó rồi chậm rãi nói.

“...”

Thẩm Ngôn Lễ nghiêng người về phía trước, thoắt cái đã đè cô lên ghế sô pha.

Lúc này anh ôm cô đứng dậy, Thịnh Tường được anh nhấc bổng lên, không có chỗ nào để đặt chân, ngoại trừ rúc sát vào lòng anh ra thì cô không còn chỗ nào để dựa vào nữa.

Đuôi tóc cô gái hơi ướt, khuôn mặt tựa hoa đào, đôi má hồng như nước.

Cô ngước mắt nhìn về phía anh, cơ thể hơi cử động.

Trong một loạt động tác khó hiểu này còn ẩn chứa chút bất ngờ không kịp đề phòng, dù có là Thịnh Tường, nhưng đến lúc này cô cũng phải há hốc mồm.

“Vợ ơi.”

Đôi chân dài của anh bước mấy bước về phía trước, nghiêng người tựa người vào thành bồn tắm

Nghiêm túc mà nói, hôm nay chắc chắn anh rất mệt mỏi.

Nói hết câu, hình như Thẩm Ngôn Lễ cảm thấy chưa đủ, lại nhấn mạnh thêm: “Ngủ cùng với anh.”

Sao có thể giống được.

Nhưng động tác của Thẩm Ngôn Lễ còn nhanh hơn cả cô.

Vốn dĩ cô thật sự không nghĩ.

Thẩm Ngôn Lễ còn chưa kịp sắp xếp cho cô ở đâu, bỗng nhiên điện thoại anh vang lên.

Cô vùi mình vào bên cổ anh, ôm chặt lấy anh, dùng hai tay ôm eo anh, mãi mà cô vẫn chưa buông ra.

Thịnh Tường có cảm giác như mình đang bị anh nhìn thấu, thêm lúc nữa có khi còn có thể khoét ra một cái lỗ.

Lúc Thịnh Tường xuống xe Thẩm Ngôn Lễ cũng không buông tay, anh bế cô lên đi thẳng đến trước cửa thang máy.

Khi tiếng “cạch” vang lên.

Chắc là anh đã xả sẵn.

Ngồi xuống bên cạnh Thẩm Ngôn Lễ.

Nhìn chằm chằm vào đoá mai trên nền tuyết kia.

Vừa nói anh vừa tiến lại gần, dùng giọng mê hoặc nói: “Anh chỉ điên với một mình em.”

“Em... Dù sao thì cũng rất lâu.” Thịnh Tường ngước mắt lên nhìn anh, đề nghị: “Nếu anh muốn tắm thì lên phòng ở tầng trên đi.”

Thịnh Tường còn chưa kịp trả lời, Thẩm Ngôn Lễ đã chậm rãi nói tiếp.

Bức tường trắng xóa phủ một lớp sương mù ngưng tụ do hơi nước bốc ra từ trong bồn tắm tạo thành.

Không biết Thịnh Tường nghĩ đến gì, trong đầu cô bỗng loé lên gì đấy, nhẹ nhàng đá vào người anh: “Đúng rồi, em vẫn chưa nhìn kỹ, căn hộ này của anh có mấy phòng cho khách thế?”

Nhưng ánh mắt nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Ngôn Lễ…

Đến khi cô quan sát xong, trong lòng Thịnh Tường cũng loáng thoáng hiểu được đôi chút.

---

Bộ dạng vô liêm sỉ giống như không nhận được câu trả lời mình muốn thì sẽ không thả cho cô đi.

Giống như bây giờ.

Có lẽ do nhớ lại quãng đường đã đi qua khi trước, dường như những bước tiếp theo cũng có ý nghĩa.

Trong chuỗi ngày ra nước ngoài du học, thật ra Thịnh Tường rất ít khi về nước.

Thẩm Ngôn Lễ cứ vậy tiến đến gần, nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn xuống từng chút từng chút một.

Khó khăn lắm Thịnh Tường mới thoát ra được.

Ban đầu Thẩm Ngôn Lễ định sẽ để một phòng cho Thịnh Tường, để bao giờ cô trở về từ nước Pháp hai người có thể sống chung.

Lúc đấy anh vội vàng từ Kinh Hoài trở về Nam Hòe.

Cô gái cụp mắt xuống nhìn anh, nhìn vào đôi mắt chứa đầy ẩn ý của Thẩm Ngôn Lễ.

Chẳng qua là anh không đi ngủ... Đang đợi cô.

Cô về nước định là để... Trước khi anh bay đến Toulouse... Hai người được ở bên nhau một thời gian.

Nhưng anh càng như vậy lại càng khiến Thịnh Tường cảm thấy anh hơi ngứa đòn.

Những đêm như thế này thực sự khiến lòng người ta xôn xao

Ngược lại càng giống như mệnh lệnh.

Thẩm Ngôn Lễ khẽ mỉm cười, thả mắt cá chân mịn màng của cô ra, ngồi thẳng người dậy.

“Hành lý của em đã được gửi đến đây rồi, bảo người mang lên đây luôn nhé?”

Cô gái trả lời, giọng điệu lập tức dịu xuống: “Ừ.”

Trong lúc như ẩn như hiện, hoàn toàn không thể che giấu được, màu hồng phấn kề sát bên vẻ trắng như tuyết trông cực kỳ quyến rũ, khiến người ta không thể rời mắt nổi.

Nhắc đến cũng lạ thật.

Đến lúc này rồi, cơn buồn ngủ mới nãy còn đang bao trùm lấy cô trước đó đã hoàn toàn biến mất.


Dừng một chút, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cô: “Hơn nữa, từ trên xuống dưới cơ thể em, có chỗ nào là anh chưa thấy đâu?”

Giờ này phút này trong bồn tắm đang xả nước, mực nước trong bồn đang chậm rãi dâng cao.

“Cuối cùng cũng dùng đến đôi dép này.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạm thời không nhắc đến chuyện Thịnh Tường đã làm gì để đuổi được Thẩm Ngôn Lễ ra khỏi phòng tắm.

Thịnh Tường nhìn về phía bên đấy theo động tác của anh, nhìn thấy cái là hiểu rõ ngay.

Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng trả lời: “Hai chúng ta đang sống chung đấy, gõ cửa làm gì.”

“Nếu em cứ nghĩ đấy thì sao?”


Thẩm Ngôn Lễ quan sát mà chẳng thèm che giấu chút nào.

Chờ đến khi cô xem xong quay người lại, đập vào mắt cô là cánh tay đang đưa về phía cô của Thẩm Ngôn Lễ.

Thấy vậy, Thịnh Tường bước chân dừng lại, động tác của cô lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Nếu ở đây có tiếp đón bạn bè gì, dù sao cũng phải sắp xếp phòng trống cho khách chứ.

Thịnh Tường càng nhìn càng cảm thấy trái tim mình mất khống chế, cô còn chưa kịp đưa tay lên trán muốn vén mái tóc rối của anh ra.

Toàn bộ thành phố như đang được ôm vào lòng.

Vào mùa hè, trong nhà rất ngột ngạt.

“Không có phòng cho khách.”

Cô gái dừng lại một lúc, vô thức muốn cãi lại anh.

Mí mắt anh hẹp dài, giọng nói chậm rãi: “Em có biết đây là dép lê gì không?”

Chung cư ở Nam Hoè là là nơi ở mới mà Thẩm Ngôn Lễ quyết định mua trong khi anh đang lên kế hoạch chuẩn bị thành lập Duy Thịnh Airlines.

Thẩm Ngôn Lễ trả lời, một tay nắm lấy hai cánh tay cô, giơ lên trên đầu, tiện đà đè lên người cô.

“Anh điên rồi à?”

Hơi nước bốc lên nghi ngút cọ vào má cô gái, cơ thể uyển chuyển của cô hoàn toàn chìm trong lớp bọt xà phòng.

Anh ước lượng cân nặng thì thôi đi, lòng bàn tay lại còn áp sát vào chỗ nhô lên bên sườn của cô, nhẹ nhàng mân mê một phen.

“Anh vừa đồng ý mà lại...”

Ngâm mình trong bồn tắm rất rất rất lâu.

“Sao bọn họ lại gọi cho anh thế?”

Thịnh Tường đột nhiên hỏi cái này là vì cô nghĩ đến sau này.

Anh vẫn đang nói chuyện với người ở đầu bên kia điện thoại, không biết anh đang nói gì mà lại nhìn về phía cô.

“Dép lê dành riêng cho bà chủ đấy.”

Nghe thấy anh đột ngột nói vậy, Thịnh Tường cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên tấm lưng đẹp mà rắn rỏi của Thẩm Ngôn Lễ.

Chỉ một góc khe núi lộ ra.

Nhưng hiện giờ đã khác.

Dường như cô quay trở lại khi trước.

Thịnh Tường tắm rửa qua loa một lúc rồi nhấc chân bước vào trong bồn tắm.

“Dùng cái gì cơ?”

Tiếng ve sầu kêu vang trong đêm ngày hè, dù nhiệt độ trong nhà có ổn định đến đâu thì cũng không thể cưỡng lại được cảm giác hơi khô khô bùng phát trên bề mặt da.

Giây tiếp theo, cổ tay mảnh khảnh mịn màng của cô đã bị anh nắm lấy.

Chưa nhắc đến chuyện ngựa không dừng vó vội vàng trở về, hơn nữa đón cô về sau bữa tiệc cũng phải tốn rất nhiều công sức.

“Em biết rồi em biết rồi...” Thịnh Tường vội vàng nói, vừa bực mình vừa buồn cười: “Với cả, lần sau anh có đột nhiên làm chuyện gì thì nhất định phải báo trước cho em biết, hỏi ý kiến ​​của em trước đã, anh khiến em sợ gần c·h·ế·t đấy.”

“Này!” Gò má Thịnh Tường đỏ ửng, đến giọng nói lúc nói chuyện cũng không có sức thuyết phục: “... Anh vào mà không gõ cửa đấy.”

Tình thế đã khác nên chắc chắn hành động làm ra cũng sẽ khác.

“... Sao lại không có được.” Vừa nãy lúc cô đi đến phòng ngủ chính có loáng thoáng nhìn thấy bên cạnh có một phòng.

Cho đến lúc cuối cùng cô cũng bước ra khỏi phòng tắm.

Nhìn bộ dạng giãy giụa của Thịnh Tường, đột nhiên mỉm cười nói: “Đây cũng là đang trưng cầu ý kiến của em đấy.”

Chương 73: Chương 73

“Nếu em muốn điên.” Giọng điệu của Thẩm Ngôn Lễ để lộ ra vẻ lười biếng sau khi được thỏa mãn: “Vậy cứ coi như anh điên rồi đi.”

“Không nói chuyện này nữa.” Thẩm Ngôn Lễ hơi chống người lên, cúi đầu nhìn cô: “Em hỏi phòng cho khách… Có nghĩa là em định đến đây ở à?”

Nhưng anh lại chẳng hề để ý, bắt được cô là hôn.

Khi ánh mắt Thịnh Tường bình tĩnh nhìn chằm chằm vào anh, tầm mắt Thẩm Ngôn Lễ nhìn xuống.

Vì thế nên hai người lại càng áp sát vào nhau hơn, có thể nói tuy hai mà một. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thịnh Tường im lặng, thân thể hơi trượt xuống, vùi mình sâu hơn vào trong bồn tắm.

Thật ra thì không hề.

“To.”

Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng lấy ra một đôi dép nữ còn mới tinh, người đàn ông trẻ tuổi hơi khom lưng, ngồi xổm xuống thay dép cho cô, Thịnh Tường cũng không từ chối.

“Em đần vậy.” Thẩm Ngôn Lễ đưa tay ra, gõ nhẹ một cái lên đầu cô: “Trước đấy anh đặt vé máy bay cho em đấy.”

Anh lập tức bế người nằm bên dưới mình lên, bế cô gái đi về phía phòng ngủ chính.

Dáng vẻ như rất thư thái.

Nhưng...

Bên cạnh ghế sofa là một chiếc đèn bàn nhỏ, tỏa ra một chùm ánh sáng nhỏ, liền hắt lên sườn mặt có đường nét sắc sảo của anh.

Thịnh Tường bị anh cuốn theo, chẳng mấy khi lại hơi tức giận phản kháng.

Ván cửa ngăn cách bên trong và bên ngoài căn phòng như ngăn cách hai thế giới.

Cô gái cũng chẳng so đo chuyện trước đấy anh đã bắt đầu giở trò trên xe, lúc này lại chào đón anh.

Lúc này, cô thật sự xác nhận câu nói lúc nãy của mình…

Hai người ôm chặt lấy nhau không đi đâu, chỉ ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.

Thẩm Ngôn Lễ đi lấy vali hành lý của cô, Thịnh Tường bôn ba đi lại cả ngày, lại bị Thẩm Ngôn Lễ đè trong bãi gửi xe trêu chọc.

Bảo sao lại đến đúng giờ thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

“...”

Cấu trúc thông tầng quen thuộc, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trong phòng qua cửa sổ sát đất.

Anh cứ vậy nhìn cô một cách lười biếng.

Anh quay đầu đi nghe điện thoại, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi Thịnh Tường.

Thẩm Ngôn Lễ không đi, cũng không biết là anh có nghe lọt lời cô nói không nữa.

“Mấy cái này lấy ra từ vali của em đấy, anh đã xem qua rồi.”

Thịnh Tường vào phòng ngủ chính lấy một cái chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên trên người anh.

Giờ này đã hơi muộn, cảnh đêm rực rỡ và náo nhiệt.

Vừa nói hết câu, cánh tay anh lại siết chặt thêm đôi chút, nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống hai lần như đang ước lượng cân nặng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 73: Chương 73