Chương 54: Trúc trận sư
Trần Duy ánh mắt rét lạnh nhìn 2 người trước mặt. Tam hoa tụ nhãn, vận mệnh nhãn hiển hiện.
Trần Duy một chút nhíu mày, 2 người nam nữ này không bình thường, trên cơ thể 1 sọc tử khí dọc dài cả thân thể, phun tràn l·ên đ·ỉnh đầu, tử khí lang yên.
Chú mệnh nhất gian tử khí, lạc nhật đông thăng.
Mệnh vận này chỉ thua hoàng mệnh 1 chút, rất hiếm gặp. Đỉnh cấp tử mệnh. Siêu cấp thiên tài.
Một lần nửa nhìn kỹ lại khuôn mặt anh tuấn của nam tử, ký ức tiền thế ập đến, Trần Duy kinh nghi:
“Phù Thiên.”
1 huynh muội không hề giật mình khi Trần Duy biết danh tính. Danh khí của Phù Thiên vốn cũng không nhỏ. Người trong đạo hầu như đã từng nghe qua.
Phù Thiên lúc này nội tâm có chút dậy sóng. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được đối phương dường như chỉ là Thoát phàm cảnh, 1 cái Thoát phàm cảnh lại có thể né được 1 thương của hắn, hắn đường đường là 1 cái Tố thể đỉnh phong. Tố thể còn là triệu người khó thấy, đệ tam thiên Thánh thể. Cho dù là 1 thương tùy ý cũng không phải 1 cái Thoát phàm cảnh có thể tránh được
Phù Thiên khẽ lắc đầu, không thể nào, ngẫm nghĩ chắc chắn là đối phương che dấu tu vi. Hắn không tin 1 cái chưa vào Tố thể lại có thể tránh đòn của hắn.
Trần Duy ngẫm nghĩ,
Phù Thiên, danh liệt ‘anh hùng Tử sĩ bảng’ thứ 12, 1 thế trước, năm 2029 em gái hắn Phù Ngọc bị sứ đồ 9 cơ làm nhục mà t·ự s·át. Hắn dùng tu vị nửa bước Hư Thần xông ra liều mạng g·iết c·hết Hư thần 9 cơ. Sau đó lại bị 3 cái Hư thần vây công mà thân tử đạo tiêu.
Mạt thế chi chiến, siêu phàm c·hết dưới tay Phù Thiên rất nhiều. Là 1 cái người đáng thương. Đỉnh phong tử mệnh trong mạt thế chi chiến chỉ là 1 tia sáng lóe sáng trong chốc lát liền bị dập tắt.
Đối phương 1 thế trước vì chiến đấu cho Địa cầu mà c·hết. Trần Duy có chút giãn ra. 1 thương kia hắn không muốn tính toán mở miệng:
“Tiểu tử, hình như ngươi có chút hiểu lầm, cô gái kia là nữ nhân của ta. 2 ngươi đây là ý gì?”
Trần Duy không mở miệng thì thôi. Vừa nói ra liền chọc Phù Thiên nổi điên lên. Hắn nộ khí trùng thiên, sát khí có thể ngưng thành thực chất. Rét lạnh nhìn Trần Duy gằn giọng:
“Nữ nhân của ngươi, đi c·hết.”
Ngay tức khắc Trần Duy liền cảm thấy tử thần hàng lâm. 1 cái thương trúc phóng tới nhanh như vũ bão, Trần Duy giật nãy mình, ngay lập tức 1 cái vòng bảo hộ màu đen xuất hiện trước người. Thương trúc đi qua, vòng bảo hộ liền b·ị đ·ánh vỡ tan nát, thương mang liền bị chậm lại. Trần Duy kịp thời nghiêng đầu né được, nhưng phong mang vẫn sượt qua cổ hắn. Để lại 1 vệt máu nhỏ dài.
Vừa rồi là Phù gia trúc khí cơ, thức thứ nhất: Nhất đoạn trúc.
Thiên đại sát kỹ mà thánh nhân truyền lại, tương truyền tu luyện đến tận cùng, Phù gia trúc khí cơ chính là 1 cái thần thông, còn là vô thượng thần thông.
Phù Thiên kinh ngạc, nếu nói lần đầu là may mắn tránh được. Lần này Phù Thiên chính là ra tay không có giữ lực. Đối phương vẫn là thoát được. Mắt nhíu lại, đối phương né tránh có 1 chút gì đó giống như đã biết được quỹ tích của chiêu số.
Không sai, chiêu thức này Trần Duy đã từng nhìn thấy. Mạt thế chi chiến, Phù gia có thể xem như 1 cái tinh cầu thủ hộ giả, từng cái cá nhân chính là dùng mạng của mình đắp lên để bảo hộ cho Lam tinh. Giống như khi xưa, thánh nhân Gióng đã từng dùng lực 1 người bình thiên hạ, thủ hộ cho cả 1 dân tộc. Các thức cơ bản của Trúc khí cơ, Trần Duy đều chứng kiến rất nhiều lần.
Trần Duy lúc này đã có chút mất khống chế. Hắn không phải kẻ ăn chay tâm thiện. Đối phương nhiều lần muốn g·iết hắn. Hắn lúc này cũng đã động sát ý:
“Tiểu tử, ngươi là muốn c·hết.”
Trần Duy lúc này không quan tâm thương thế bản thân, miệng gằn từng chữ:
“Hắc sát cang khí, vô hình kiếm điển”
Trong không gian tức khắc tách ra nhiều cái lỗ nhỏ, từng thanh hắc kiếm thô to lần lượt hiện ra. Trần Duy không còn đủ lực để ra 1 kiếm, chỉ có thể tạo ra nhiều lưỡi kiếm nhỏ. Nhưng từng đó cũng đủ làm khóe miệng hắn chảy máu. Mắt hiện tơ đỏ, rõ ràng chính là ép xuống thương thế sử thần thông.
Phù Thiên nhìn từng thanh hắc kiếm xuất hiện, lòng chợt báo động. Đây là sức mạnh gì, tại sao lại làm hắn có chút tim đập chân run. Phù Ngọc ở bên cạnh đang dìu lấy Lạc Nhan cũng đổ mồ liên tục. 2 huynh muội có chút hiểu ra tại sao Hạ Lang lại nói 1 đám người không đối phó được với người này.
Trần Duy phất tay, vô số hắc kiếm hàn lâm, như muốn hủy thiên diệt địa, phô thiên ập đến. Hít sâu 1 hơi, đây là lần đầu tiên trong đời Phù Thiên cảm thấy sợ hãi. Hắn biết bản thân có thể c·hết. Không thể làm ra chủ quan. Liền dùng hết sức mạnh bình sinh:
“Đệ tứ thức, Tứ phương câu diệt. Khắc xuất”
Ngay lập tức thanh thương trúc trên tay Phù Thiên ngay lập tức liền tách ra làm 4, 4 thanh tiểu thương hình thành ngay lập tức bành trướng lên không khác gì mẫu thương. 4 thanh thương phát ra phong mang cường đại, sóng nhiệt căng tràn, ngay lập tức phóng về 4 hướng, trấn thủ 4 phương đông tây nam bắc.
Phù Thiên lại tiếp tục hô: “Khắc nhập.”
Tức thì 4 thanh thương liền xoay tròn, lực lượng hợp kích điệp gia chồng lên nhau, sức mạnh tăng lên vô số lần, thương mang trùng kích vào không khí, không gian phát ra tiếng ma sát ken két. Lập tức đánh về phía vô số hắc kiếm. Phong mang không hề kém cạnh.
Trần Duy nheo mắt. Trúc khí cơ, đệ tứ thức chính là trận khí, giống như kiếm trận sư. Từ thức thứ 2 trở đi có thể gọi là Trúc trận sư.
Trận sư mạnh nhất chính là quần công. Lý giải tại sao khi xưa 1 mình thánh nhân có thể g·iết sạch vạn quân địch. Vì ông chính là 1 cái trúc trận sư vô địch.
Trần Duy cười lạnh, nghĩ dùng đệ tứ thức đánh vỡ hắc sát kiếm cang của hắn, đó chính là không thể, cho dù đối phương cao hơn hắn 1 cái đại cảnh giới cũng là không thể ngăn cản.
Quả nhiên, thương mang v·a c·hạm vào hắc sát kiếm cang, phát ra t·iếng n·ổ kinh thiên động địa.
Ầm, ầm, rào...rào
Nhưng kiếm mang chỉ bị cản lại tức khắc lại tiếp tục xông đến. Thương mang lúc này giống như muốn sụp đổ. Khóe miệng Phù Thiên lúc này cũng chảy ra máu tươi. Ánh mắt kinh sợ. Ngay lúc tưởng chừng thương mang sẽ b·ị đ·ánh nát. Lại 1 tiếng nữ nhân hô lên:
“Tứ phương câu diệt, khắc xuất.”
Tức thì có 4 thanh kiếm trúc xông phá lên, gia nhập vào vòng chiến. “Khắc nhập.”
Kiếm trúc xoay vòng, lực lượng điệp gia lên, bồi bên cạnh thương trúc đánh vào hắc kiếm. Lực lượng đang nghiêng về phía hắc kiếm lúc này bỗng dưng bị khựng lại. Trở nên cân bằng.
2 nguồn sức mạnh va đập vào nhau, không bên nào thua kém bên nào. Thứ khống chế cục diện lúc này chính là đấu linh lực. Bên nào linh lực hao tổn hết trước chính là bại.
Trần Duy nheo mày. So về chất lượng linh lực hắn hơn 2 huynh muội không phải 1,2 điểm, chính nhờ linh lực đặc sệt hắn mới có thể dùng thần thông. Nhưng so về số lượng, hắn thua 2 huynh muội cả 1 đại cảnh giới. Hắn lại nội thương, kinh mạch muốn đứt gãy. Đấu sức bền. Hắn tất bại.
Tức thì, Trần Duy phun ra 1 ngụm huyết. Hắc kiếm ngay lập tức b·ị t·hương kiếm đẩy lùi, mắt thấy liền muốn sụp đổ.