Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em
Chấp Thông Nhất Căn
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 98: Chương 98
Thẩm Ngôn Lễ biếng nhát xoay bút, sửa lại: “Không phải là tốt số, mà là số trời đã định.”
Thịnh Tường còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị Thẩm Ngôn Lễ mau chóng cắt ngang: “Kệ nó, anh chỉ cần em bình yên vô sự thôi.”
“…”
Dứt lời, anh đột nhiên ôm cô vào lòng: “Em không sao là tốt rồi.”
Lúc trước Hà Phương Chu đến cửa hàng thêu quậy một trận, sau khi đã báo cáo lại với bí thư, bí thư đã báo lại cho hiệu trưởng Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
Thẩm Ngôn Lễ tiếp tục sàng lọc, rốt cuộc nhìn thấy được một người cũng không tính là quá quen.
Thẩm Ngôn Lễ cầm lấy linh kiện kia, đặt trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.
“Hả?” Tiêu Tự và Trình Dã Vọng đều sôi nổi sáp lại xem.
Bởi vì thông tin không đầy đủ nên Thẩm Ngôn Lễ lại gửi email nội bộ cho người quản lý có liên quan trong công ty rồi chờ câu trả lời mới từ bên đó.
Suy nghĩ của hai người va vào nhau.
Tiêu Tự móc mỉa: “Cậu đúng là tốt số thật, có người đẹp bầu bạn nữa chứ.”
Thịnh Tường gật đầu: “Yên tâm đi, em cũng sẽ chú ý, chẳng phải dạo trước anh đã mua cho em bình xịt hơi cay và máy cảnh báo chất đầy gần một phòng sao.”
“Em thì có sao chứ.” Thịnh Tường cúi đầu nhìn đống túi vừa mới bị cô ném xuống đất, kéo tay áo Thẩm Ngôn Lễ: “Nhưng mà bữa khuya em mang đến cho các anh… Có lẽ là ngâm nước nóng rồi.”
“Đệt, người có gia đình tránh xa tôi ra!”
Bởi vì quá trình lắp ráp đã tiến hành được một nửa, vẫn chưa đến bước cụ thể nên bất kể là bất cẩn hay cố tình, những linh kiện bị thay đổi kia vẫn chưa có tác dụng thật sự.
“Ừ cậu là nhất, nhất cậu luôn.” Nói đến đây, Tiêu Tự lắc đầu thở dài: “Không thể không nói tôi thấy hơi nản, trước đó Trình Dã Vọng phụ trách mảng đó đúng không?”
“Nhưng đúng thật là mắc lỗi mà.” Tiêu Tự xua tay: “Cậu đừng có mà nổi đóa với tôi, chúng ta điều tra trước đã.”
“Đợt linh kiện này đã bị thay đổi, kích cỡ chênh lệch nhau gần mấy mi-li-mét.” Chuyên gia lấy linh kiện đã được thay đổi ra trình cho mọi người xem: “Cũng may là chỉ có đợt này thôi, với cả chỉ là máy bay cỡ nhỏ. Các cậu cũng hiểu rõ hơn so với bất kỳ ai khác, chỉ một sai lầm nhỏ như thế này thôi cũng đã có thể gây nên hậu quả thế nào. Đợi đến khi máy bay chính thức vận hành trên không, vậy thì mỗi một lần bay thử đều sẽ có khả năng phát nổ và rơi máy bay.”
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài là trường đại học danh tiếng trăm năm, là cái nôi của nhân tài hàng không nên sau đó chắc chắn sẽ phải xử lý nghiêm khắc chuyện này. Khi đó Hà Phương Chu không chỉ bị giữ ở cục cảnh sát một thời gian mà sau đó bởi vì đủ loại chuyện gây rối, anh ta suýt chút nữa là bị đuổi học.
Thẩm Ngôn Lễ nghe thế, gật đầu: “Có thể là đến khảo sát địa hình.”
Vì đã được cục hàng không dân dụng xét duyệt để xây dựng căn cứ hàng không, trước khi thành lập xưởng lắp ráp lớn, Thẩm Ngôn Lễ đã thiết lập ba lớp đề phòng.
Thịnh Tường biết đó là ai nhưng cô lại không rảnh tay, cũng vì sắp đến nơi rồi nên cô lười nghe máy.
Thế nên không chỉ hệ thống của Duy Thịnh Airlines không có bất kỳ ghi chép xuất nhập cảnh nào của anh ta mà anh ta còn không có tư cách được mua sắm trên bất kỳ hệ thống mua vé online nào cả.
Thẩm Ngôn Lễ không nói thêm gì, bảo bọn họ gọi thêm vài người nữa rồi mau chóng đuổi theo.
Lần này hoàn toàn bởi vì chuyện xây dựng tuyến đường bay thử nên mới hoãn lại, còn phòng thí nghiệm vẫn kiên trì tìm nơi bay thử để mang đến kết quả tốt.
“Mấy ngày trước ở đại sảnh sân bay Nam Hòe, em và Ứng Đào đã nhìn thấy Hà Phương Chu.” Cô chậm rãi mở miệng, cố gắng thuật lại một cách hoàn chỉnh: “Khi đó có người gây rối ở quầy phục vụ nên em dừng lại xem, vừa hay anh ta cũng có mặt trong đám đông.”
Sớm phát hiện là có thể giải quyết sớm.
Trên đường đi đến đó, di động của cô bất chợt đổ chuông.
Mấy ngày kế tiếp đều là luân phiên xoay vòng.
Tiêu Tự nhướng mày: “Ê, cậu chạy đi đâu đấy?!”
Anh đặt trọng tâm chú ý lên chỗ này nhưng vẫn không có tiến triển gì.
“Anh bảo bên phía công ty điều tra thử xem có ghi chép xuất nhập cảnh bình thường của cậu ta hay không, mặc kệ bây giờ cậu ta có ra sao, chúng ta vẫn phải có đề phòng.” Thẩm Ngôn Lễ dừng lại một lát, nhấn mạnh: “Nhất là em.”
Cô buông đống thức ăn khuya ra theo bản năng giơ tay cầm lấy bình xịt hơi cay.
Có người không nhịn được bật cười.
Bởi vì lúc trước có một thời gian máy bay cỡ nhỏ gặp chút vấn đề nên tổng thể lắp ráp máy bay đã bị gác lại.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng đó, Thẩm Ngôn Lễ bước vài bước đến, đôi mắt sáng rực.
“Làm sao thế?” Thẩm Ngôn Lễ tùy tiện vứt di động sang một bên, hai tay nâng lên ôm chặt lấy eo cô, kéo sát vào lòng mình. Anh hỏi: “Hôm nay tâm trạng vợ anh không vui à?”
Tiếp đó anh đứng bật dậy, trực tiếp chạy vọt ra ngoài, bóng dáng thon dài mau chóng biến mất hút ở ngoài cửa.
Nhưng đáp lại câu nói của cô là khoảng cách gần như là không còn một kẽ hở giữa cô và Thẩm Ngôn Lễ.
Tuy rằng vẫn chưa xác định rõ ràng nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại đột nhiên nói với Tiêu Tự: “Tiêu Tự, cậu còn nhớ hồi mà tôi với cậu đánh Hà Phương Chu ở cửa hàng thêu không?”
Tin tức này được lan truyền ra, mọi người trong phòng thí nghiệm đều rất vui mừng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trình Dã Vọng gật đầu: “Có tổng cộng hai nhân viên thế này được chiêu mộ vào căn cứ, thông thường đều là chúng ta làm việc xong họ đến thu dọn, cậu không quen cũng không có gì lạ, đều đã ký hợp đồng rồi, họ sẽ không động vào đồ của chúng ta.”
Anh rũ mắt nhìn cô, chỉ hỏi: “Em có sao không?”
Rồi sau đó, chuyên gia lại nhìn về phía Trình Dã Vọng: “Nhớ gửi cho tôi hệ thống điện tử hàng không mà cậu làm lúc trước, đêm nay tôi xem lại giúp các cậu.”
“Thôi đi, hồi trước cậu cũng có tha cho ai đâu, cậu còn đánh cậu ta bầm dập mặt mũi còn gì.” Tiêu Tự nói, không biết nghĩ đến điều gì: “Cậu đột nhiên nhắc đến cậu ta… Chẳng lẽ là?”
Nói đến đây, Thẩm Ngôn Lễ cũng đúng là đủ làm lố.
Nhưng Hà Phương Chu đột nhiên xuất hiện ở Duy Thịnh Airlines…
Thẩm Ngôn Lễ nhận được email nội bộ do công ty gửi đến.
Khuôn mặt Thẩm Ngôn Lễ ẩn trong bóng tối, giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì: “Điều tra chứ sao, cùng lắm thì gỡ ra hết rồi lắp lại.”
Trước mắt, cô còn chưa nói dứt lời đã bị Thẩm Ngôn Lễ nhanh nhẹn cắt đứt: “Em có bị thương không? Cậu ta có nhìn thấy em không?”
“Không có.” Thịnh Tường siết lấy khăn tắm, nghiêm túc nói: “Thẩm Ngôn Lễ, em muốn nói với anh một chuyện, sau này anh phải chú ý một chút.”
Tiêu Tự đẩy Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu nói thử xem nên làm gì bây giờ?”
“Đúng là phải điều tra.” Thẩm Ngôn Lễ gật đầu, vẫy hai người lại: “Điều tra chuyện linh kiện trước đã, việc xem camera giao cho hai cậu, tôi sẽ đích thân xem camera giám sát xưởng lắp ráp dưới lòng đất.”
Thịnh Tường mau chóng rút tay lại, sau khi “ôi” một tiếng, cô kêu lên: “Tiêu Tự, Tiêu Tự? Cậu không sao chứ?”
Thần sắc Thẩm Ngôn Lễ cực kỳ lạnh lùng: “Không phải tôi đột nhiên nhắc đến mà tôi chỉ cảm thấy, nếu lần này lại bắt được cậu ta, tôi sẽ không buông tha nữa.”
“Vậy cậu phải hỏi cái người lắp ráp vào lúc đó, linh kiện này được lắp ráp ở bên trong, không phải các cậu làm thì là quỷ làm hay sao?” Chuyên gia già dừng lại một lát, tiếp tục: “Các chiếc máy bay khác không có vấn đề gì, nhưng tôi kiến nghị các cậu thức trắng đêm điều tra một phen chiếc máy bay được lắp ráp chính thức kia đi.”
Cô mặc cho anh véo, nhưng lực lau tóc cho anh đã tăng lên.
Nhưng vừa dứt lời, trong lòng Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên xuất hiện gì đó.
…
Trong lúc đó, Thịnh Tường gửi tin nhắn đến báo rằng vừa hay cô được nghỉ ngơi sau một tuần bay, có nhiều thời gian rảnh rỗi nên cô đã nấu bữa khuya, muốn đem đến đây cho họ.
Ngay khi Tiêu Tự nói dù sao cũng đã tìm ra được vấn đề, chi bằng không quan tâm ai đã gây ra chuyện này nữa mà dứt khoát tiếp tục lắp ráp…
Thịnh Tường ngước mắt nhìn sáng, hình bóng của đoàn người dần dần được đèn đường ở hai bên đường lớn rọi sáng.
Tiêu Tự không hiểu ra sao: “Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
Bấy giờ, tầm mắt của cô gái mới lại thu hồi khỏi chỗ Tiêu Tự, cô nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ, vẫn thấy hơi ngượng ngùng: “Đây là nghi thức chào đón mới gì à, đúng là khiến tôi giật cả mình.”
Chương 98: Chương 98
Thẩm Ngôn Lễ ngày đêm điều tra sàng lọc người đến người đi trong xưởng lắp ráp, xem từng bức ảnh một.
Thịnh Tường không ngờ rằng phản ứng của Thẩm Ngôn Lễ lại là thế này, cô bật cười, giơ tay xoa nhẹ lên tóc anh, đáp: “Anh yên tâm, không có, em chưa đối mặt với anh ta mà.”
Trong lúc hoảng loạn, Tiêu Tự mới muộn màng nhớ ra: “Đệt, tôi mới nhớ ra, đêm nay em Tường sẽ đến căn cứ!”
Đoàn người vội vàng đến cười nhạo Tiêu Tự, tiếng vọng rầm trời nổ tung giữa con đường lớn.
Bởi vì tốc độ rất nhanh, chưa đến mấy giây là đã đến ngay trước mặt.
Trình Dã Vọng và Tiêu Tự đã hoàn thành tiến độ, cũng không phát hiện ra điểm bất thường nào.
Thịnh Tường không cho Thẩm Ngôn Lễ đến đón, nói là mình tự đi được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mọi người chỉ biết là có camera theo dõi, máy quay giám sát dưới tầng hầm và nhật ký quét thẻ ra vào căn cứ chỉ có một mình Thẩm Ngôn Lễ được xem.
“Cười cái gì mà cười? Tôi nói thật, nếu như có người trong số các cậu lên đó ngồi, chưa bay được bao lâu đã ngỏm củ tỏi rồi.” Chuyên gia nhìn các thành viên trong phòng thí nghiệm: “Phi công thử bay còn lại của bên cục hàng không dân dụng mấy ngày trước đâu rồi? Lát nữa cậu ở lại đây một lát.”
Cuối cùng Hà Phương Chu xin hoãn tốt nghiệp, mà rốt cuộc anh ta có được tốt nghiệp hay không, Thịnh Tường không thể biết được.
Thẩm Ngôn Lễ quay về Thẩm thị, việc đầu tiên chính là sai người đi điều tra ghi chép xuất nhập cảnh, sau đó anh mới chạy đến căn cứ.
Kết quả thứ chào đón anh lại không phải là vẻ thẹn thùng như mọi khi của Thịnh Tường.
Nghiêm túc mà nói, Thịnh Tường vẫn chưa đến đây bao giờ.
Liên tưởng đến hành vi gây sự trong hai lần này…
“Chẳng phải nói là các cậu cứ làm chuyện của mình đi, đừng đến đây đón tôi à.” Tay Thịnh Tường dừng lại giữa không trùng, cánh tay nắm chặt lấy bình xịt hơi cay thoáng lắc lư một chút.
Thần sắc Thẩm Ngôn Lễ hơi nghiêm, hỏi lại: “Em chắc chắn đã thấy cậu ta à?”
Động tác đó thực sự quá đột nhiên, trong nháy mắt đó não Thịnh Tường giống như c·h·ế·t máy, cũng thấy hơi hoảng loạn.
Tuy nhiên tài xế cũng khá tốt bụng, thấy cô tay xách nách mang nhiều đồ đạc như thế nên tài xế đã cho cô xuống xe ở chỗ con đường lớn bên ngoài tường rào bảo vệ.
“Đây là ai?”
Trong khi cô đang dốc sức xịt hơi cay vào người kia, chỉ nghe thấy vài tiếng “đệt mẹ” liên tục.
Là nhóm Thẩm Ngôn Lễ.
Bởi vì nơi xây dựng căn cứ hàng không là được chỉ định nên đương nhiên địa điểm được chọn nằm ở vùng ngoại ô.
Hai người hai mặt nhìn nhau rất nhiều, cuối cùng Tiêu Tự vẫn là người lên tiếng trước: “Hình như đây là nhân viên thu dọn được tuyển vào lúc trước hay sao đấy, tôi đích thân phỏng vấn ông ấy, ông ấy từng làm việc ở sở hàng không vũ trụ, đã về hưu nên giờ làm mấy công việc ngoài lề để kiếm sống.”
Thẩm Ngôn Lễ dứt khoát không lãng phí thời gian thêm nữa, trực tiếp kéo tiến độ đến mấy ngày trước khi máy bay gặp phải sự cố. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chú ý chuyện gì?”
Mà dựa theo những gì Thịnh Tường miêu tả, khi đó Hà Phương Chu đã xuất hiện ở đại sảnh sân bay Duy Thịnh Airlines.
Vị chuyên gia già cầm lấy bản thiết kế, cuộn lại rồi đập lên đầu Tiêu Tự: “Tiêu Tự, lần nào cậu cũng phải cãi nhau với ông già như tôi đúng không!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Ngôn Lễ xem đi xem lại hai người này, ai ngờ từ đầu đến cuối cũng không phát hiện có gì khác thường.
“Đây là máy bay hành khách, lúc bay thử không có hành khách nhưng vẫn có người điều khiển.” Vẻ mặt chuyên gia hết sức nghiêm túc: “Hiểu không, chuyện này tương đương với việc bắn một quả pháo xung thiên, ‘vèo’ một tiếng lên trời xong không còn gì hết.”
Tiêu Tự không kìm lòng được, xoay người nói với chuyên gia: “Thưa thầy, nhưng những chiếc máy bay này đều được kiểm tra lại nhiều lần mà, chúng ta đã chuẩn bị ngần ấy năm, không thể nào qua loa đến thế được. Nếu thầy nói lắp sai linh kiện thì còn hợp lý, nhưng cái này không phù hợp với kích cỡ, chuyện này là chuyện ngoài sức tưởng tượng đấy, tại sao chiếc máy bay khác lại không có bất kỳ vấn đề gì?”
…
Mấy vị chuyên gia già không thức đêm nổi, họ đã chiến đấu suốt mấy ngày ròng rã rồi, bây giờ đều quay về phòng mà căn cứ đã chuẩn bị sẵn cho họ để nghỉ ngơi.
Chỉ riêng người nọ không tham dự vào chuyện này và cũng tự hình thành kết giới ngăn cách, hình bóng được đèn đường chiếu sáng nửa bên.
Anh ta không có ý định xuất ngoại, lại xuất hiện ở chỗ gây sự.
Cũng may là còn có được tin tốt.
Trong email hiển thị rõ vì phạm tội và thiếu một khoản nợ kếch xù nên Hà Phương Chu bị hạn chế xuất cảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Người trong phòng thí nghiệm im phăng phắc không nói một lời, bầu không khí im lặng đến độ có nghe thấy rõ ràng tiếng kim rơi.
Thẩm Ngôn Lễ bắt đầu mau chóng điều tra thông tin cụ thể về người phạm tội do bên phía cảnh sát cung cấp trong lần trước, hoặc là nói, là thông tin cụ thể về bạn của người phạm tội.
Tuy nhiên chưa chờ cô bước được đến chỗ con đường lớn, ở nơi hơi tối tăm cách đó không xa vang lên một chuỗi tiếng vang dồn dập.
Trình Dã Vọng vội vàng gật đầu, “vâng” một tiếng.
Chuyên gia và người trong phòng thí nghiệm đã cùng nghiên cứu, rốt cuộc cũng đã khai quật được điểm mấu chốt trí mạng sau vài ngày.
Cô gọi taxi đến vùng ngoại ô, dựa theo những gì mà Thẩm Ngôn Lễ dặn dò từ rất lâu trước đó, rốt cuộc cô vẫn mang theo bình xịt hơi cay.
Anh nhìn cô, nói: “A Tường à, anh không muốn chuyện lần trước tái diễn nữa.”
Dừng một lát, Trình Dã Vọng nói: “Lại còn là những người khác nhau nữa.”
Tiêu Tự và Trình Dã Vọng nhìn nhau, Trình Dã Vọng nói trước: “Nếu là cậu ta, thế thì có khi cũng đúng đấy. Dạo gần đây trong căn cứ cũng không yên bình, mấy hôm trước bác bảo vệ nói với tôi, căn cứ của chúng ta hoang vu như thế nhưng gần đây thỉnh thoảng lại có người đến dạo quanh.”
Trình Dã Vọng nghe thế níu mày hỏi: “Tôi là dân chuyên, cậu nghĩ tôi sẽ mắc phải sai lầm buồn cười thế à?”
…
Thẩm Ngôn Lễ không khẳng định sự nghi vấn của Tiêu Tự mà là mở miệng nói: “Tuy rằng cậu ta không xuất hiện, nhưng cái chiêu mượn đao g·i·ế·t người này đúng là chơi rất đẹp.”
Sau khi xuống xe, chỉ cần đi thêm một lát nữa là đến nơi.
“Cực kỳ chắc chắn. Ngoại trừ hơi đen và hơi béo lên một chút, em và Ứng Đào đều chắc chắn người mà bọn em nhìn thấy chính là anh ta.” Thịnh Tường cũng không nói rõ được mình có cảm giác gì, chỉ cảm thấy nội tâm bất an: “Tóm lại anh vẫn phải cẩn thận một chút, hồi trước anh ta đã…”
Tuy là nói cách khác xa nhưng cũng không khó nhận ra đối phương đang nhắm thẳng về phía cô, mục tiêu hết sức rõ ràng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.