Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Chương 92
Thịnh Tường không nhận lấy, nhìn tô mì trứng cà chua có màu sắc kỳ lạ trước mặt: "Cái này là anh nấu?"
"Làm sao mới tính là bình yên? Vừa nghĩ đến nếu chuyện không may mắn được như thế, nếu em rơi vào trường hợp lỡ như mà em nói, anh lại không thể bình tĩnh được." Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô: "A Tường, anh sắp phát điên rồi. "
Ngọn lửa hừng hực đang chậm rãi thiêu đốt trong bóng tối.
Các cơ quan liên quan mới thành lập cũng có tiến triển trong quá trình điều tra: "Tổng giám đốc Thẩm, đồn công an đã cung cấp địa chỉ đăng bài của hung thủ, anh ta đã có hành vi muốn lợi dụng dư luận trên mạng để bôi nhọ danh tiếng của công ty từ lâu rồi".
Chắc là di chứng của việc bị đập mạnh vào, cũng may chỉ bị ngoài da chứ không ảnh hưởng đến bên trong.
Để cô ở nhà nghỉ ngơi, đợi đến khi điều chỉnh xong rồi mới quay lại làm việc.
Đợi đến khi ánh lửa ấm áp nhảy múa trên lò sưởi cạnh giường, anh mới lại đi tới.
Thịnh Tường vẫn còn đang ngủ bù, yên bình chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ngôn Lễ bưng một bát mì đi tới, bước mấy bước đã dừng lại trước mặt cô.
Tuy anh cũng không dám đi sâu hơn nhưng lại muốn làm chuyện xấu, chỉ là dùng tay sờ mó khắp nơi, khiến Thịnh Tường hơi không chịu nổi.
Trong lúc nói chuyện, hai người dường như đã dừng lại trong một không gian yên tĩnh, không thể phân biệt được ai với ai.
Giây phút cuối cùng, vì suy xét cho cái lưng của cô, Thẩm Ngôn Lễ cũng không dám phủ lên.
Nhưng chỉ mấy chữ đó cũng đủ khiến người ta vô cùng lo lắng.
Ninh Viễn Tuyết đưa túi giấy cho Thẩm Ngôn Lễ nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thịnh Tường: "Em về nhà vẫn phải cẩn thận một chút, nếu sau đó còn đau thì nhớ đến bệnh viện kiểm tra, anh không thể ở lại Nam Hòe quá lâu, anh đi trước đây."
Thẩm Ngôn Lễ bôi thuốc cho cô vừa nhanh vừa ổn định, không để da thịt cô lộ ra ngoài không khí quá lâu, kéo chiếc áo len lông cừu của cô lên mặc lại cho cô.
Mà sau đó, Thẩm Ngôn Lễ cố ý lấy danh nghĩa Duy Thịnh Airlines cho Thịnh Tường nghỉ phép mấy ngày.
Mái tóc của cô gái bị ôm vào, làm cho lộn xộn, một bên gương mặt hơi lộ ra, lông mi cụp xuống khẽ run run.
Anh đi một lúc lâu vẫn chưa quay lại.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô một lúc: "Khó ăn lắm à?"
Ở bên dưới bả vai có mấy vết xanh tím vắt ngang, hơi ửng đỏ lên.
Cô như vậy đã khiến Thẩm Ngôn Lễ cảm thấy rất khó chịu.
Phát hiện ra ý đồ của anh, Thịnh Tường chậm rãi lên tiếng: "Anh thật sự muốn nhìn à? Nhưng bác sĩ đã nói là không có chuyện gì nghiêm trọng mà."
Đầu ngón tay như ngọc của Thẩm Ngôn Lễ đặt lên, chỉ nhẹ nhàng v**t v*, Thịnh Tường đã vô thức tránh sang bên cạnh, không ngừng run rẩy co rúm lại.
Thẩm Ngôn Lễ cố ý trở về Thẩm Thị một chuyến, sau đó lại đến tòa nhà trụ sở chính của Duy Thịnh Airlines, tiến hành bàn bạc kỹ lưỡng hơn đối với sự kiện lần này.
"Vừa rồi em nói không đói nhưng không đói cũng phải ăn, ăn bát mì này đi."
Thẩm Ngôn Lễ không trở về căn cứ mà vẫn quay về căn hộ.
Trở lại căn hộ, Thẩm Ngôn Lễ kéo chăn bông ra, đặt cô lên chiếc giường trong phòng ngủ chính.
Sau khi thay quần áo ở nhà, Thẩm Ngôn Lễ không ở trong phòng ngủ chính mà đi ra ngoài.
Không chỉ là một bát mì.
Hành khách nam lúc đó đúng là kẻ thường xuyên phạm tội.
Sự việc lần này lập tức được xem xét nghiêm túc.
"Không khó ăn." Cô nói, thấy ánh mắt nóng rực của Thẩm Ngôn Lễ đang nhìn về phía mình, cô vội vàng bổ sung: "Nhưng cũng không ngon lành gì."
Không biết đã trôi qua bao lâu, cô thoáng ngửi thấy một mùi khét.
Thịnh Tường gần như hít thở không thông, sau khi cắn cô một cái, Thẩm Ngôn Lễ mới thuận thế vùi đầu vào cổ cô, lồng ngực hơi phập phồng.
Đường cong từ bên cổ cô gái kéo xuống nhấp nhô đầy cuốn hút, tấm lưng trắng như tuyết tràn ngập hương thơm quyến rũ của hoa dành dành, tuy nhiên một bức tranh hoàn hảo như vậy bỗng nhiên bị phá vỡ.
Nhưng cà chua ra cà chua, trứng ra trứng.
Phê duyệt của cục Hàng không dân dụng vừa mới được ban xuống, phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S đã bắt đầu xây dựng.
Thịnh Tường nghĩ chắc là anh đến phòng làm việc nên không gọi anh đến, chỉ chợp mắt một lát, định lát nữa sẽ tắm rửa xong chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong lời bổ sung thì gật đầu, nhìn về phía luật sư: "Tiện thể chúng ta kiện thêm một vụ nữa về quyền danh dự của công ty."
Về nhà, chỉ cần bước dưới đất là Thẩm Ngôn Lễ lại ôm cô đi.
Sau khi nghe Thẩm Ngôn Lễ giải thích ngắn gọn về phương án xử lý đối phương, Thịnh Tường mới chậm rãi mở miệng nói: "Anh... đừng tức giận, không phải kẻ xấu bị trừng phạt rồi sao?"
Thẩm Ngôn Lễ ỷ vào việc lưng Thịnh Tường bôi thuốc, không thể cử động mạnh, lúc này muốn làm gì thì làm.
Hoàn chỉnh từ đầu đến cuối.
Một đường từ căn cứ hàng không chạy đến, anh bận lo lái xe đến bệnh viện, thực ra cũng không biết gì nhiều.
Ninh Viễn Tuyết nhìn Thẩm Ngôn Lễ, khẽ nâng cằm hướng về phía Thịnh Tường, sau đó nhanh chóng bước đi, thân hình thon dài biến mất ở khúc cua hành lang.
Lúc trước chuyện này cũng thường xảy ra trong các chuyến bay của phi hành đoàn của các hãng hàng không khác, anh ta liên tục lấy khiếu nại làm cái cớ để tận lực lợi dụng, có một số nữ tiếp viên bấm bụng chịu đựng khiến anh ta lúc càng trắng trợn không kiêng nể gì hết, giở trò hết lần này đến lần khác.
Dù lúc đó trong sảnh sân bay có rất ít hành khách nhưng có rất nhiều người chứng kiến hiện trường, không ít người quay lại bằng điện thoại di động.
...
Chuyện này chỉ xảy ra trong thoáng chốc, Thẩm Ngôn Lễ dừng lại gần như ngay lập tức: "Đụng phải vết thương à?"
Anh dứt khoát cởi áo sơ mi ra, c** tr*n đi đến phòng thay đồ.
"..."
Dừng một lát, cô nhìn về phía anh: "Em chỉ nghĩ nếu anh ở đó, có lẽ anh sẽ dễ dàng đá bay anh ta."
"Anh không yên tâm."
Nghe vậy, vẻ mặt Thẩm Ngôn Lễ hơi đông cứng lại.
Thịnh Tường cau mày nhìn anh mấy lần, không nói gì nữa, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Hai tay Thẩm Ngôn Lễ lập tức siết chặt, ôm Thịnh Tường vào trong lòng.
Anh đang nhắc đến chuyện lúc ấy cô đã nói là rất sợ.
Thẩm Ngôn Lễ đáp lời, đứng dậy khỏi giường.
Hành lang bệnh viện chỉ có lác đác vài người, chiếc đèn sợi tỏa ra ánh sáng lờ mờ, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi.
Thịnh Tường được Thẩm Ngôn Lễ ôm hờ vào trong lòng, nghe anh nói vậy thì dở khóc dở cười: "Được rồi..."
Một lúc sau, Thịnh Tường đột nhiên nghe thấy một giọng nam trong trẻo vang lên từ bên cạnh.
Thịnh Tường đột nhiên hết bực mình, buồn cười nhéo gáy anh: "Anh cứ ôm em như vậy mãi không thấy mệt sao?"
Một lúc lâu sau, người đàn ông trẻ tuổi cũng không nói gì nữa.
"Mặc dù nhìn từ xa không thấy rõ nhưng hai cô tiếp viên này thật sự quá thê thảm."
Có vẻ như vẫn còn đau nhưng suốt chặng đường cô lại chẳng nói gì.
Cô gái bị anh tung lên nhỏ giọng kêu lên, không biết là đụng phải chỗ nào, lúc này khẽ hít hà một tiếng
Sau khi cười đủ rồi, cô ngước mắt lên hỏi anh: "Thế nên vừa rồi anh ra ngoài lâu như vậy là để nấu mì cho em?"
"Hay là thôi đừng nói nữa."
Cậu chủ Thẩm lần đầu tiên nấu ăn đã gặp phải khó khăn, có lẽ lúc này tâm trạng đang rất không vui.
Thẩm Ngôn Lễ ngồi ở mép giường nhìn cô nhưng điều anh đang nghĩ tới chính là đoạn video hôm nay công ty cung cấp cho anh.
Thịnh Tường thấy anh vẫn như vậy, nhéo anh một cái nói: "Được rồi, anh xem, không phải bây giờ em vẫn bình yên ở đây sao?"
Thẩm Ngôn Lễ trả lời rất nhanh, người đàn ông trẻ tuổi đi thẳng đến phòng thay đồ, không quay đầu lại.
Cho dù là từ bệnh viện đến trên xe, hay từ xe đến thang máy.
Hơi nóng còn đang bốc lên.
Thịnh Tường đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong vòng tay của Thẩm Ngôn Lễ, nhìn thấy Ninh Viễn Tuyết đang đứng bên cạnh, Thịnh Tường hiếm khi khựng lại mất một lúc.
Anh chỉ cúi đầu, đặt một nụ hôn lặng lẽ lên vai cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô gian nan tỉnh dậy, còn chưa kịp mở miệng đã bị nụ hôn gần như bạo lực của Thẩm Ngôn Lễ cuốn lấy.
Chỉ là không ngờ lần này lại gặp chuyện.
Hai tay Thẩm Ngôn Lễ đặt lên vai cô kéo xuống hai bên, chẳng mấy chốc đã để lộ ra đôi vai mềm mịn của cô.
Cô bị thương nửa người trên chứ không phải ở chân và bàn chân.
Thẩm Ngôn Lễ vừa đến, cô đã quên mất Ninh Viễn Tuyết. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Mà Ninh Viễn Tuyết bị lãng quên giờ phút này cũng không nói gì nhiều.
Nghe giọng điệu của cô, Thẩm Ngôn Lễ hơi khựng lại, sau đó bình tĩnh nói: "Sao em biết là anh làm? Không phải."
Sau đó anh ôm chặt Thịnh Tường nói: "Việc này ngày mai Duy Thịnh sẽ xử lý."
"Chuyện này giống nhau sao?" Thẩm Ngôn Lễ đặt cô lên đầu giường, giọng điệu đột nhiên trở nên rất nghiêm túc: "Không nhắc đến những chuyện khác, em kể anh nghe chuyện xảy ra ngày hôm nay đi, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Trong cái ôm ngày càng chặt mơ hồ tràn đầy hơi ấm còn sót lại này, không ai nói gì nữa.
Luật sư riêng của Duy Thịnh Airlines đề cập đến phương án xử lý: "Đầu tiên là số tiền bồi thường kếch xù, chuyện này liên quan đến hai tiếp viên hàng không, công ty và công trình công cộng sân bay Nam Hòe. Thứ hai, chưa nói đến chuyện làm tổn thương người dân ở nơi công cộng, chỉ riêng việc anh ta làm bị thương cảnh sát đặc nhiệm, anh ta sẽ phải ăn cơm tù mấy năm, chúng ta cứ vin theo chuyện này mà làm tới." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cô không dừng lại, liên tục ăn mấy miếng.
Một bát mì rất đầy.
Thịnh Tường hơi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Có những lúc anh hết cắn lại m*t, những vết đỏ khiến cô không thể mặc đồ hở lưng đi ra ngoài cho dù đó là thời gian nghỉ phép.
"Có gì mà mệt?" Nói xong, Thẩm Ngôn Lễ còn tung người trong ngực lên: "Cảm nhận được không, dễ ợt."
"Hệ thống trang web chính thức của Duy Thịnh Airlines sẽ không bao giờ mở cửa cho anh ta, bộ phận kỹ thuật nhớ đưa anh ta vào danh sách đen."
"Ăn xong rồi?" Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, người đàn ông trẻ tuổi nguy hiểm đi tới: "Vừa rồi em cười cái gì? Có chuyện gì buồn cười có thể kể cho anh nghe không?"
Cô chú ý đến tâm trạng của Thẩm Ngôn Lễ lúc này, cổ tay non mịn khoác lên cổ anh: "Em nhất định phải kể cho anh nghe về khoảnh khắc đó, lúc ấy điều em đang nghĩ là lỡ như em bị đánh ngất thì anh phải làm sao, cho nên em đã chạy rất nhanh nhưng phần nhiều là chạy trốn theo bản năng nên không nghĩ được quá nhiều."
Anh vẫy tay với cô, giọng nói cũng theo sát.
"Hay là anh thả em xuống đi? Em có thể tự đi được..."
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ làm như không nghe thấy, có nói gì cũng không nghe.
Thịnh Tường cũng nói với theo, dặn dò: "Anh, lái xe ban đêm anh nhớ cẩn thận."
Đã là lúc nào rồi còn tranh cãi chuyện này?
Sau khi mọi bụi trần lắng xuống.
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong lấy điện thoại ra, cũng không biết đang gõ cái gì.
Tuy hình ảnh hơi mờ, cũng chỉ ghi lại được đoạn hình ảnh người đàn ông kia cầm búa sắt lao về phía người khác.
"Nếu sau này anh mà gặp anh ta... Người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên lên tiếng: "Anh ta c·h·ế·t chắc."
Không đề cập đến đêm đó hai người ân ân ái ái như nào, cuối cùng vẫn là Thẩm Ngôn Lễ ôm Thịnh Tường đi tắm.
Thẩm Ngôn Lễ vừa nói ánh mắt vừa nhìn sang.
"Bà xã anh bị thương rồi, đi cái gì mà đi?"
Thịnh Tường kể cho Thẩm Ngôn Lễ nghe từ đầu đến cuối những gì đã xảy ra: "Bạn em cũng bị thương. Em cảm thấy hành vi của người đàn ông đó rất tệ hại, trông anh ta giống ngựa quen đường cũ, cá nhân em cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên anh ta làm việc này."
Thịnh Tường thấy anh như vậy bỗng bật cười, đôi mắt cong lên thành hình trăng lưỡi liềm.
Chương 92: Chương 92
Từ xa truyền đến nên không rõ ràng lắm.
Nhưng khi mùi hương đó và tiếng bước chân của Thẩm Ngôn Lễ cùng nhau xuất hiện ở cửa, cô đột nhiên mở mắt ra.
Đợi đến khi Thịnh Tường ăn được một nửa, thực sự không ăn được nữa, Thẩm Ngôn Lễ mới có phản ứng.
Cảm nhận được tâm trạng của anh lúc này, Thịnh Tường nói: "Yên tâm... Không chạm vào sẽ không đau, thật đó."
"Anh biết." Anh khẽ gật đầu: "Đừng sợ, mọi chuyện đã qua rồi."
Thẩm Ngôn Lễ không trả lời, Thịnh Tường có nói gì anh cũng không lên tiếng đáp lại.
Anh cụp mắt xuống nhìn cô gái với gò má ngấn nước bên dưới, nghiêm túc nhéo cô một cái: "Rất cần thiết."
Anh đỡ cô nằm xuống, sau đó cởi áo khoác cho cô.
"Thật đáng sợ, đó là một cái búa sắt thật đấy!"
"Mọi người có dám tưởng tượng ra không? Sân bay là nơi công cộng, chỉ một gã đàn ông như vậy cũng dám làm loạn!"
Trải qua chuyện diễn ra ở sân bay, sau đó cô đến đồn cảnh sát và bệnh viện.
"Không phải vết thương... mà là do anh ôm em quá chặt."
Cuối cùng cũng được chạm vào điện thoại di động, không ngờ thứ đầu tiên nhìn thấy lại là tin nhắn của Ninh Viễn Tuyết.
Thịnh Tường đánh anh một cái.
"..."
Cô không thở nổi, không có thời gian để suy nghĩ.
Mấy giây sau, Thẩm Ngôn Lễ lên tiếng, chủ đề đột nhiên biến thành: "Em còn sợ không?"
Cả hai đều không còn hành động dư thừa nào nữa.
...
Đầu mùa đông, Thịnh Tường mặc một chiếc áo len lông cừu màu trắng trơn bên trong chiếc áo khoác dài.
Sau khi thủ phạm xuống máy bay, anh ta cố ý đi kiểm tra các thông tin liên quan, cảm thấy mình bị lừa, mất mặt trước mặt bạn bè nên nên mới nổi lên suy nghĩ không đúng đắn.
Đến khi không còn nhìn thấy bóng người nữa, Thẩm Ngôn Lễ mới xoay cằm Thịnh Tường sang, nhìn vào mắt cô: "Trước kia anh lái xe ban đêm sao không thấy em nhắc nhở anh?"
Nói đến đây, không biết cô đang nghĩ đến điều gì lại trực tiếp phản bác: "Anh có chắc là trước đây anh không để lại dấu vết nào không?"
c*n m*t nhau, dữ dội và mãnh liệt như vừa tìm lại thứ vừa đánh mất.
Tranh thủ chút ít thời gian rảnh rỗi trong lịch trình bận rộn của mình, như thường lệ, anh định hỏi Thịnh Tường có hạ cánh an toàn hay không.
"Hai người ôm nhau xong chưa?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Thịnh Tường biết Ninh Viễn Tuyết đang vội đi công tác nên vô thức muốn ngẩng đầu ra khỏi lồng ngực của Thẩm Ngôn Lễ nhưng bị anh lại đẩy trở về.
Anh ấy sắp xếp lại tất cả hóa đơn, thuốc và phim chụp rồi cho vào bên trong túi giấy.
Thấy anh đang định thay quần áo, Thịnh Tường gọi anh lại: "Anh không trở về căn cứ à?"
Kết thúc cuộc thảo luận, người đàn ông trẻ tuổi cầm bút lên.
Thịnh Tường bị hơi thở của anh bao phủ, ánh mắt như sương mù: "Anh chắc chắn muốn em nói thật?"
Sau khi cho một đũa vào miệng, đôi lông mày thanh tú của cô gái khẽ cau lại.
Thẩm Ngôn Lễ nhìn Ninh Viễn Tuyết, nói: "Đi thong thả, không tiễn."
"Không." Thịnh Tường im lặng mấy giây, sau đó lắc đầu thật mạnh: "Bây giờ có anh ở đây, em không còn sợ hãi nữa."
"Ngài Thẩm, thủ phạm đã bị cảnh sát tạm giam, sau khi những việc anh ta làm trước đó cũng đã được điều tra ra, tôi đã tổng hợp lại chi tiết, nếu sau này khởi kiện, anh ta sẽ không thể thoát tội."
Sự chú ý của cư dân mạng nhanh chóng tập trung vào sự kiện tiếp viên hàng không tranh cãi với hành khách và chuyện trả thù sau đó.
Độ ấm như thiêu đốt lan tỏa khắp xung quanh, như thể bị nhiễm điện.
Nhiệt độ trong phòng vẫn luôn ấm áp nhưng Thẩm Ngôn Lễ vẫn không yên lòng, bật lò sưởi bên cạnh giường lên.
Ở trên WeChat Ninh Viễn Tuyết cũng nói rất ngắn gọn.
"Thẩm Ngôn Lễ...! Anh có cần phải làm vậy không?"
Nhưng Thịnh Tường trả lời cũng rất nhanh: "Đúng là em chưa ăn gì nhưng bây giờ em cũng không thấy đói."
Một lúc sau, Thẩm Ngôn Lễ là người mở miệng trước: "Có phải buổi tối em còn chưa ăn gì đúng không?"
Lúc Thẩm Ngôn Lễ biết Thịnh Tường bị thương là nửa tiếng sau khi Ninh Viễn Tuyết gửi tin nhắn.
Vào thời điểm quan trọng như vậy, anh còn chẳng có thời gian đến Thẩm Thị.
Ngoài không gian của nhà máy ban đầu, căn cứ đã mở rộng nhà kho, phòng thiết kế thực nghiệm và đường bay thử nghiệm, diện tích tăng lên gấp gần mười lần.
Chuyện này không chỉ dần dần lan truyền trên mạng, một số tiếp viên hàng không của các hãng hàng không khác cũng nhao nhao đứng ra lên tiếng, sự việc giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.
"Trên lưng vẫn phải bôi thuốc, bà xã ngoan, chịu đựng một lát."
Đi hết nơi này đến nơi khác, vì Thẩm Ngôn Lễ đến mà cô hoàn toàn quên béng chuyện lẽ ra mình đang đi ăn tối với Ninh Viễn Tuyết.
Nhưng không khó để nhận ra chuyện gì đã xảy ra vài trong phút trước và sau đó.
Giọng của người đàn ông trẻ tuổi rất lạnh lùng: "Anh còn không nỡ để lại dấu vết nào mà lại bị người khác đánh thành thế này."
Thịnh Tường không để trong lòng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.