Hạ Nhật Kiến Nam Tường – Điềm Thiểm
Điềm Thiểm
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 36: Không sạch sẽ.
Bây giờ ngay cả cậu cũng nghi ngờ liệu bản mặt của bản thân có thối hơn cả đậu phụ thối trong bát Bành Nguyện hay không.
“Sự kiện toàn trường, không giới hạn lớp, tự do thành lập đội.”
Tô Bối Bối không phản ứng kịp, nhắm mắt trả lời: “Còn không phải vì xuất….”
Không có ngoại lệ.
Cô ngập ngừng, mềm lòng mở miệng: “Đúng rồi, em trai tôi nói dạo này nó rất ngoan, hỏi chuyện trước đó cậu suy nghĩ đến đâu rồi.”
Nam Tường: “Được, chị sẽ hỏi giúp em.”
Sau đó cậu dừng lại vài giây rồi nhẹ giọng nói: “Cho xin phản ứng, tôi giảng đã rõ ràng chưa?”
Bành Nguyện cười nói: “Em trai, ước mơ có thể biến thành cơm ăn được không?”
“Kính nhà mơ mộng vĩ đại.” Giang Hoài Tự giơ lon Coca lên và đập vào cốc nước của Nam Đồng tạo ra tiếng “bụp” giòn tan.
“Giữa kỳ khó khăn lắm mới thi được cao hơn trước, nếu cuối kỳ bị thụt lùi, không chỉ em mà cả chị cũng bị cấm túc đấy.”
Nam Đồng không trả lời mà hỏi: “Vậy chị thích anh ấy không?”
“Trên danh nghĩa chị là gia sư tiếng Anh của cậu ấy, hai người bọn chị xem như là giúp đỡ lẫn nhau.” Nam Tường từ tốn giải thích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Em trai ngẩng cằm suy nghĩ rồi chậm rãi nói: “Ồ, muốn nổi tiếng chứ gì.”
“Ừ.” Giang Hoài Tự đáp lại, hiếm khi nhấn mạnh: “Vậy thì giảng xong bước cuối rồi ngủ.”
Nam Đồng lập tức quay sang Nam Tường nói: “Chị ơi, chị có biết liên hoan phim sắp tới rồi không?”
Nam Đồng sắp khóc cả ra: “Chị Bối Bối, sao đến cả chị cũng chê cười em vậy?”
Giang Hoài Tự nuốt một ngụm canh, lạnh lùng nói không chút do dự: “Bận, không có thời gian.”
Hầu hết thời gian cô đều dành mỗi ngày để củng cố nền tảng cho mình. Ngoài ra, tối nào cô cũng làm một câu cuối đề Toán hoặc Khoa học tự nhiên, dành hai tiếng tập trung giải các câu hỏi khó.
Ở đầu dây bên kia, Giang Hoài Tự đã giải thích xong câu hỏi: “Nắm vững được tỷ lệ hình học giữa các hình thì bài toán này có thể dễ dàng giải quyết.”
Nói được nửa chừng, Tô Bối Bối đột nhiên nghiêng người thì thầm vào tai Nam Tường: “Hay cậu đóng giúp em ấy đi, lỡ đâu thành phẩm tốt lại được cộng thêm điểm rèn luyện thì sao.”
Giữa trưa, trong nhà ăn trường THPT Chuyên.
“Không, tôi sao có thể tùy tiện tiết lộ thân phận của cậu được.” Nam Tường hạ thấp giọng, lời lẽ chính nghĩa.
Mặt Nam Đồng càng đỏ hơn, chỉ thiếu điều quỳ xuống xin lỗi: “Xin lỗi anh, em hiểu lầm anh rồi. Người không trong sáng là em.”
Suy nghĩ quay trở lại hại tiện.
Nam Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám nói gì, chỉ có thể lẳng lặng đứng ở một bên ăn cơm.
Âm thanh điện thoại rung lên.
“Xuất gì ạ?” Nam Đồng hỏi.
Tô Bối Bối sắp cười điên rồi, cong người dậm chân.
Nam Đồng kinh ngạc: “Chị ấy đến nhà anh để học thêm?”
Tất nhiên, việc đột phá bài toán khó này cũng không thể tách rời sự chỉ đạo cần mẫn của Giang Hoài Tự.
“Ồ, ý em là học thêm?”
Nam Tường nghe vậy thì bật cười: “Nghe như vướng vào chuyện tình tay ba còn em thì ngậm ngùi rút lui vậy.”
Ban đêm, tiếng mưa phùn rơi tí tách, hơi ẩm bên ngoài cửa sổ như sương mù đọng lại ngưng tụ thành những giọt nước bám bên ngoài lớp kính khiến không thể nhìn rõ đêm tối.
Nhân lúc không ai chú ý, cô ấy thì thầm vào tai Nam Tường: “Cậu chưa nói với em cậu à?”
“Chuyện gì?” Giang Hoài Tự hỏi.
Đầu dây bên kia vẫn khăng khăng: “Tôi không sao, câu hỏi hôm nay cậu giải ra kết quả chưa?”
Đây là tuyên bố của thiếu niên tuổi dậy thì à.
Tin nhắn khác cậu không trả lời cũng không sao, nhưng tin nhắn liên quan đến việc học đừng nói trả lời trễ một ngày, trễ mấy tiếng thôi cũng khiến cả người cô thấy khó chịu.
“Cầu xin anh đấy. Chỉ vài cảnh quay thôi! Tuyệt đối sẽ không tốn quá nhiều thời gian của anh đâu.” Em trai khổ sở van nài, lần này cậu bé thực sự muốn quỳ xuống trước mặt người anh này.
……………..
“Chị thật tốt.” Nam Đồng đỏ mặt nói thêm: “Em phải nói trước là em không thích anh ấy, em chỉ tò mò thôi.”
“Đi đây.” Nam Tường mặt không đổi sắc không chút do dự quay người kéo cổ tay Tô Bối Bối muốn rời đi. “Đi thôi Bối Bối, chúng mình ăn nhanh còn phải về làm bài tập nữa.”
Thấy không ai trả lời, Nam Đồng dỗ dành: “Em đã bảo anh và chị em sao có thể là thể loại đó được mà, vừa nhìn đã biết là người trong sáng, sinh ra là để dành cho nhau!”
Cô lại nhìn quanh, cong môi nói đùa: “Chẳng lẽ em ngồi lên đầu chị?”
Giang Hoài Tự từ trước đến giờ là người có thể đùa vui được, nhưng chắc chắn không phải là người không có nguyên tắc và điểm mấu chốt.
Lúc này, ánh sáng trong mắt Nam Đồng đã hoàn toàn tắt ngúm.
Chỉ là một ngày không nghe thấy giọng nói của mà thôi.
Nam Tường nhướng mày: “Chị có hỏi em thích cậu ấy hay không à?”
“Vậy chị muốn đóng phim của em chưa?”
Trong phòng ngủ, Nam Đồng vẫn chưa rời đi, nghe thấy âm thanh gọi điện đến cậu bé còn hưng phấn hơn cả Nam Tường, nhe nanh múa vuốt làm động tác nháy mắt với cô.
Giang Hoài Tự ho nhẹ một tiếng: “Ồ, chắc là chuyện nhận đơn.”
……………
Người khuynh gia bại sản đến nỗi trắng tay là cậu mới đúng, cả người như sa vào đấy, mệt tâm nhọc lòng lại còn hao công, hơn nữa còn không biết liệu có phải phí công phí sức hay không.
Ánh mắt lại rơi vào người Nam Đồng, Nam Tường cảm thấy điệu bộ này của cậu bé không có ý đồ tốt, cô vô thức lùi lại một bước, bình tĩnh hỏi: “Bàn bốn người, năm chúng ta chia nhau kiểu gì?”
Giang Hoài Tự: Vẫn chưa phải.
Ừ, nhất định là vì lý do này.
“Chị ơi, em hy vọng chị có thể hạnh phúc, em nói thật đó.”
Có lẽ là vì những thói quen hình thành trong thời gian dài rất khó để phá vỡ là lý do khiến cô cảm thấy bồn chồn không yên tối nay.
Giang Hoài Tự sao nhận nổi, nhíu mày nói: “Nhất định phải là anh?”
“Ừ, rất rõ ràng.” Nam Tường suy nghĩ lung tung, ngượng ngùng không dám nói mình đã sớm nắm vững, chẳng qua chỉ muốn nghe cậu giảng lần nữa mà thôi. “Cảm ơn.”
Cứ hễ đến trời mưa là cô không liên lạc được cho cậu.
Giang Hoài Tự bất lực không thể tả, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Em trai, không biết em nghe lỏm được đâu ra, nhưng hai tiếng 260 tệ mà em vừa nói chắc là thời gian tính giờ và điểm số môn tự nhiên.”
“Không không không chị ơi.” Nam Đồng lập tức nhượng bộ, ngăn Nam Tường lại, giữ chặt vai cô nhấn cô ngồi xuống ghế, tiếp tục mỉm cười: “Chị, ý của em là em đứng còn anh chị ngồi.”
Nam Tường vừa lấy đồ ăn xong đang tìm bàn thì bị Nam Đồng chặn lại ở lối đi.
Ai cũng đoán được đây không phải là một việc dễ dàng, Giang Hoài Tự quả nhiên không để ý nữa.
……………
Ngay cả Nam Đồng cũng phát hiện ra dị thường: “Tối nay chị không yêu đương với anh của em sao?”
Chỉ có Giang Hoài Tự vẫn chưa nói gì. Nam Đồng nhìn cậu với vẻ mong đợi, nhưng lại nghe thấy cậu thở dài, giả vờ trầm ngâm nói: “Em trai này, trên đời này thứ thừa nhiều nhất chính là ước mơ.”
Nam Tường chớp mắt, nghiêm túc nói: “Thì ra em ngày đêm không học hành không ngủ nghỉ chính là vì nghiên cứu những thứ này. Chị còn thay mẹ sốt ruột nữa là.”
…………….
Nước bọt của Nam Đồng bay ra tứ tung, hứng thú của cậu bé đột nhiên tăng lên tám độ, đến hai mắt cũng sáng hừng hực: “Chị không biết hả? Hai hoạt động nổi tiếng nhất của trường Chuyên chúng ta đó chính là liên hoan phim trường và Ca Vũ thanh xuân tổ chức cuối năm, đều diễn ra vào nửa đầu học kỳ.”
Mỗi cơn mưa mùa thu đều mang theo sự lạnh lẽo.
Nam Đồng liếc nhìn Bành Nguyện, thấy miệng cậu ta dính đầy dầu sau khi ăn thịt kho tàu liền ghét bỏ bĩu môi, sau đó tiếp tục cầu xin Giang Hoài Tự: “Anh ơi, anh nổi tiếng trong trường như vậy, được nhiều người yêu thích như vậy, nếu anh diễn, bộ phim của em sẽ thành công hai phần ba.”
Hiểu lầm lớn cuối cùng đã được giải quyết.
Nam Đồng: “Lần sau bảo anh trai em cũng ‘thảo luận’ với em đi.”
Giang Hoài Tự đặt đũa xuống, hé đôi môi mỏng thốt ra hai chữ: “Không đóng.”
Giang Hoài Tự hắng giọng, mặc dù đang cố gắng đè nén cảm xúc nhưng lời nói vẫn có vẻ mệt mỏi: “Bây giờ giảng đề?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thiếu cái gì đây?”
Giang Hoài Tự cau mày: “Nếu không thì?”
“Vậy ý em là đơn gì?” Giang Hoài Tự hắng giọng hỏi Nam Đồng.
Giây tiếp theo, cả hai người đều đồng thanh trả lời.
Nhưng nguyên tắc vẫn không thể lay chuyển, cậu gằn giọng nói từng từ từng chữ: “Anh nói trước, loại chuyện b(ạn) g(iường) này cho dù kiếp sau anh tuyệt đối cũng sẽ không làm.”
Cậu bé tức giận đứng dậy, mặt đỏ bừng, và gào lên với cả bàn: “Đây là ước mơ của em! Đợi đến khi em trở thành một đạo diễn lớn, ai cũng đừng đến nịnh hót em!”
Khác một trời một vực so với dự tính của cậu trước đó, Nam Đồng ngây cả người, nói không suy nghĩ: “Anh chị không phải quan hệ b(ạn) g(iường) sao?”
Thi giữa kỳ kết thúc đồng nghĩa với việc trời đã cuối thu.
Nam Tường trả lời thành thật: “Bước cuối cùng không chắc chắn lắm.”
Nam Tường ngước mắt, nói thêm: “Ừ, không phải nhận đơn à.”
Tuy nói vậy nhưng cô chống cằm rơi vào trầm mặc.
Thấy thái độ lạnh lùng, Nam Đồng quay lại ôm chặt lấy cánh tay Giang Hoài Tự: “Anh ơi em xin anh đó. Kịch bản này em viết hơn một tháng rồi, còn ngày đêm nghiên cứu kỹ thuật quay phim, thật sự đã dồn hết tâm huyết vào đó.”
Nam Tường toát mồ hôi: “Chuyện 30 năm trước rồi sao cậu vẫn còn nhớ? Nhỏ nhen vậy sao?”
Em trai không đáp lại lời mỉa mai của cô, vẫn tiếp tục nháy mắt mỉm cười, thậm chí còn bớt nhớt hơn cả cô: “Thế này đi, hay là chị ngồi lên đùi anh của em?”
Đợi mọi người cười xong, cậu kìm nén cơn tức giận, cố gắng giữ bình tĩnh: “Em trai, tại sao em nghĩ hai người bọn anh là loại quan hệ đó mà không phải một mối quan hệ bình thường?”
Không khí im lặng trong vài giây.
Giang Hoài Tự lúc này càng thấy khó hiểu, tùy tiện ăn vài miếng cơm rồi đặt đũa xuống, cậu nhớ đến chuyện Nam Tường nhờ mình tối qua, ánh mắt quay sang nhìn Nam Tường đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi em trai, muốn anh vẽ gì?”
Giang Hoài Tự hừ lạnh một tiếng.
Một lúc sau, cậu bé tỏ vẻ nghiêm túc nói: “Em nghiêm túc đó, mặc dù hồi nhỏ em hay thích tranh giành với chị.”
“Đúng vậy, không phải muốn anh nhận đơn vẽ tranh sao?”
Giống như sương mù làm mờ mịt mắt cô vậy, cô còn có thể lừa dối bản thân mình được bao lâu?
“Có nghe nói qua.” Nam Tường gật đầu.
Hơn nữa người kia còn là em trai hâm mộ cậu.
Trong lúc nghe Giang Hoài Tự giảng bài, Nam Tường bất lực nhớ lại cuộc trò chuyện với em trai mình 20 phút trước.
Không ngờ lời thì thầm nhỏ nhẹ như vậy cũng bị Nam Đồng nghe được, nghi ngờ hỏi: “Chị, chị cần cộng điểm rèn luyện làm gì?”
Nghe được giọng nói của cậu, Nam Tường không hiểu sao bất giác cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng ấm áp, cũng nhận ra sự mệt mỏi của cậu, im lặng một hồi mới nói: “Không sao, hôm nay cũng muộn rồi, cậu nghỉ sớm đi.”
Nam Tường ném một chiếc gối qua: “Đừng nói nhảm.”
?
“Em thấy hình như chị thực sự thích anh ấy, mà em lại không muốn thấy chị buồn.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vừa rồi miệng Nam Tường tuy nói muốn đuổi Nam Đồng ra ngoài, nhưng cô vẫn bị lời nói “Chị ơi, em hy vọng chị có thể hạnh phúc” của cậu bé thu phục.
Lời này nói ra rất hay, Giang Hoài Tự rất vừa lòng, giọng điệu cũng đã thoải mái hơn: “Bỏ đi, chỉ cần biết anh trai em là người nghiêm chỉnh là được.”
Máy sưởi vẫn chưa được giao tới, ánh sáng ấm áp trong phòng không thể ngăn cản được cái lạnh của mùa thu. Nam Cường xoa xoa tay, đứng dậy lần nữa lấy thêm một lớp chăn mỏng đắp lên người sau đó cúi đầu nhìn điện thoại.
Bước chân Nam Tường khựng lại, tầm mắt liếc nhìn xung quanh thấy Bành Nguyện và Giang Hoài Tự đang ngồi cùng bàn, người trước đang tập trung ăn cơm.
–
Chẳng qua nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả Nam Tường cũng sẽ hoài nghi chính mình rốt cuộc là vì học tập hay là vì một cảm xúc khó nói nào khác.
“Cho nên, chị em là bạn gái anh?” Em trai lóe đôi mắt to ngây thơ.
Mà người sau thì đã buông đũa xuống, lãnh đạm ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, có lẽ cũng bị hành động của em trai cô làm cho mơ hồ không hiểu gì.
Lời đã nói đến đây, Nam Tường chỉ có thể cắn răng gật đầu: “Đúng vậy.”
Lúc ba mẹ ở nhà, em trai sẽ thường che giấu giúp cô: “Chị vào phòng học bài đi.”
Vừa bật ra âm chữ “ngoại”, Nam Tường đã che chặt miệng cô ấy lại.
Giờ ăn luôn là thời gian thư giãn nhất trong ngày, mùi thơm của thức ăn hòa lẫn với hương thơm sau cơn mưa, tiếng cười nói tràn ngập khắp không gian khiến không gian trở nên vô cùng náo nhiệt.
Trong bóng tối, giọng nói của cậu vẫn còn mang hơi chút khàn khàn ẩm ướt của đêm mưa: “Xin lỗi, đến hơi muộn.”
Nói xong còn không quên bổ sung: “Em cũng không rõ ai trong hai người ai trả tiền cho ai, nhưng chắc chắn hai tiếng là 260 tệ.”
Cốt truyện kỳ lạ đến mức Nam Tường, Tô Bối Bối và Bành Nguyện đều choáng váng, ai nấy đều phải uống nước để bình tĩnh lại.
“Anh ơi! ! ! !” Nam Đồng đột nhiên hét lớn làm rung chuyển cả không khí trong căng tin, ôm lấy cánh tay Giang Hoài Tự xoa xoa: “Vẫn là anh hiểu em nhất.”
“Cái mà anh với chị em, chẳng phải tuần nào chị em cũng đến nhà anh sao?”
………………
“Nó không nói với tôi chuyện gì.” Nam Tường bình tĩnh giải thích: “Nó bảo cứ hỏi như vậy là cậu sẽ hiểu.”
“Nhưng em vẫn có thể biết được thứ gì nên giành và thứ gì không nên giành.”
Giang Hoài Tự thấy cậu bé đáng thương, ân cần hỏi: “Em không nhờ anh vẽ tranh, vậy muốn anh làm gì?”
Tựa như lông vũ bồ công anh chạm vào trái tim cô, đâm rễ nảy mầm nhưng cô không thể tránh né, cũng không thể bắt lấy, chỉ có thể để mặc cảm xúc tuôn trào phát triển mạnh mẽ, bao phủ toàn bộ bầu trời cho đến khi bầu trời tràn ngập hạt giống bồ công anh mới thôi.
Đến lượt Nam Đồng ngơ ngác, hai tròng mắt xoay tròn đứng bên cạnh: “Vẽ cái gì là cái gì?”
Nam Tường bị dự đột ngột này làm cho giật mình, chưa kịp nhìn rõ người gọi đã nhấn nút bắt máy.
………………
Ngay cả Tô Bối Bối cũng không nhịn được tạt nước lạnh: “Đồng Đồng này, giấc mơ trở thành đạo diễn lớn là điều mà ngay cả một người ngày nào cũng mơ mộng như chị cũng không dám mơ tới. Có thời gian thì ăn thêm mấy miếng cơm đi em, bổ não nâng hiệu suất.”
Chủ đề chuyển hướng quá nhanh, Nam Tường vô thức đáp lại: “Hả?”
Lời của cậu bé rõ ràng rành mạch đâu ra đấy: “Anh biết mà, thành công của một bộ phim phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa. Marketing là chìa khóa, chất lượng tất nhiên là quan trọng, nhưng nếu không có nhiệt độ chỉ có chất lượng thôi thì vô dụng.”
Thế nào gọi là thảo luận trong ngoặc kép, đơn giản chỉ là thảo luận.
Khuôn mặt Nam Đồng tràn đầy vẻ ngây thơ, vẻ mặt hiện rõ “Không phải vậy sao?”
Không phải, sao mà hết người này đến người nọ đều cho rằng cậu là loại người như vậy?
Câu hỏi lớn cuối cùng hôm nay chỉ có bước cuối là cô không chắc chắn, Nam Tường ngừng viết, lắc đầu để thanh tỉnh đầu óc, tay quấn chặt lấy chăn hơn rồi ngã xuống giường.
Tuy nhiên vừa bước vào phòng cô liền nhận được tin nhắn mơ hồ từ Nam Đồng:
Được cộng điểm rèn luyện, tuy nhiên độ khó rất lớn và không liên quan gì đến cô.
Không phải là cô chưa từng tìm cậu hỏi cậu lý do, thậm chí đã từng gián tiếp hỏi Bành Nguyện nhưng câu trả lời nhận được luôn là những đáp án mơ hồ từ hai người họ.
Không biết câu nào đã chạm đến trái tim Giang Hoài Tự, cậu dừng lại rồi nói tiếp: “Cái thiếu chính là những người liều lĩnh xông lên phía trước, cho dù có đầy thương tích, vẫn ngẩng cao đầu chạy về phía ước mơ của mình.”
Cô nhắm mắt lại, không ngừng tẩy não bản thân, tất cả chỉ vì liên quan đến thành tích của cô mà thôi.
Tuy nhiên trong hoàn cảnh bình thường thì không sao cả, nhưng sự im lặng đêm nay lại khiến cô cảm thấy bất an trong lòng.
“Bất kể có lời nhảm nhí hay mỉa mai nào, không ai có thể ngăn cản em trở thành con người mà em muốn trở thành.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Câu này, câu này, câu tuyên bố này, bất kỳ ai có con mắt tinh tường đều có thể biết được ai đang tương tư nhung nhớ ai.
Suýt chút nữa bị ngạt thở, Tô Bối Bối tách ngón tay Nam Tường ra, thở hổn hển cười khan hai cái: “Hahaha…. xuất sắc hơn người, xuất thần nhập hóa, xuất loại bạt tụy.”
Chủ đề này xem như đã kết thúc.
Bành Nguyện càng phóng đại hơn, miếng cơm trong miệng suýt chút phun ra ngoài, vừa cười vừa không quên giơ ngón cái về phía Nam Đồng: “Em trai đúng là trâu bò, lời này đến anh còn không dám nói.”
………………..
Giống một kiểu quy luật nào đó.
“Chị ơi ngồi đây nè.” Nam Đồng chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, trên mặt lộ ra nụ cười.
Quả nhiên là vậy.
Nghe đến đây, Nam Tường choáng váng.
“Chưa muốn lắm.” Nam Tường mặt không đổi sắc, bình tĩnh nói: “Đóng phim của em tỷ lệ nổi tiếng không cao.”
Nam Đồng cuối cùng cũng nhớ ra chuyện quan trọng, vỗ tay một cái, mở miệng nói: “Anh ơi, em không cần anh vẽ giúp em, cũng không cần anh dạy thêm, anh có thể giúp em làm một số việc khác không?”
Cơn mưa bên ngoài cửa sổ không biết vào lúc nào đã dừng lại.
Không còn để ý đến mặt mũi mình nữa, cố gắng nịnh nọt người khác, nhưng mọi người trên bàn đều đang ăn hoặc đang nhìn điện thoại, không ai để ý đến cậu bé, lần này Nam Đồng thực sự thẹn quá hoá giận.
………………
Việc thảo luận với cậu qua điện thoại mỗi tối đã trở thành chuyện bình thường.
Nam Đồng hứng thú bừng bừng, nghiêng người hỏi Giang Hoài Tự: “Anh có muốn tham gia không?”
Nam Tường bất lực.
“Chị không tin em thì có.” Nam Đồng lên án.
Cô ấy? Dính lấy cậu? Làm gì có khả năng đấy.
…………..
Những giọt mưa đọng lại trên bệ cửa sổ bị gió kéo thành những đường mỏng manh rồi lặng lẽ biến mất.
「 Chị lại “thảo luận” đề bài cùng anh của em àaa. 」
Không có lý do gì cả, nhưng cứ lặp đi lặp lại.
Dựa theo nguyên tắc không tò mò về đời tư của người khác, Nam Tường không nói thêm gì nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù thế nào đi nữa thì bộ phim này vẫn phải quay.
Nam Đồng bị chịu cú sốc quá lớn, há hốc mồm nói: “Em còn tưởng chị em dính lấy anh cơ.”
Chẳng lẽ quản lí hình tượng có vấn đề thật?
Nói xong, không đợi Nam Tường trả lời mà tiếp tục nói: “Nếu chị thích anh ấy, em cam đoan sẽ ủng hộ chị hết lòng.”
Chương 36: Không sạch sẽ.
Nghe được đoạn độc thoại dài tự cho mình là đúng này, ngón chân Nam Tường co lại bám chặt xuống đất, hận không thể đá một cước đá bay em trai, ghét bỏ liếc cậu bé: “Sao cứ nói chuyện thích với không thích mãi, em không cần học tập à?”
“Lợi dụng sự nổi tiếng của anh?” Giang Hoài Tự cong môi cười, mày nhướng lên, liếc mắt nhìn Nam Tường đầy ẩn ý: “Trước kia ai đó đã từng nói trâu bò đánh nhau ruồi muỗi c·h·ế·t, ghét nhất là là bị người khác lợi dụng tiếng tăm, nên là đừng làm trở ngại người vô tội thì hơn.”
Cậu chỉ vào Bành Nguyện: “Hay là em nhờ Bành Nguyện đi, ở đây có sẵn một người nhàn rỗi rồi.”
Kể từ kỳ thi giữa kỳ kế hoạch cải thiện điểm số của cô đã bước sang một giai đoạn mới.
Mưa dầm rơi liên miên cuối cùng cũng đã tạnh, bầu trời sau mưa lại quang đãng. Chân trời xa xa trong xanh như thể được rửa sạch bằng nước, trong không khí tản mạn làn gió mát mẻ, khi gió thổi còn mang theo mùi hương tươi mát của đất thấm vào tận ruột gan.
“Không có gì.”
Thấy Nam Đồng vẫn còn mông lung, cậu nghiêng người tiến gần Nam Tường, cách cả cái bàn vẫn lấy tay che miệng nói thầm với cô: “Cậu không nói với nó tôi là Dạ Oanh?”
Nam Tường: Không phải.
Nghe đến từ “ước mơ”, mọi người ngồi ở bàn đều bật cười.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.