Chương 64: Thất Sơn nội bộ lục đục
Ngọa Long Sơn chi đỉnh
Trong 1 căn mật thất, 1 cái bóng nữ nhân đang xếp bằng dưỡng thần. Nàng tuổi chừng 18, mái tóc đen dài như suối ôm lấy khuôn mặt như trứng ngỗng, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần như hoa, như ngọc, mày liễu, mắt sáng, linh lung hữu thần. Là 1 cái nhân gian tiên tử.
Thất Sơn hiện tại có 2 cái nhất gian tử khí thiên tài. Người thứ nhất chính là Trịnh Cẩn, người thứ hai chính là nàng. Nàng họ Đỗ, tên Cảnh Loan. Tu vị hiện tại là Tố Thể hậu kỳ. Kỳ vật trấn thể của nàng chỉ là Nhân cấp, hiện tại chỉ có thể tố thành Chân thể đỉnh cấp. Nếu đổi thành 1 cái kỳ vật trấn thể địa cấp nàng đã có thể tố thành Thánh thế, sánh vai với anh em Phù gia.
Lúc này nàng trong lòng có chút vui vẻ, Thất sơn tổ lễ vừa diễn ra, nàng đã được sắp xếp cho 1 kiện thánh vật, có nó trong tay, nàng không tin bản thân không bước vào Thánh thể.
Bỗng lúc này 1 cái bóng tiểu nữ hài hớt hải chạy vào, tiểu nữ hài khuôn mặt bầu bĩnh có má lúm, tóc búi chõm 2 cục rất là đáng yêu. Lúc này có chút vội vã lao vào phòng.
“Cảnh Loan sư tỷ, có việc, có việc.”
Nhìn tiểu nha đầu có chút hấp tấp, xém nữa là té ngã. Đỗ Cảnh Loan có chút vừa thương vừa buồn cười hỏi:
“Tiểu Linh, có chuyện gì em lại gấp như vậy?”
Trần Tiểu Linh khuôn mặt đỏ au, có chút gấp nói:
“Sư tỷ, xảy ra việc rồi, ngọn Chủ phong Phụng Hoàng Sơn vừa đến thông tin.”
Đỗ Cảnh Loan nhíu mày hỏi lại:
“Là thông tin gì?”
Trần Tiểu Linh vội vàng nói:
“Chủ phong đưa đến chuyện, Thánh Long Linh b·ị c·ướp mất, hiện đã ra lệnh cho 7 tòa Thất Sơn lục soát đi tìm người.”
Đỗ Cảnh Loan nghe vậy liền giật mình bật dậy lúng túng hỏi lại:
“Muội nói gì, thánh long linh b·ị c·ướp mất, là ai ăn c·ướp.”
Nàng thất thố như vậy, vì thánh long linh chính là bảo vật mà Thất Sơn định trước cho nàng, giờ lại hay tin nó b·ị c·ướp mất.
Trần Tiểu Linh lúc này liền lấy ra trong ngưòi 1 cuộn vải da, nhanh chóng kéo ra, chân dung 2 người Trần Duy, Anya liền hiện ra trước mắt Đỗ Cảnh Loan.
Đỗ Cảnh Loan cố gắng giữ bản thân bình tĩnh nhìn vào 2 bức họa. Sau một lúc liền trầm tư, quay lại nhìn tiểu nữ hài hỏi nhẹ:
“Tiểu Linh, muội nói thông tin 2 người này ă·n c·ắp là ai thông tin, ai ở ngọn Chủ phong chứng kiến.”
Trần Tiểu Linh nhanh chóng đáp:
“Ta nghe nói chính là đại sư huynh Trịnh Cẩn chứng kiến việc này. Hiện Thánh Long linh cũng đã bị biến mất ở ngọn Chủ Phong.”
Khi nhắc đến đại sư huynh, trong lời nói của Trần Tiểu Linh không biết là vô tình hay cố ý lại tỏ ra 1 chút chán ghét.
Đỗ Cảnh Loan suy nghĩ 1 lúc liền lắc đầu:
“Ta đoán rằng, việc Thánh long linh m·ất t·ích không liên quan đến 2 người này.”
Tiểu nữ hài bỗng ngạc nhiên nhìn sư tỷ, nàng biết sư tỷ nói như vậy, khả năng lớn là có nguyên nhân, bèn hỏi:
“Sao lại như vậy.”
Đỗ Cảnh Loan ôn tồn nói:
“Nam nhân kia ta không biết, nhưng nữ nhân kia, ta đã thấy qua, nàng tên là Anya, là đệ nhất thiên tài của Cục phòng chống dị năng. Cục phòng chống dị năng tuy rất bao đồng nhưng chủ trương của họ là bảo vệ hòa bình, thánh long linh của chúng ta vốn không gây ảnh hưởng gì đến thế giới, chuyện nàng đến đây ă·n c·ắp thánh long linh chính là chuyện tiếu lâm, là Trịnh Cẩn, hắn muốn giá họa cho nàng.”
Đỗ Cảnh Loan vốn là người thông tuệ, hiểu biết rộng, thiên tài cùng trang lứa với nàng, nàng đều tìm hiểu qua. Biết địch, biết ta, trăm trận trăm thắng, đây là chủ trương của nàng. Tìm hiểu toàn bộ thiên tài càng kỹ, càng có lợi cho bản thân nàng sau này.
Qua lời nói của nàng, có thể thấy nàng cũng không hề có sự tôn trọng đối với Trịnh Cẩn.
Đỗ Cảnh Loan nhíu mày:
“Trịnh Cẩn có ý đồ với Thánh long linh không phải chuyện 1 sớm 1 chiều. Hừ, tên khốn ngụy quân tử này. Còn muốn ép ta gả cho hắn.”
Đỗ Cảnh Loan còn nghi ngờ một số c·ái c·hết của đệ muội thiên tài đồng môn có liên quan đên Trịnh Cẩn. Chỉ là không có đủ bằng chứng.
Trần Tiểu Linh lúc này khuôn mặt tò mò hỏi:
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây sư tỷ?”
Đỗ Cảnh Loan trầm tư, suy nghĩ trong giây lát liền nói:
“Tìm người, 2 người này có thể không lấy Thánh long linh nhưng có thể có liên quan đến chuyện gì đó quan trọng. Phải tìm ra 2 người này trước đám người Trịnh Cẩn. Còn về Thánh long linh nằm trong bảo thất của Thất Sơn, có Đại Hộ Nhãn giá·m s·át ghi lại, ta cũng không tin bọn chúng có thể xóa sạch hoàn toàn chứng cứ.”
.....
Trong 1 căn sơn động mật dưới Ngọa Long Sơn, 1 cái nam nhân áo thun trắng đang ngồi xếp bằng, điều tức. Phía đối diện một cái nữ nhân Bắc Âu xinh đẹp vô ngần đang dùng ánh mắt muốn g·iết người nhìn hắn.
Hạ thể của nàng lúc này đã không còn đau đớn. Nhưng nỗi đau tinh thần nàng nhất định không bỏ qua.
Mặc dù tên nam nhân trước mặt vẫn có cốt khí, không che dấu ngoại hình của mình nhưng nỗi nhục này nàng nhất quyết bắt hắn phải trả giá bằng được.
Nàng nội thị bản thân, chợt cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Khi nãy do tức giận, còn chưa rõ. Bây giờ bình tĩnh 1 chút liền ngạc nhiên há hốc mồm. Cơ thể nàng tự hành thổ nạp, không cần nàng phải tự thân tu luyện.
Nàng là người thuộc Cục phòng chống dị năng. Vốn không có công pháp tu luyện, 1 thân mạnh lên, hoàn toàn bằng dược vật đẩy lên. Nhưng không tu luyện không có nghĩa nàng không biết công pháp tu luyện.
Ở Cục, nàng cũng có xem qua 1 số công pháp tu luyện. Cảm thấy là gân gà không làm nàng mạnh lên tí tẹo nào nên liền bỏ qua. Nhưng nàng đã từng đọc qua 1 tập tài liệu liền biết rằng. Công pháp vốn chia ra nhân, địa, thiên, từ yếu đến mạnh. Công pháp nàng đọc được ở Cục đều là công pháp nhân cấp.
Nàng ngạc nhiên vì theo sách cổ ghi chép. Chỉ có 1 loại công pháp, người tu luyện bất giác sẽ tự hành thổ nạp. Chính là loại mạnh nhất, Thiên cấp. Nàng tự hỏi lúc nào đã từng học qua công pháp Thiên Cấp.
Cảm thấy linh lực có thể phát ra gấp mấy chục lần trước kia lại có thể khôi phục nhanh chóng hơn bình thường liền biết được công pháp nàng tự hành rất ngưu, kinh khủng vô cùng.
Những suy nghĩ công pháp tu luyện của phương Đông đều là gân gà, vẽ gấp thêu hoa chợt tan biến ngay tắp lự. Phương Đông huyền bí, đúng là không thể xem thường.
Tu luyện qua, linh giác của nàng cũng mẫn cảm hơn bình thường nhiều lần. Nàng không hiểu sao lại nảy sinh ra cảm giác tên trước mặt tu vị rất yếu, yếu hơn nàng rất nhiều. Cảm giác là hắn giống như còn chưa vào Tố thể hoàn toàn.
Sau đó liền lắc đầu phủ nhận, không thể nào. Đã giao thủ qua, nàng liền cảm giác được tên trước mặt mạnh đến đáng sợ, sợ rằng không thua kém tên mặc huyết bào kia là bao. Tên này khả năng rất lớn chính là nửa bước Siêu phàm, hoặc đã bước vào Siêu phàm không chừng.
Rất có thể là hắn sử dụng qua 1 công pháp liễm tức thuật nào đó vô cùng cao minh để che dấu linh giác của nàng. Lại nghĩ đến bản thân khi trở về Cục, bản thân mang theo công pháp tu luyện nhất định sẽ bị Cục xử lý.
Cục tuyệt đối không cho phép nàng tu luyện công pháp phương Đông, đây là cấm luật. Nàng liền trở nên lo lắng. Nhìn thấy liễm tức thuật của Trần Duy cao minh như vậy liền nãy ra 1 ý.
“D·â·m tặc, ngươi vừa rồi nói là nợ ta, có nợ phải có trả.” Anya trợn mắt nói.