Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 15: Bắc Kim Thang - Quy củ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Bắc Kim Thang - Quy củ


Cô giữ bản thân bình tĩnh mở miệng dò hỏi:

“ Năm 1935, các người đùa hơi quá rồi đó, Hà, chúng ta quay lại thôi, chúng ta không có thời gian ở đây nghe bà già này nói chuyện tiếu lâm.”

Bà lão lạnh nhạt đáp:

“Sóc Sơn, Kiên Giang chưa từng nghe, ở đây có người gọi là núi đất, còn 2 địa danh kia, tôi chưa từng nghe.” (đọc tại Qidian-VP.com)

3 người sau khi thống nhất, quyết định đi lại vào trong làng. Đi vào trong cổng, bà lão kia vẫn đứng ở trước cổng chờ 3 người như đã liệu trước chuyện xảy ra. Làm 3 người có phần sợ sệt.

Bà lão nghe thấy vậy liền lạnh nhạt đáp:

2 người kia nghe vậy, cảm giác có lý. Cô gái tên Hà lúc này cau mày nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Rõ ràng là mụ già đó muốn chúng ta không ra tay với người trong làng mới đề ra 2 quy củ đó, ngươi không có não để suy nghĩ hay sao?”

“Được rồi, tối nay liền ra tay, chúng ta không thể ở nơi quái quỷ này tiếp được.”

Biết không ngăn được đối phương, Lạc Nhan chỉ có thể đi theo 2 người xem xét hành động.

Cô gái tên Tiên lúc này đã không giữ được bình tĩnh, liền kéo tay Hà ra khỏi cổng làng. Lạc Nhan nhìn 2 ngưòi, lại nhìn vào trong làng. Suy nghĩ 1 chút, quyết định đi theo 2 người kia ra khỏi làng. Cô cũng không tin là bản thân xuyên không về lại năm 1935. Với lại ngôi làng này có chút cổ quái, làm cô không dám ở lại 1 mình.

Bà lão cố tình nhấn mạnh chữ kết hôn. 3 người nghe vào tai, những điều đầu tiên đều rất bình thường, chỉ có điều cuối cùng nghe rất là kỳ quặc. Tại sao lại phải kết hôn. 2 người Hà, Tiên nghe không lọt tai liền hỏi lại:

“Ta nghĩ chúng ta nên vào làng này tìm hiểu thông tin. Làng này mặc dù có chút cổ quái, nhưng có thể chứa manh mối chúng ta cần.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Nhan định thần lại, giật mình phát hiện ra sau khi nghe tiếng gọi mời của bà lão, liền bất giác bước vào trong làng. Nhìn thấy 2 người bên cạnh cũng có biểu cảm tương tự liền có chút bất an.

3 người nghe vậy liền giật nảy mình. Cái quỷ gì năm 1935. Cô gái tên Tiên liền tức giận:

“Đàn ông trong làng đều ở làng sát vách, ‘Làng ếch’. Bọn họ làm nghề sát sinh, không thích hợp ở trong làng.”

Lạc Nhan lấy bình tĩnh có chút lễ phép nói:

“Bà già, bà đừng nói vớ vẫn, chuyện bọn tôi kết hôn thì liên quan gì, với lại kết hôn với ai, ở đây bọn tôi không thân, không quen, làng này lại toàn nữ”

“Trưởng làng cho hỏi là quy củ gì ạ?” 2 người cũng tập trung lắng nghe.

Trưởng làng từ tốn đáp: “Cũng không có gì phức tạp chỉ là, thứ nhất, không nên xảy ra va chạm với người trong làng, thứ 2, ban đêm không được quá ồn ào, thứ 3 chính là ban đêm không được qua cầu 1 mình, thứ 4 cuối cùng chính là trong vòng 7 ngày phải kết hôn.”

Cảnh tượng trong thôn đập vào mắt nàng, đồng ruộng san sát, khói bếp lượn lờ, trẻ em nô đùa chạy chơi trong làng, phía sau có c·h·ó vàng chạy theo. Không khí đồng quê nhộn nhịp.

Trưởng Làng ánh mắt ngạc nhiên đáp:

“Trưởng làng, nhờ bà sắp xếp giúp chúng tôi 1 chỗ qua đêm được không?”.

3 người Lạc Nhan nghe vậy liền giật mình. Cô gái tên Hà nghe vậy liền tức giận:

“Trưởng làng, cho tôi hỏi là làng của mình tại sao chỉ có nữ nhân, đàn ông ở trong làng đâu hết rồi.”

“Trưởng làng, cho hỏi, năm nay là năm bao nhiêu.”

“3 cô nương, khu vực này các cô đi ra ngoài cũng sẽ quay lại đây, tôi khuyên là 3 người nên ở lại đây tá túc. Tránh làm bản thân phải mệt mỏi.”

“ Trước mắt, 2 ngươi nghĩ nên làm thế nào. Theo ta, tối nay liền khống chế 1 người trong làng dò hỏi thông tin, mụ già kia rõ ràng cố tình giấu diếm chúng ta, còn đưa ra các quy củ ngớ ngẫn đó”

Lạc Nhan trầm ngâm 1 chút: “Trong quy củ có nói về việc đêm không được ồn ào, không thể xảy ra va chạm với người trong làng. Nếu chẳng may đó là thật, chẳng phải chúng ta bắt 1 người sẽ có vấn đề sao?”

Rất nhanh bà lão đã dắt 3 người đến 1 căn tiểu viện. Sau khi 3 người dọn dẹp xong. Liền ngồi chung 1 chỗ. Cô gái tên Hà mở miệng:

Cô gái tên Tiên liền nhìn Lạc Nhan với ánh mắt ngu ngốc:

“Làng của mình đang thuộc huyện nào vậy trưởng làng.” Lạc Nhan cố ý dò hỏi. 2 người bên cạnh cũng gật đầu theo.

3 người nghe vậy liền giật mình. Lạc Nhan lúc này mới lục tìm trong đầu của mình. Phủ An Biên. Đây chẳng phải là tên cũ của Sóc Sơn thời nhà Nguyễn sao. Thấy vậy cô liền hỏi:

Lạc Nhan trầm ngâm: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta đã từng đọc 1 quyển sách cổ, trên đó có nói về 1 loại mê trận, có thể làm cho người ta đi lạc, vòng về lại 1 chỗ, ta nghĩ 3 người chúng ta đã dính phải loại mê trận này.”

“Huyện? Tôi chưa nghe đến từ này. Ở đây là thuộc phủ An Biên, tỉnh Hà Tiên.”

Có 1 vẻ bình dị vô cùng. Lạc Nhan cảm thấy rất kỳ lạ. Thứ nhất, người ở đây nhìn không có chút nào giống như ở hiện đại, giống như ở phong kiến hơn, mọi người đều mang trang phục bà ba nâu cũ sờn. Thứ hai, tất cả những người ở đây, kể cả trẻ nhỏ đều là nữ nhân. Thứ ba, là người dân ở đây mặc dù đang sinh hoạt, nhưng Lạc Nhan nhìn mọi người đều có 1 vẻ ngoài không có sức sống, chính là thiếu 1 loại linh tính, cảm giác rất không tự nhiên. Người cho Lạc Nhan cảm giác linh tính nhất chính là bà lão tự nhận là trưởng làng đang đi phía trước đây.

Bà lão đáp: “phía đông có 1 tiểu viện cũ, có điều hơi lộn xộn, 3 người dọn dẹp 1 chút liền có thể nghĩ ngơi, để ta dẫn 3 người qua.”

Bà lão quay đầu ánh mắt không mảy may tình cảm đáp:

“Làng này có 1 số quy củ, mong mọi người tránh tái phạm, nếu dính phải, sẽ nguy hiểm tính mạng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lạc Nhan nghe vậy có chút nhíu mày, lại có phong tục kỳ quặc như vậy. Lại tiếp tục hỏi 1 câu thắc mắc:

3 người sợ hãi, chẳng lẻ gặp ma rồi. Lạc Nhan định thần 1 lúc liền nói:

“Đối tượng kết hôn của các cô chính là những người ở ‘làng Ếch’ tôi chỉ giảng quy củ, nghe hay không là chuyện của các cô.”

Nhưng cánh rừng giống như liên miên, bất tận, 3 người càng đi lại càng thấy không đúng. 1 lúc sau 1 lối mòn hiện ra trước mặt 3 người, 3 người bước theo lối mòn, nhưng cảnh tượng lại làm cho 3 người suy sụp. Chiếc cầu trắng kia lại xuất hiện trước mặt 3 người. Bên cạnh cầu, 1 chiếc cổng làng lại hiện ra trước mặt 3 người. Vẫn chiếc bảng hiệu treo lủng lẳng: “Làng dầu.”

Lạc Nhan nghe vậy mặc dù có chút bực mình nhưng liền im lặng.

Lạc Nhan liền mở miệng cảm ơn. Đi một lúc, bà lão lại mở miệng:

3 người khi ra ngoài cổng làng liền bước nhanh vào rừng. Đi sâu vào rừng quyết tâm ra khỏi nơi này cho bằng được.

“Bà đùa với chúng tôi à, cái gì mà phủ An Biên, ở đây không phải là Sóc Sơn, Kiên Giang sao.”

Cô gái tên Tiên liền nói tiếp:

Trưởng làng nhìn 3 người với ánh mắt ngạc nhiên: “Năm nay là năm 1935”

Chương 15: Bắc Kim Thang - Quy củ

Nhìn người dân đang sinh hoạt, người giặt đồ bên khe suối, người đang cho gà, vịt ăn, người chăm đồng an. Trong đó có 1 nhóm lớn nữ nhân đang múc 1 thứ chất lỏng gì từ vại lớn chế ra các thùng nhỏ. Nhìn kỹ có thể nhận ra đây là dầu hỏa dùng để thắp đèn.

Bà lão nheo mắt, ý vị thâm trường đáp:

Làng cũng không quá lớn, chỉ khoảng 20 hộ dân, số người tính cả trẻ nhỏ chưa đến 100 người. Điều kỳ lạ là nhà cửa ở đây đều theo kiểu mái lá lợp dừa cổ điển, trên cửa treo câu đối kiểu cũ, nhà cửa lụp xụp, rất là nghèo khổ.

Lạc Nhan mắt mở to. ‘Quy củ’ đây có thể là manh mối quan trọng. Trận trọng hỏi:

Bà lão đứng tại chỗ, không hề có ý ngăn cản.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 15: Bắc Kim Thang - Quy củ