Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 81: Xuất thân của Long

Chương 81: Xuất thân của Long


Kiều Nhi 2 tay ôm chặt lấy khuỷu tay của Trần Duy. Cả cơ thể như muốn dán chặt vào người hắn. Giống như muốn cho cả thế giới biết hắn là bạn trai của nàng.

Trần Duy có chút khó chịu, muốn đẩy nàng ta ra nhưng không có cách này. Nữ nhân này sao bỗng dưng giống như keo dán c·h·ó. Vô cùng khó chịu.

Nhìn nàng 1 lúc chợt 1 đoạn ký ức đan xen bất chợt xuất hiện trong tâm trí hắn. Một cái nữ nhân cổ đại khoác áo cho trượng phu, trên mắt chất chứa yêu thương vô hạn. Hắn bất chợt khẽ hô:

“Tố My.” rồi sao đó liền cảm thấy đầu có chút đau đớn.

Kiều Nhi nghe thấy hắn gọi tên cô gái khác, có chút tức giận khẽ buông tay hắn ra. Bàn tay bấu vào xương sườn hắn, khẽ dùng lực.

Trần Duy không kịp phản ứng liền cảm thấy đau nhói. Hắn giật mình lên tiếng:

“Đau, cô làm cái gì vậy?”

Kiều Nhi chống nạnh, khuôn mặt phồng lên khó chịu, tức giận nói:

“Tố My là con nhỏ nào?”

Trần Duy khẽ kinh hô: “Ta.” Rồi chợt nhận ra bản thân cũng không nhớ cái tên này là ai. Có chút thất thần.

Kiều Nhi lúc này không còn ôm lấy tay hắn, 1 bộ nữ nhi giận dỗi đi về phía trước. Bỏ mặc hắn không quan tâm.

Trần Duy thấy vậy, tự nhiên lại có chút thoải mái a. 2 người dính sát như khi nãy hắn lại có chút khó chịu.

Đi một đoạn, Kiều Nhi tự nhiên lại quay đầu đi về phía hắn. Trần Duy bỗng nhíu mày, lại chuyện gì nữa.

Kiều Nhi chỉ vào hắn giận dỗi nói:

“Tại sao không chạy đến an ủi ta, ngươi, ngươi có phải nam nhân không.” Nói rồi liền tức giận, khuôn mặt có chút đỏ chạy đi.

Trần Duy gãi đầu, nữ nhân đúng là phiền phức. Bất chợt hắn có chút giật mình, thần thức của hắn chợt quét thấy ở khoảng cách 400m. 1 cái bóng người bất chợt di chuyển. Trần Duy khẽ nhíu mày, thần thức khóa chặt đối phương.

Tốc độ kỹ xảo, thân pháp này, là Tu võ giả, cảnh giới còn không tệ. Chí ít là Thoát Phàm hậu kỳ.

Sau đó liền giật mình, phát hiện ra đối phương vậy mà đuổi theo lại chính là Kiều Nhi. Trần Duy nhíu mày, chẳng lẻ là hái hoa tặc.

Trần Duy đương nhiên không thể nhìn Kiều Nhi bị hại. Nhanh chóng biến mất tại chỗ, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo.

Mão hắn đã quan sát Kiều Nhi từ xa. Nhìn thấy nàng ta cứ ôm kè kè tiểu tử kia. Hắn vốn còn ôm tâm tư chỉ cần không ai nhìn thấy hắn ra tay, Cục cũng không thể làm gì hắn nên vẫn đợi 1 cơ hội. Chỉ cần nàng ta ở 1 mình liền ra tay bắt giữ.

Chỉ không nghĩ ra cơ hội lại đến nhanh như vậy. Bỗng nhiên nữ tử đó lại thoát ra chạy đi. Quá tốt. Liền tiềm phục trong 1 căn hẻm vắng phía trước mặt, chỉ cần nàng ta chạy qua liền chụp thuốc mê bắt giữ thoát đi tức khắc.

Hắn nhìn địa thế xung quanh khẽ cười hài lòng, đúng là tuyệt hảo, không một bóng người.

Hắn nhìn Kiều Nhi chạy đến, liền canh chuẩn thời gian, tập trung vô cùng cao độ.

Thời gian vừa đến, hắn liền lao ra nhanh như 1 tia chớp muốn chụp lấy người. Nhưng sau đó liền phát hiện bản thân lại chụp vào không khí. Không một bóng người.

Hắn quay người, liền giật mình, lúc này cách không xa. Trần Duy đã ôm lấy Kiều Nhi thoát qua 1 bên.

Kiều Nhi lúc này có chút giật mình, chưa rõ gì, đã thấy bản thân đã nằm trong ngực Trần Duy, đôi má chợt phiếm hồng ửng đỏ.

Mão nhíu mày, không nghĩ đến nam nhân đi cùng nữ nhân này cũng là 1 cái tu võ giả.

Trần Duy thầm nghĩ, 1 cái Thoát Phàm đỉnh phong.

Mão lúc này chợt có chút não động. Nghĩ đến thảm trạng của Tỵ và Sửu. 2 người kia bị thảm trạng như vậy có khi nào có liên quan đến tiểu tử này không. Trong mắt chợt có sát khí phát ra.

Trần Duy liền cảm thấy có chút hàn, khẽ nhíu mày, đối phương vậy mà lại sinh ra sát ý với hắn. Đây cũng liền đã chạm vào vảy ngược của hắn.

Mão 1 quyền trảo đến, cánh tay hắn trời sinh dài hơn bình thường, tốc độ cũng nhanh vô cùng, như 1 chỉ linh miêu săn mồi. Vô cùng dứt khoát.

Nhưng trảo đến, Trần Duy chỉ khẽ lách người liền ôm lấy Kiều Nhi dễ dàng né tránh. Mão giật mình, đối phương không phải hạng tầm thường, trong lòng càng có điểm nắm chắc tên này chính là h·ung t·hủ.

Trần Duy để Kiều Nhi qua 1 bên, nhẹ nói vào tai nàng thì thầm:

“Ở đây chờ ta.”

Kiều Nhi khẽ “Ưm” 1 tiếng

Trần Duy đứng ra đối diện Mão, ánh mắt lạnh lẽo nói:

“Ngươi thành công chọc giận ta.”

Mão nhìn vào mắt Trần Duy bỗng nhiên chợt cảm thấy sợ hãi. Cảm giác này giống như khi đối mặt với lão đại. Sau đó chợt lắc đầu. Lão đại là cấp bậc gì chứ. Thiên tài của vinh hiển thế gia, tiểu tử này sao có thể so sánh. Đây chắc chắn chỉ là ảo giác.

Mão nhanh chóng phóng đến, 2 tay vung trảo đến như 1 con hổ muốn vồ lấy con mồi.

Trần Duy nhíu mày, trên đầu hắn hắc mệnh hiện q·uấy n·hiễu lấy hắn, cùng lúc thiên đạo áp chế cũng bao lấy Trần Duy. Kẻ đối diện là 1 cái đỏ mệnh. Mệnh cách cao hơn hắn rất nhiều. Nhưng chừng này thiên đạo áp chế không là cái đinh gì với Trần Duy.

Trần Duy lúc này khẽ đảo người, liền dễ dàng né được đòn đánh của Mão, thoắt 1 cái đã vòng ra phía sau lưng Mão.

Mão giật mình đang muốn nhanh chóng quay người lại thì 1 quyền vô cùng nhanh và hiểm đã đánh vào ót của hắn. Hắn chỉ kịp trợn mắt 1 cái liền b·ất t·ỉnh. Đến lúc ngất đi mới biết đã chạm phải 1 kẻ quá manh.

Thiên đạo cắn trả phản vào người Trần Duy. Trần Duy nhăn mặt làm ra đối kháng. Đau đớn trải qua chốc lát liền biến mất.

Trần Duy hắn đã chạm đến Tố thể cảnh, đối phương cho dù là Thoát Phàm đỉnh phong nhưng cảnh giới không hề vững chắc, võ học đơn giản không chính quy. Trong mắt Trần Duy chính là muôn vàn sơ hở, Trần Duy đương nhiên liền dễ dàng đánh hạ.

1 lúc sau Mão chợt tỉnh dậy. Ánh vào mắt chính là khuôn mặt đằng đằng sát khí của Trần Duy. Khẽ giật mình đang muốn phản ứng liền cảm thấy cơ thể mình xụi lơ. Không một tia sức mạnh.

Mão sợ hãi nói:

“Ngươi đã làm gì ta?”

Trần Duy lạnh lùng nói:

“Ta chỉ khóa đi Tâm trí thể của ngươi, nếu muốn sống trả lời ta, tại sao ngươi lại muốn bắt cô gái kia.”

Trần Duy khi nãy muốn phế đi gã này, nhưng khi kiểm tra liền phát hiện gã này tu luyện vô cùng thuần chất. Cơ thể không có dấu hiệu chuyển hóa âm khí sang dương khí. Cơ bản không giống chút nào hái hoa tặc, có dấu hiệu thải âm bổ dương.

Lại nghĩ đến không phải hái hoa tặc, bắt giữ người thường, hắn là điên rồi muốn bị phế công sao. Càng nghĩ càng thấy tên này có vấn đề.

Sau đó hắn thử mở ra Mệnh nhãn, thấu thị Kiều Nhi 1 cái liền giật mình. Kiều Nhi vốn là ẩn mệnh không sai, 1 cái bóng nhân hình màu nâu hiện lên nhưng lúc này bên ngoài cái bóng nâu ấy lại chợt bao lên 1 tầng ánh sáng nhu hòa, thần thánh, quang huy.

Trần Duy liền cảm thấy có điều bất thường. Đây không hẳn là điềm lành. Lại thấy tên này muốn bắt lấy nàng. Liền muốn ép cung bắt hắn khai ra mục đích.

Mão thấy tình trạng bản thân. Lại nghĩ đến 2 người Tỵ, Sửu. Chợt sợ hãi, giữa 2 chân bỗng trở nên ẩm ướt. Khuôn mặt mếu máu nói:

“Tha mạng cho ta, lão đại của ta là hậu nhân của Trưng vương, nhị ca ta là người Đinh gia, ngươi không thể g·iết ta.”

Trần Duy bỗng nhíu mày, khuôn mặt tỏ ra chán ghét. Lại sợ hãi đến mức như vậy, ta thật sự đáng sợ đến vậy sao. Sau đó giật mình nói:

“Trưng gia, Vinh hiển thế gia, Đinh gia cổ triều.”

Chương 81: Xuất thân của Long