Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 65: Nhất đoạn truyền thừa

Chương 65: Nhất đoạn truyền thừa


Trần Duy mở mắt nhìn nàng ta, lạnh nhạt nói:

"Ngươi muốn thứ gì?"

Anya khuôn mặt có chút khó xử, ra yêu cầu đối với 1 kẻ xâm hại mình, nàng cảm thấy dường như có chút sai sai, nhưng đã ra vấn đề, liền buộc miệt nói:

"Ta trước mắt cần thu lại một chút nợ, công pháp liễm tức thuật của ngươi, ta liền muốn."

Trần Duy nhíu mày:

"Liễm tức thuật."

Trần Duy nhìn nàng 1 lúc, có chút hiểu ra tại sao đối phương nói như vậy. Hắn không làm ra giải thích. Không hề đắn đo suy nghĩ nói:

“Được”

Anya ngạc nhiên tưởng đâu bản thân nghe lầm, không hiểu vì sao Trần Duy lại đồng ý dễ dàng như vậy. Chỉ thấy hắn không biết từ đâu trên người lấy ra 1 tập giấy ghi chép.

Ghi lại rất nhanh, sau đó liền ném qua cho Anya.

Anya giật mình chụp lấy. Nhìn 3 chữ ghi ở đầu trang. “Long Tức Thuật”. Bên trong ghi lại quy cách thổ nạp, huyền công.

Nhìn sơ qua 1 lúc. Anya liền nhíu mày. Vì 1 người nàng đã từng học qua tiếng việt. Hiểu được liền cảm giác bộ công pháp này thâm ảo vô cùng. Càng ngạc nhiên là nàng đọc qua 1 lần liền cảm giác được cơ thể tự hành chu thiên.

1 vòng chu thiên, tu vị nàng có chút rơi, 3 vòng chu thiên, tu vị nàng đã rơi xuống Tố thể Sơ kỳ. Không, đây không phải là rơi, nàng có thể cảm giác được sức mạnh của mình còn tại. Chỉ là rơi đi mặt ngoài.

Nàng có thể cảm giác khi sử dụng thành thục, nàng thậm chí có thể liễm tức tu vị xuống Thoát Phàm. Đây là công pháp gì. Lại có thể kinh khủng như vậy.

Anya có chút mộng, khuôn mặt ngơ ngác nhìn Trần Duy chằm chằm:

“Đây là Thiên cấp công pháp.”

Trần Duy không đáp. Thiên cấp công pháp là gì. Có thể tự hành chu thiên nhưng cũng phải tự tập tu luyện qua. Đọc 1 lần cơ thể liền tự hành, đây không phải Thiên cấp, càng mạnh hơn Thiên cấp 1 bậc. Là Thần cấp công pháp.

Sau khi Anya nắm rõ công pháp. Quyển sách trên tay liền tự b·ốc c·háy. Sau đó biến mất không dấu vết. Anya càng giật mình bật thốt:

“Nhất đoạn truyền thừa.”

Nàng đã từng đọc qua 1 bí tịch, có nhắc đến, một số công pháp đỉnh cấp, truyền thừa là có giới hạn. Chỉ cần vài người đọc qua liền tự hành biến mất. Những công pháp này mỗi loại đều có thể làm người ta điên cuồng. 1 cái công pháp hiện thế đổi lại chính là 1 trận máu chảy thành sông.

Nàng nhìn Trần Duy chằm chằm, ngờ vực hỏi:

“Ngươi là có ý gì?”

Trần Duy mở mắt, ánh mắt hung lệ, lạnh lùng đạo:

“Ngươi, có thể xem như là nữ nhân của ta.”

Anya liền trở nên tức giận, không khí đang yên tĩnh liền trở nên có chút giương cung bạt kiếm. Nàng chỉ vào mặt Trần Duy run giọng:

“Ngươi...”

Biết bản thân không phải là đối thủ của Trần Duy, không cần thiết ăn khổ vào người, chỉ có thể nén giận, ép bản thân bình tĩnh trở lại.

Bỗng lúc này Trần Duy như cảm giác được gì đó quay đầu nhìn về 1 phía. Anya cũng nhìn theo, nhíu mày không hiểu chuyện gì.

Mùi huyết tinh bay thoảng trong gió. Khóe miệng Trần Duy bỗng hiện ra 1 đường cong.

Anya ngây ngẫn, nhìn Trần Duy cười, mặc dù rất soái nhưng lại cho người ta 1 cái cảm giác tà ác đáng sợ.

Trần Duy đứng dậy, từng bước đi ra khỏi hang động.

Anya thấy vậy liền tức giận nói lớn:

“Ngươi muốn đi đâu”

Trần Duy quay lại liếc nhìn nàng, cười lạnh sau đó đeo lên trên mặt chiếc mặt nạ gỗ:

“Đi, ta giúp ngươi thu lại 1 chút lợi tức.”

Nói rồi sau đó liền phóng người đi. Anya ngơ ngẫn không hiểu, cũng nhanh chóng phóng người đi theo.

....

Đỗ Cảnh Loan lúc này sau khi phân phó các tỷ muội tìm người liền trầm tư suy nghĩ. Thánh long linh biến mất. Nàng cho dù biết khả năng rất cao là do Trịnh Cẩn dở trò. Nhưng sợ thật sự nếu không tìm được bằng chứng. Mất luôn thánh long linh. Con đường tu luyện phía trước liền mờ mịt.

Lúc này ở phía tầng trời bỗng vang lên tiếng chấn động kịch liệt. Đỗ Cảnh Loan giật mình, quay đầu nhìn đến nơi phát ra tiếng động thầm nói:

“Phụng Hoàng Sơn? Xảy ra chuyện gì” Sau đó cũng phóng người di chuyển, mục tiêu đến Cô Tô Phụng Hoàng Sơn.

....

Không gian chấn động dữ dội, hoàng kim khí và huyết khí đang đối chọi gay gắt. Bỗng huyết khí nhanh chóng bành trướng, hoàng kim khí bị cắn nuốt nhanh chóng.

Cùng lúc 1 cái bóng người áo lam miệng phun máu tươi b·ị đ·ánh văng ra phía xa. Không ai khác chính là Lê Lập Sơn.

Huyết bào đứng giữa biển máu, huyết tinh tràn ngập, ma tính ngút trời cười nhạt:

“Chiến thần Lê gia, thì ra cũng chỉ như vậy.”

Cùng lúc này 2 lão già đang đánh cờ với nhau ở phương xa. 1 lão già cười lạnh như đã đoán trước kết cục. Lão già còn lại thì nhíu mày.

Hắc bào lão già cười nhạt:

“Lê Long Đình, ván cờ này ngươi thua chắc rồi.”

Hoàng bào lão giả có chút trầm ngâm, như đang suy tính gì đó.

Thanh niên áo lam trụ vững thân hình, khóe miệng vương máu. Nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, kiêu ngạo bất tuần. Hắn không nghĩ đến thiên đạo cắn trả lại cường liệt đến vậy. Mệnh số cách nhau chỉ 1 đường, nhưng lại giống như chênh lệch giữa trời và đất.

Nhìn Huyết bào nở nụ cười dưng dưng tự đắc, Lê Lập Sơn lau v·ết m·áu ở khóe miệng. Ánh mắt bình tĩnh, lạnh lùng nói:

“Ngươi nghĩ dựa vào Thiên đạo mệnh số che chở liền có thể ăn chắc ta.”

Huyết bào cười nhạt, dùng ánh mắt của kẻ bề trên nhìn xuống:

“Lê Lập Sơn, ngươi còn chiêu thức gì nhanh chóng sử dụng, đừng để người khác nói ta lợi dụng tình thế ức h·iếp kẻ yếu.”

Nhưng vừa nói dứt lời hắn liền trở nên cứng hong. Trân trối, nhìn thấy Lê Lập Sơn không biết từ lúc nào trên tay bỗng xuất hiện 1 quyển trục vô sắc.

Quyển trục mở ra, tức thì không gian xung quanh 50 dặm tức thì bị bao phủ 1 tầng không gian vô sắc. Cùng lúc huyết bào liền cảm nhận thấy bản thân không còn được thiên đạo nâng đỡ, ưu thế biến mất.

Ở phía đối diện, Lê Lập Sơn liền cảm thấy áp lực từ thiên đạo biến mất, mắt hiện chiến ý vô cùng, khí thế dần kéo lên.

Hắc bào lão giả ở phương xa đang chuẩn bị hạ cờ, nhìn thấy vô sắc quyển trục xuất hiện, bàn tay liền cứng lại dừng ở không trung, bật thốt:

“Vô giới quyển trục.”

Lão giả quay đầu nhìn Hoàng bào lão giả, nhíu mày:

“Lê gia, thiệt chịu bỏ vốn liếng, bảo vật nằm ngoài thiên đạo như vậy, lại xuất hiện trên người 1 hậu bối.”

Bảo vật thiên hạ, chính bảo và tà binh, cho dù là mạnh nhất thánh bảo và tà vương cấp vẫn từ thiên đạo mà sinh, chịu thiên đạo ảnh hưởng. Nhưng vô giới bảo vật thì khác. Không biết nó từ đâu xuất hiện. Nhưng nó nằm ngoài thiên đạo, không chịu thiên đạo ảnh hưởng. Một phần nào đó, nó còn quý giá hơn Thánh bảo và Tà vương.

Đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín. Luôn có 1 đường nghịch thiên. Trong lịch sử không thiếu các sự kiện thần tử soán ngôi thiên tử, tử mệnh nuốt hoàng mệnh.

Để làm được điều này, cần phải che dấu thiên cơ, dấu giếm thiên đạo. Vô giới bảo vật chính có năng lực như vậy.

Hoàng bào lão giả cười nhạt, ông đã biết trước, ung dung hạ cờ.

Hắc bào lão giả mắt hiện hàn quang, cười lạnh nói:

“Tử mệnh nuốt hoàng mệnh, các ngươi nghĩ dùng 1 kiện vô giới, liền có thể thay đổi tình thế.”

Hoàng bào lão giả ánh mắt hiện linh quang, cười nói:

“Kịch hay còn ở phía trước.”

Hắc bào lão giả nhíu mày, không hiểu ý lão giả. Nhưng sao đó 1 tiếng động vang lên thu hút sự chú ý của lão. Lão quay đầu nhìn về phía Lê Lập Sơn ở phương xa. Sau đó trợn tròn mắt bật dậy:

“Cái gì, Kỳ vật cộng minh, trấn thể biến hình.”

Chương 65: Nhất đoạn truyền thừa