Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Ám Chủ Tể
Unknown
Chương 74: Thục Hạ Lang cơ hội
Trong 1 căn luyện võ tràng.
Một cái thanh niên áo trắng, mi mục như vẻ, khuôn mặt đậm vẻ tiêu sái đang lặng lẽ đọc tin tức. Có chút ngạc nhiên:
“Lê Lập Sơn bị Ma tử đả bại. Hử, Lê Lập Sơn cũng không kém hơn ta bao nhiêu lại bại. Ma tử rất mạnh, lại bại trong tay một kẻ vô danh. Thiên hạ này đúng là kẻ mạnh quá nhiều, thiên tài nhiều như mây, ta cũng chỉ là 1 hạt cát trong sa mạc.”
Lại nhìn đến phía dưới mình. 1 cậu thanh niên trẻ, khuôn mặt anh tuấn những vẫn còn nét ngổ ngáo khó thuần đang nhắm mắt đả tọa. Thầm nói:
“Tiểu Quy cũng thật là 1 cái thiên tài ngàn năm mới gặp. Ba mẹ đều nhìn nhầm rồi, trong gia đình này tiểu Quy mới thật sự là thiên tài.” Hắn chưa từng thấy ai chỉ tu luyện vài tuần đã bước vào Thoát phàm hậu kỳ. Đúng nghĩa siêu cấp thiên tài.
Hắn có 1 chút tiếc hận. Nếu ba mẹ nhận ra sớm cho tiểu Quy tiếp xúc võ học từ nhỏ, đến bây giờ hắn có lẽ cũng đã là Siêu phàm cảnh.
Nguyễn Gia hoàng triều sinh ra 2 người con. Hắn sinh ra mệnh cách hoàng mệnh, đã chú định kế thừa Nguyễn gia, từ nhỏ quán thông võ học.
Nguyễn Quy thì khác. Mệnh cách bất định, lại không muốn hắn dính đến phân tranh, chỉ nuôi ấm trong nhà. Bỏ lỡ 1 cái thiên tài siêu cấp.
Càng nhìn Nguyễn Quy. Nguyễn Ngọc Thần càng tỏ ra vui vẻ. Có 1 cái đệ đệ thiên tài san sẻ gánh nặng gia tộc cũng là chuyện tốt.
Nguyễn Ngọc Thần nhìn về phía Nguyễn Quy, giọng nói ôn hòa:
“Tiểu Quy, Đinh gia Thiên đạo quán sắp tổ chức 1 cuộc thi võ thuật, tiêu chí tham gia là dưới Tố thể cảnh, ngươi đã là Thoát phàm hậu kỳ. Liền đến tham gia đi. Phần thưởng ta nghe nói chính là 1 kiện địa cấp kỳ vật trấn thể không tầm thường.”
Nguyễn Ngọc Thần có chút tấm tắc. Địa cấp kỳ vật trấn thể, thứ này chính là đại bảo vật. Đinh gia lại có thể lấy ra làm phần thưởng. Hắn tâm tư không khỏi suy nghĩ về 1 người kia. Đinh gia thần thoại sống, Đinh Bảo.
Nguyễn Quy nghe thấy có chút giật mình. Những ngày qua quán thông tư tưởng võ học, hắn đã biết kỳ vật trấn thể là thứ gì. Trong lòng bỗng có chút chờ mong. Khẽ gật đầu:
“Đại ca, ta đã biết.”
.......
2 huynh mụi Phù gia lúc này đang ở trong sảnh 1 nhà khách sạn, đang tiếp đón 1 người thanh niên trẻ tuổi. Phù Thiên nhíu mày:
“Thục Hạ Chí, ngươi đến có việc gì sao?”
Thục Hạ Chí này nhìn kỹ liền nhận ra giống Thục Hạ Lang đến 8,9 phần, hắn chính là em ruột của Thục Hạ Lang. Hắn nở nụ cười ân cần nói:
“Nhan tỷ nghe nói đang nằm ở đây, ta nghe nói nàng đang hôn mê b·ất t·ỉnh, ta vâng lệnh gia tộc, đến đón nàng về. Gia tộc sẽ tìm ra cách giúp nàng tỉnh lại.”
Phù Ngọc tâm tình không tốt lắm, từ khi nhìn thấy bộ mặt kia của Thục Hạ Lang. Nhìn thấy Thục Hạ Chí cũng không ưa vào mắt.
Phù Thiên nói:
“Ta đã cho thần y kiểm tra qua, hồn mạch của Nhan nhi rất tốt, chỉ là bị tổn thương 1 chút tinh thần, trong thời gian ngắn nhất định tỉnh lại, lúc này không thể làm phiền nàng ấy.”
Thục Hạ Chí thấy vậy cười nói:
“Vậy thì quá tốt rồi, Nhan tỷ là người Hạ gia ta, mọi chuyện còn lại để chúng ta xử lý. Đã phiền đến 2 người rồi.”
Phù Thiên nheo mắt lạnh nhạt nói:
“Ngươi không hiểu lời ta nói, lúc này chính là không được phép đụng vào nàng ấy.”
Không khí bỗng chốc có chút giương cung bạt kiếm. Cả 2 bên liền tỏ ra căng thẳng.
Cả 2 huynh muội Phù Gia đều không biết rằng lúc này Thục Hạ Lang cũng đang ở đây. Còn ở trên tầng thượng khách sạn.
Thục Hạ Lang đang nói chuyện với 1 tên thuộc hạ bên cạnh:
“Đã điều tra được Thục Lạc Nhan nằm ở căn phòng nào chưa?”
Tên thuộc hạ bên cạnh liền hô:
“Bẩm thiếu chủ, chính là căn phòng 302.”
Thục Hạ Lang liền cười, khuôn mặt toát ra vẻ hiểm ác điên cuồng:
“Rất tốt.” Sau đó liền di chuyển xuống bên dưới.
....
Trong cùng tòa Khách sạn lúc này. Nguyễn Quy đang ở một bên nghe chú Lai nói:
“Tiểu thiếu gia, Ngân Tinh khách sạn này chính là sản nghiệp của Nguyễn gia chúng ta, xung quanh khu vực quận 5 này chính là khách sạn tốt nhất. Thiếu gia ở đây nghĩ ngơi, sắp xếp tốt, tuần sau liền tham gia thi đấu. Đại thiếu đã đăng ký cho ngài 1 suất tham gia.”
Nguyễn Quy nghe thấy liền gật đầu. Sau đó liền muốn bước ra khỏi phòng. Chú Lai nhìn thấy liền hỏi:
“Thiếu gia, cậu là muốn đi đâu, để ta dẫn cậu đi.”
Nguyễn Quy khẽ cười lắc tay nói:
“Không cần, ta đi gọi điện cho Linh Nga 1 tiếng.”
Chú Lai nghe đến đó khẽ cười, nam nhân tuổi trẻ a, tình yêu quá nồng nhiệt.
Nguyễn Quy bước vào bên trong thang máy.
Cùng lúc này liền thấy được trong thang máy xuất hiện 1 cái thanh niên trẻ tuổi. Khuôn mặt hắn có phần âm hiểm, không ai khác chính là Thục Hạ Lang.
Thang máy trên đường hạ xuống. Nguyễn Quy nhìn người kia liền cảm thấy là lạ. Những ngày qua sau khi được đại ca chỉ dẫn. Linh cảm được tăng cường hắn nhận ra đối phương là 1 kẻ có võ học. Tu vị cũng không hề thấp.
Lại để ý hơn 1 chút, khứu giác tăng trưởng, hắn nhận ra hạ thể đối phương có mùi huyết tinh, mặc dù đã qua xử lý nhưng vẫn còn cảm nhận được.
Thính giác tăng trưởng, lại cảm nhận được đối phương tim đập có phần nhanh hơn bình thường. Trần Duy nhận ra đối phương chính là do tiết ra hóc môn Adrenaline nhiều hơn bình thường mà sinh ra.
Chuyện gì làm cho đối phương có vẻ hưng phấn đến vậy.
Thục Hạ Lang cũng nhìn thấy Nguyễn Quy nhưng làm như không chú ý, thái độ hờ hững.
Thang máy rất nhanh dừng ở tầng ba.
Thục Hạ Lang từ từ bước ra. Thang máy sau đó liền đóng lại trước mặt Nguyễn Quy.
Thục Hạ Lang lúc này đã đứng trước gần cửa phòng 302. Trước phòng có y tá đang túc trực. Nhìn thấy Thục Hạ Lang bước đến liền ngước đầu dậy, tò mò hỏi:
“Ngài là?”
Nhưng ngay tức thì liền bị Thục Hạ Lang đánh ngất. Thục Hạ Lang sau đó nhìn vào trong phòng 302. Ánh mắt hiện lên ý d·â·m không hề che dấu.
Thục Hạ Lang trước đó bị phá đi hạ thể. Cả 2 viên đều bị bể nát. Nhưng sau đó được cha của hắn cho 1 viên đan dược từ Gà 9 cựa, hạ thể liền hồi phục lại 1 viên.
Hắn lúc này trong mắt đầy oán độc. Thục Lạc Nhan đã là đàn bà của Trần Duy. Hắn chính là muốn làm nhục nàng để tiết độc. Để trút bớt sự căm hận trong hắn dành cho Trần Duy.
Rất nhanh cửa liền được hắn phá ra dễ dàng. Nhìn thấy Thục Lạc Nhan lúc này nằm b·ất t·ỉnh trên giường. Khuôn mặt thiên chân vô tà, xinh đẹp không tỳ vết. D·ụ·c hỏa trong người hắn càng bùng lên dữ dội.
Hắn đi đến nhìn Thục Lạc Nhan cười lạnh:
“Lạc Nhan, ta yêu chiều ngươi đến như vậy, ngươi lại không hiểu, tình cảm của ta chân thành đến vậy ngươi lại chối bỏ. Bây giờ a, ta xem thử ngươi còn có thể chối bỏ ta bằng cách gì. Khặc khặc.”
Dứt lời hắn đã không khống chế được, lao đến vồ Lạc Nhan như hổ đói, nhanh chóng muốn thoát đi y phục của nàng.
Thục Hạ Lang không để ý rằng, ngay lúc hắn ra tay, chợt trên người Thục Lạc Nhan chợt có 2 nguồn năng lượng xanh và đỏ chợt dị động.
Ngay lúc Thục Hạ Lang cởi ra 1 lớp áo ngoài của nàng. Trên mắt Thục Lạc Nhan lúc này mắt phải hiện ra ánh sáng màu xanh biếc, mắt phải hiện ra tia lửa màu đỏ. Vô cùng quỷ dị.
Cùng lúc chợt 1 tiếng trống như từ hư không vang lên.
Thục Hạ Lang đang hành sự chợt cảm thấy mắt đau nhói. Hắn giật mình lùi lại phía sau.
Sau đó liền la lên thất thanh:
“Mắt của ta, tại sao ta không nhìn thấy gì.”