Hắc Ám Chủ Tể
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 58: Hồ gia
Bên cạnh người này có 1 nữ nhân đang nằm b·ất t·ỉnh, nàng mũi cao thẳng tắp, khuôn mặt đậm nét Xô Viết, xinh đẹp vô ngần, giống như 1 nàng công chúa đang ngủ say đợi hoàng tử đến đánh thức. Không ai khác chính là Trần Duy và Anya vừa mới chạy thoát khỏi Huyết bào ma quân.
“Ngươi im đi. Ta đối với hắn lúc này chỉ có sự căm hận.”
Rất nhanh 2 người đã vào bên trong 1 căn phòng khách rộng rãi. Lúc này bên trong phòng 1 người đàn ông trung niên thân hình mãnh khảnh, khuôn mặt tuấn tú, nho nhã, điềm tĩnh đang ngồi bên cạnh 1 bàn trà nhỏ dài.
“Ngươi vẫn chưa quên được hắn?”
“Gần đây Hồ gia có bán 1 số lượng bùa chú cho nơi này, Chiến vương huynh có thể tìm đến điều tra.”
Nữ nhân nghe vậy liền che miệng cười nhạt:
Hồ Nhất Minh khẽ đưa ra 1 tấm thẻ bài ném qua cho Nguyễn Khắc Cường:
“Ngươi nói ta châm trà cho hắn ta.”
Hồ Nhất Minh ra vẻ khó xử nói:
Hắn có chút không tin lời Hồ Nhất Minh nói đơn giản như vậy. Một lúc sau cảm thấy không khai thác được gì từ con cáo già Hồ Nhất Minh, liền cáo từ rời đi. Muốn trở về tiếp tục điều tra thêm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chuyện Chiến Vương huynh muốn hỏi đến, ta đã rõ, Hồ gia chúng ta là người làm ăn, cũng cần 1 chút sinh ý. Chúng ta tuyệt đối không tiếp tay cho người xấu.”
Chương 58: Hồ gia (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông còn có 1 ngoại hiệu được người khác gọi đến, Chiến Vương.
“Chiến Vương huynh, đây là trà long tĩnh loại cao cấp nhất, ta nghĩ rằng huynh sẽ rất thích nó.”
Hồ Nhất Minh cười mỉm, nhẹ nhàng nhấp 1 hớp trà nói:
Trong đầu hắn liền hiện ra 1 tràng cảnh, rất nhiều người ở trong 1 căn phòng lớn chia ra nhiều gian nhỏ, mỗi người ngồi từng gian riêng biệt, họ đều trùm kín người, từng người lên tiếng đấu giá từng cái bảo vật được chào bán ở giữa căn phòng.
“Ngọc, nhờ ngươi châm trà cho Chiến Vương huynh giúp ta.”
Lúc này bỗng cửa đại phủ mở ra. 1 bóng người thướt tha bước ra ngoài, là 1 cái nữ nhân trung niên ăn mặt bó sát người lộ ra vóc người ma quỷ, mặc dù trên khuôn mặt có 1 chút dấu vết thời gian để lại nhưng vẫn thấy rõ nét vũ mị, xinh đẹp thành thục vô cùng. Có thể thấy thời trẻ chính là 1 cái mỹ nhân vạn người mê, phong tình vạn chủng.
“Ta biết hắn ở bên trong, ta không muốn đôi co nhiều lời với ngươi. Gọi hắn gặp ta, ta không có nhiều thời gian.”
Hồ Nhất Minh nhìn nữ nhân cười nói:
Khắc Cường lạnh nhạt phất tay:
“Bán vật phẩm cho Chợ âm, đây cũng là trái phép.”
“Yên tâm đi, sẽ có lúc ta sẽ cho ngươi cơ hội ra tay g·iết hắn, để xem ngươi có thực sự thù hận hắn ta không.”
Nữ nhân khuôn mặt khẽ nhăn lại, khó chịu nói:
“Thang Ngọc là cái tên ngươi có thể gọi, Khắc Cường, chú ý thân phận, ta hiện tại không còn là thanh mai trúc mã của ngươi, ta là phu nhân gia chủ Hồ gia. Gia chủ hiện tại không có ở đây. Ngươi có việc gì muốn tìm hắn, cứ việc nói với ta.”
Người này rất có phong phạm chỉ là đôi mắt hơi hẹp dài. Hắn chính là gia chủ Hồ gia, Hồ Nhất Minh. Vừa nhìn thấy Khắc Cường hắn liền chắp tay cười nói:
....
Trên thẻ bài có chú pháp. Có thể dựa vào thẻ bài tìm thấy địa điểm diễn ra các sự kiện đấu giá bí mật này.
Nhìn thấy nàng xuất hiện, người trung niên có chút nhíu mày, trong lòng thầm nói:
“Thang Ngọc, ta muốn gặp Hồ Nhất Minh.”
Nguyễn Khắc Cường khẽ nheo mắt lẩm bẩm:
1 lúc sau, Hồ Nhất Minh nhìn lão bà của mình, thái độ của nàng ta sau khi Nguyễn Khắc Cường rời đi đang u oán, cau có bỗng có 1 chút thất thần, hắn khuôn mặt lúc này không còn vẻ tươi cười tùy hứng như khi nãy. Mà có chút nghiêm nghị khó chịu lạnh nhạt nói:
Chỉ thấy nữ nhân, đi đến nhìn hắn, ánh mắt có 1 chút trêu tức, thái độ rõ ràng không hữu hảo nói:
“Trà nước ta cũng không cần, ta chỉ có 1 vấn đề muốn thỉnh giáo Hồ gia chủ.”
“Hồ phu nhân, niệm 1 chút tình xưa, ngươi đừng gây chuyện với ta. Hồ gia này, nếu chỉ là 1 gia tộc tiếp tay cho người xấu, tổn hại dân tộc. Cũng không nhất thiết cần phải tồn tại nữa.”
Rất nhanh Nguyễn Khắc Cường theo chân nữ nhân gọi là Thang Ngọc bước vào bên trong tòa cổ phủ. Trang viên rất lớn, thủy mặc vô cùng đẹp mắt nhưng Khắc Cường không có tâm trạng nhìn ngắm.
Hồ Nhất Minh cười, trong lòng có chút mặn chát thầm nói:
“Ngươi là đang đe dọa chúng ta.”
Nguyễn Khắc Cường mở mắt ra, nhìn chằm chằm Hồ Nhất Minh:
“Hồ gia chủ khách khí.” Sau đó cũng ngồi ở phía đối diện.
Nữ tử nghe hơi giật mình, mặc dù có chút không nguyện ý, chỉ có thể trầm mặt nói:
Nam tử trung niên vẫn giữ bình tĩnh, không mặn, không nhạt nói:
Nguyễn Khắc Cường trầm ngâm:
“Chợ âm.”
Khắc Cường trầm mặt không đáp, hắn muốn là Hồ gia đã làm gì, nói suông thì ai cũng nói được.
“Chiến Vương huynh, ta biết, nhưng không riêng gì Hồ gia ta. Ngô gia và Mạc gia cũng có tham dự sinh ý vào việc này. Chúng ta cũng chỉ là muốn nuôi thêm gia tộc mà thôi. Mong huynh lượng thứ cho chúng ta. Chúng ta cũng chỉ bán 1 số vật phẩm cơ bản thôi. Vật phẩm cao cấp, chúng ta tuyệt đối không để nó xuất hiện gây hại đến dân tộc”
Nguyễn Khắc Cường khuôn mặt đanh lại:
Nguyễn Khắc Cường khuôn mặt trầm ngâm, giống như không muốn chấp nhặt với đối phương, lạnh nhạt nói:
Nam tử: “Không, ta là ăn ngay nói thật.”
Khắc Cường nhìn thấy vậy cũng chắp tay:
Không gian giữa 2 người lúc này đang tĩnh lặng chợt nóng lên rất nhiều. Đang lúc nữ nhân kia có phần tức giận muốn bùng nổ. 1 cái giọng nam tử trầm bổng từ bên trong vang ra:
Thang Ngọc nhíu mày, lông mi cau lại nói:
Nhà Hồ, ẩn cư ở núi Mật Sơn, Thanh Hóa, cũng chính là kinh đô triều đại Ngu trước kia.
“Hừ, tại sao lại là nàng ta.” Nàng ta chính là người mà hắn không muốn gặp nhất.
Núi Mật Sơn, Thanh Hóa (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ây da, hôm nay cơn gió nào tốt, mang Chiến Vương đại nhân đến thăm chúng ta. Đúng là rồng đến nhà tôm. Chúng ta thật là vinh hạnh”
Năm 1396, tiền giấy bắt đầu phát hành và thông dụng ở triều đại Ngu. Mọi người chỉ biết là công Hồ Quý Ly chỉ đạo. Lại không biết giấy là bề nổi, ẩn chứa dưới triều đại này là 1 gia tộc duy nhất Việt Nam chuyên về bùa chú.
“Ngươi đi theo ta.”
“Ngọc, để hắn vào bên trong.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vợ chồng hai chục năm, Hồ Nhất Minh biết rõ nàng ta. Chính vì vậy hắn mới khó chịu. Hắn chăm sóc nàng ta hai mươi năm nay. Trong lòng nàng ta vẫn hướng về nam nhân khác.
Lại nhìn đến chỗ Khắc Cường cười mỉm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tại 1 sơn động hiểm hóc chân núi Ngọa Long Sơn, An Giang. Thuộc Thất Sơn
Lúc này 1 bóng người nam tử trung niên nghiêm nghị đứng trước 1 tòa cổ phủ như đang đợi ai đó. Người này anh tuấn mày kiếm, mắt sáng như đuốc lộ ra 1 cỗ không giận tự uy. Chính là cha của Nguyễn Quy. Nguyễn Khắc Cường.
“Chiến vương đại nhân quá uy phong rồi, nếu ta không muốn gọi thì sao, ngươi có thể làm gì ta.”
1 bóng người nam tử đang ngồi xếp bằng điều tức, 1 lúc sau khẽ ho ra 1 ngụm máu, trạng thái mới dần ổn định.
“Chiến vương huynh khỏe, đã lâu không gặp. Mời ngồi” hắn đưa tay ra hiệu đến 1 chiếc ghế ở đối diện
Nữ nhân Thang Ngọc tức giận:
“Ngô gia, Mạc gia.”
Nữ nhân gọi Thang Ngọc lông mày nhíu lại, khó chịu nói:
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.