Hắc Ám Chi Chủ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 38: Hắc Ám Vực Sâu, Thần Ảnh Vô Song
"Không!" Vân Nam hét lên, "Ta sẽ không bao giờ làm điều đó!"
Các vị trưởng lão Học Viện, cũng không khỏi kinh ngạc và lo lắng. Họ chưa từng thấy trường hợp nào như vậy trong lịch sử của Học Viện.
"Đây là..." Vân Nam lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa sợ hãi, vừa phấn khích.
"Đường Tâm cô nương, Thiên Mệnh Thần Uyên, thiên phú không tệ."
"Ta muốn ngươi trở thành người kế thừa của ta," Dạ Tận đáp, "Ta muốn ngươi sử dụng sức mạnh của ta, để chinh phục thế giới này, và đưa nó trở về với bóng tối vĩnh hằng."
Trở lại Diễn Võ Trường, Vân Nam, sau khi trải qua một khoảng thời gian dài trong không gian hắc ám, cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy Thiên Mệnh Thạch đã vỡ tan thành từng mảnh, và mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt kinh ngạc, lo sợ, và cả tò mò.
Ban đầu, nguyên lực của Vân Nam chỉ ở mức Nguyên Đồ đỉnh phong cấp 10, không có gì đặc biệt. Nhưng rồi, nó bắt đầu tăng lên một cách nhanh chóng. Nguyên Sĩ sơ kỳ, Nguyên Sĩ trung kỳ, và cuối cùng, dừng lại ở Nguyên Sĩ cấp 12, ngang bằng với Hàn Thiên Vũ và Thạch Hạo.
Ở một nơi bí mật trong Học Viện Tinh Võ, một lão nhân với mái tóc bạc trắng, đang ngồi thiền trong một căn phòng tối. Đột nhiên, ông mở mắt ra, ánh mắt lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
"Không lẽ, hắn ta có một Thiên Mệnh đặc biệt?"
Thiên Mệnh Thạch rung chuyển, và hình ảnh Vạn Huyễn Thiên Châu, biểu tượng của Thần Uyên, sáng lên. Một vầng sáng trắng bao phủ lấy Đường Tâm, và những nốt nhạc lấp lánh bay lượn xung quanh nàng. Dị tượng này, tuy không có Thần Thể xuất hiện, nhưng cũng đủ để chứng tỏ thiên phú của Đường Tâm với Thần Uyên là không hề tầm thường.
Nói rồi, ông lại nhắm mắt lại, tiếp tục thiền định.
Vị nữ trưởng lão, với mái tóc trắng như tuyết, ngồi trên hàng ghế cao, là người duy nhất vẫn giữ được sự tỉnh táo. Bà khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Đường Tâm, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc và khó tin.
"Ta nghe nói, cô gái mặc váy xanh ngọc bích là Chu Tiểu Linh, người của Chu gia ở Thành U Minh."
Vân Nam hít một hơi thật sâu, rồi bước lên phía trước. Hắn chào Đường Tâm, Đường My, và Chu Tiểu Linh, rồi tiến về phía Thiên Mệnh Thạch.
Đường Tâm, với vẻ mặt vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu cảm tạ các vị trưởng lão, rồi quay về chỗ ngồi của mình.
"Bây giờ, đến lượt thí sinh Hắc Vân Nam, lên thực hiện bài kiểm tra."
Nói rồi, Vân Nam đặt tay lên Thiên Mệnh Thạch, nhắm mắt lại, triệu hồi Nguyên Linh Hắc Nanh, và bắt đầu truyền nguyên lực vào trong. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đường Tâm nhẹ nhàng đặt tay lên Thiên Mệnh Thạch, triệu hồi Nguyên Linh Thanh Tâm Lưu Ly Khúc. Một luồng nguyên lực ôn hòa, mang theo âm thanh du dương, lan tỏa ra xung quanh. Nguyên lực của nàng, tuy không bùng nổ mãnh liệt, nhưng lại rất tinh thuần, đạt đến Nguyên Đồ cấp 8.
"Đây là..." Lôi Sát Thiên lẩm bẩm, "Đây là Nguyên Vực sao?"
"Hắc Vân Nam," Lôi Sát Thiên nói, "Ngươi là đệ đệ của Hắc Vân Thanh. Ta hy vọng ngươi sẽ không làm cho tỷ tỷ của mình phải thất vọng."
"Đúng vậy, đúng vậy. Ta chưa từng thấy ai có nhan sắc như vậy."
"Tỷ tỷ, tỷ làm tốt lắm!" Đường My reo lên, ôm chầm lấy Đường Tâm.
"Chuyện gì thế này?"
"Tại sao Thiên Mệnh Thạch lại rung chuyển?"
Vân Nam giật mình, quay lại nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai cả.
"Ngươi... ngươi muốn gì ở ta?" Vân Nam hỏi, có chút lo lắng.
"Ngươi là ai?" Vân Nam hỏi.
"Nhưng đây rõ ràng là Nguyên Vực," Vị nữ trưởng lão nói, "Tuy chưa hoàn chỉnh, nhưng nó có đầy đủ các đặc điểm của một Nguyên Vực: không gian bị bóp méo, nguyên lực bị hỗn loạn, và khí tức bị áp chế."
"Hắc Nguyệt gia? Cái gia tộc đang suy thoái đó sao?"
"Thú vị thật đấy," Ông thì thầm, "Xem ra, lần này, Học Viện Tinh Võ của chúng ta lại có thêm một yêu nghiệt rồi."
Đường Tâm mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng nàng, lại có một chút băn khoăn. Nàng biết, vừa rồi, nàng đã trải qua một điều gì đó rất đặc biệt, nhưng nàng không thể giải thích được nó là gì.
Nói rồi, Dạ Tận biến mất, để lại Vân Nam một mình trong bóng tối.
Đột nhiên, từ trong bóng tối, một giọng nói bí ẩn vang lên:
"Ta là Dạ Tận," Giọng nói đáp, "Là Thiên Mệnh của ngươi, là Thần Ảnh, là Bóng Tối Vĩnh Hằng."
"Chúc mừng cô, Đường Tâm."
"Còn hai cô gái kia, hình như là Đường Tâm và Đường My, người của Đường gia ở Thành Băng Tuyết."
Vân Nam, lúc này, đang ở trong một không gian hoàn toàn khác biệt. Hắn không nhìn thấy bất kỳ vị Thần Sáng Thế nào, cũng không nghe thấy bất kỳ lời chỉ dẫn nào. Hắn chỉ thấy một khoảng không vô tận, đen kịt, và cảm nhận được một luồng khí tức hắc ám, tà mị, nhưng cũng đầy quen thuộc, đang bao trùm lấy hắn.
"Ngươi đã đến, kẻ được chọn."
"Nguyên Vực sao?" Ông lẩm bẩm, "Không ngờ, lại có người có thể tạo ra Nguyên Vực ở độ tuổi trẻ như vậy. Xem ra, Đế Quốc Vĩnh Dạ sắp có biến động lớn rồi."
Những lời bàn tán này, tuy nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai của Vân Nam. Hắn khẽ nhíu mày, nhưng không nói gì. Hắn biết, ở một nơi như Học Viện Tinh Võ, việc bị người khác soi mói, đánh giá là điều không thể tránh khỏi.
"Thế còn nam tử đi cùng họ là ai?"
"Đa tạ trưởng lão đã nhắc nhở. Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức."
(Kết thúc chương 38)
Vị Đạo sư ngồi ở giữa, vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt của ông, lại ánh lên một tia sáng kỳ lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đó là bởi vì, ta không thuộc về thế giới này," Dạ Tận nói, "Ta đến từ một nơi xa xôi, một nơi mà các ngươi không thể tưởng tượng được. Ta là khởi nguồn của mọi bóng tối, là sự kết thúc của mọi ánh sáng, và là người nắm giữ vận mệnh của vạn vật."
"Ta... ta đã làm gì vậy?" Vân Nam lẩm bẩm, trong lòng đầy hoang mang và lo lắng.
"Không biết họ là người của gia tộc nào nhỉ?"
Cả Diễn Võ Trường lại một lần nữa ồ lên kinh ngạc. Không ai có thể ngờ rằng, một thiếu niên đến từ Thành U Minh, lại có thể đạt đến cảnh giới cao như vậy.
Đường Tâm, với vẻ đẹp thanh cao, thoát tục, bước lên phía trước. Khác với vẻ ngây thơ, đáng yêu của Chu Tiểu Linh, hay nét tinh nghịch của Đường My, Đường Tâm toát lên một khí chất điềm tĩnh, dịu dàng, nhưng cũng ẩn chứa một sự sắc sảo, kiên định. Mái tóc đen dài được búi cao, gọn gàng, để lộ vầng trán thanh tú và đôi mắt phượng sáng ngời. Nàng mặc một bộ váy lụa trắng, được thêu những họa tiết tinh xảo, càng tôn lên vẻ đẹp thanh khiết, như một đóa hoa lan trong sương sớm.
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Đường Tâm đã mở mắt ra. Âm thanh kỳ lạ kia cũng biến mất, và mọi thứ trở lại bình thường. Dường như, không có ai nhận ra sự thay đổi vừa rồi, ngoại trừ vị nữ trưởng lão.
Âm thanh này, không phải là một giai điệu du dương, êm dịu, mà là một chuỗi những âm tiết rời rạc, đứt quãng, mang theo một chút gì đó ma mị, bí ẩn. Nó khiến cho tất cả mọi người, trừ một người, đều cảm thấy đầu óc choáng váng, ý thức mơ hồ, như thể thời gian đang ngừng trôi.
Chương 38: Hắc Ám Vực Sâu, Thần Ảnh Vô Song (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong khi đó, ở những hàng ghế xung quanh, một vài nam tử bắt đầu bàn tán về nhóm của Vân Nam:
"Vậy mà hắn lại có thể đi cùng với ba vị mỹ nhân như vậy. Thật là không công bằng!"
"Đúng vậy, Đường Tâm tỷ tỷ," Chu Tiểu Linh cũng lên tiếng, "Dị tượng của tỷ rất đẹp."
"Ngươi không có lựa chọn," Dạ Tận nói, "Ngươi đã được chọn, và ngươi không thể chống lại số phận của mình."
Vân Nam nghe vậy, khẽ mỉm cười, đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Hình như là Hắc Vân Nam, thiếu chủ của Hắc Nguyệt gia ở Thành U Minh."
Trong khi đó, ở bên ngoài, dị tượng xung quanh Vân Nam càng trở nên kỳ lạ hơn. Một vòng xoáy hắc ám xuất hiện, bao phủ lấy cơ thể hắn, như thể muốn hút hắn vào một không gian khác. Thiên Mệnh Thạch rung chuyển dữ dội, và bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Đúng lúc này, Lôi Sát Thiên lên tiếng, thông báo:
Lôi Sát Thiên, đứng trên võ đài, gật đầu hài lòng:
"Thần Ảnh?" Vân Nam ngạc nhiên, "Ta chưa từng nghe nói đến Thiên Mệnh này."
Vân Nam cũng mỉm cười, gật đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Không thể nào!" Vị trưởng lão có mái tóc đỏ rực thốt lên, "Nguyên Vực chỉ có thể xuất hiện ở những Nguyên Giả đạt đến Nguyên Tôn cảnh giới. Hắn ta mới chỉ là Nguyên Sĩ, làm sao có thể tạo ra Nguyên Vực được?"
Sau màn Song Sinh Thần Thể ấn tượng của Đường My hay Sinh Mệnh Thần Mộc Thể của Chu Tiểu Linh, không khí tại Diễn Võ Trường càng trở nên sôi sục. Các thí sinh khác, dù mang trong lòng những cảm xúc khác nhau – ngưỡng mộ, ghen tị, hay lo lắng – đều hiểu rằng, kỳ thi tuyển chọn năm nay sẽ là một cuộc cạnh tranh khốc liệt, với sự xuất hiện của những thiên tài vượt xa mọi dự đoán.
"Khai Mệnh?" Bà thì thầm, "Không thể nào... Vừa thức tỉnh Thiên Mệnh, đã trực tiếp bước vào Khai Mệnh cảnh giới? Hơn nữa, lại còn có thể thi triển kỹ năng khống chế thời gian, dù chỉ là trong chốc lát? Tiểu cô nương này...?"
"Không thể nào! Ta chưa từng thấy dị tượng nào như vậy cả."
"Này, các ngươi có thấy không? Ba vị cô nương kia, ai cũng xinh đẹp tuyệt trần."
Nhưng ngay khi Lôi Sát Thiên vừa dứt lời, một biến cố bất ngờ xảy ra. Đường Tâm, vốn đang đứng yên, bỗng nhắm nghiền mắt lại, như thể đang chìm vào một trạng thái xuất thần. Cùng lúc đó, Nguyên Linh Thanh Tâm Lưu Ly Khúc của nàng bắt đầu phát ra một âm thanh kỳ lạ, không lớn, nhưng lại có sức xuyên thấu mạnh mẽ, lan tỏa khắp Diễn Võ Trường.
"Đúng vậy. Nghe nói, hắn cũng có chút thiên phú, nhưng so với những thiên tài ở đây, thì vẫn còn kém xa."
Nhưng điều khiến cho mọi người kinh ngạc hơn nữa, lại là dị tượng xuất hiện trên Thiên Mệnh Thạch. Không có bất kỳ hình ảnh nào của Tứ Đại Cổ Đại Nguyên Linh sáng lên, thay vào đó, toàn bộ phiến đá chìm trong một màu đen kịt, như thể bị một hố đen vũ trụ nuốt chửng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.