Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 84: Câu cá

Chương 84: Câu cá


Pegasus làm điệu bộ ngơ ngác, như kiểu bản thân không hiểu đối phương nói gì.

Trần Duy cười lạnh:

“Không cần phải giả vờ với ta, đám cuồng tín đồ các ngươi đều đã nhận qua thần khải thánh ngôn, có thể nghe hiểu giao tiếp mọi loại ngôn ngữ.”

Pegasus có chút dại ra, trợn mắt, khuôn mặt nhíu lại nói:

“Ngươi là ai, tại sao lại biết rõ về chúng ta như vậy?”

Trần Duy lạnh lùng đáp:

“Ngươi không cần biết. Trả lời ta, các ngươi tiềm nhập ở đây vì mục đích gì.” Bàn tay càng siết chặt.

Pegasus biết rõ bản thân như cừu non đợi làm thịt, không thể chống cự. Ánh mắt quyết tuyệt:

“G·i·ế·t ta đi.”

Trần Duy cười lạnh:

“Ngươi nghĩ rằng ngươi không nói ra, ta liền không có cách biết mục đích các ngươi. Ngươi đã từng nghe qua có thứ gọi là sưu hồn.”

Pegasus trên người lạnh toát, hắn đã từng nghe qua phương đông tiểu thần thông, Sưu hồn pháp, có thể lục xem ký ức của người khác. Người bị lục soát ký ức, tâm trí thể sau đó cũng sẽ bị phá hủy. Trở thành 1 cái ngu ngốc, tàn phế.

Pegasus như làm ra quyết định, khuôn mặt cứng lại. Hắn muốn điều động sức mạnh còn lại, không phải để phản công. Hắn chính là muốn tự nổ tiểu vũ trụ, phương đông gọi là thức hải của bản thân để t·ự s·át. Hắn thà c·hết chứ không để Trần Duy đạt được mục đích.

Nhưng sau đó chợt kinh hãi. Bản thân hắn không thể điều động được nỗi 1 tia linh lực. Lại nhìn thấy Trần Duy lúc này cười lạnh nhìn hắn.

Trần Duy khinh bỉ đáp:

“Trước mặt ta lại muốn t·ự s·át, trò cười. Khai ra hoặc c·hết” Trần Duy vừa khống chế đối phương liền trực tiếp khóa luôn tâm trí thể đối phương. Dẫn đến Pegasus không thể điều động được sức mạnh.

Nói rồi bàn tay còn lại của Trần Duy từ từ đưa lên thiên linh cái của Pegasus, khuôn mặt vô cùng tàn nhẫn.

Pegasus khuôn mặt dần tuyệt vọng. Nhưng đến cuối cùng vẫn lựa chọn không phản bội giáo đình. Hắn nhắm mắt đợi mệnh. Nhưng đợi 1 lúc lâu chợt không thấy chuyện gì xảy ra. Hắn từ từ mở ra 2 mắt. Liền thấy khuôn mặt lạnh tanh của Trần Duy nhìn hắn.

Trần Duy nghiến răng nói:

“Tên ngu ngốc này vẫn cứng đầu đến vậy, tại sao ta lại gặp ngay tên này chứ.” Nếu là 1 tên Thánh Đấu sĩ khác, Trần Duy đã không chần chừ sưu hồn đối phương. Nhưng tên này... Trần Duy khẽ thở ra 1 hơi. Sau đó liền ném Pegasus qua 1 bên nói:

“Cút đi, nói cho ngươi biết, trong ngày hôm nay Kiều Nhi sẽ là của ta, các ngươi đừng có suy nghĩ ngu ngốc gì với nàng ta.”

Pegasus lăn qua 1 bên ôm lấy cổ, khẽ thở dốc. Hắn nghe Trần Duy nói liền thất thố chỉ Trần Duy nói:

“Ngươi, không thể vấy bẩn cô ta.”

Trần Duy khẽ cười lạnh, hắn nói câu đó chẳng qua chỉ là để thăm dò đối phương. Hắn biết rõ đám cuồng tín đồ này. Giáo đình bọn này bất kỳ nghi thức, quán đỉnh, ban ân toàn bộ cho nữ nhân. Cái yêu cầu lớn nhất chính là nữ nhân đó phải theo bọn chúng nói là thánh khiết. Nói toẹt ra chính là đồng trinh. Nếu nữ nhân đó không còn đồng trinh, mọi nghi thức đều vô nghĩa.

Hắn chỉ thử thăm dò xem người bọn chúng nhắm đến có phải Kiều Nhi hay không thôi. Quả nhiên tên Pegasus này vẫn ngây thơ, quá dễ để b·ị đ·ánh lừa.

Nói rồi, Trần Duy khẽ biến mất tại chỗ. Để lại Pegasus với khuôn mặt ngỡ ngàng, hắn vẫn chưa hiểu tại sao Trần Duy lại không g·iết hắn.

Xuất hiện tại 1 con đường vắng, Trần Duy khẽ cười: “Ra đi.”

Dứt lời, 1 cái thương băng từ hư không hiện ra đâm về phía Trần Duy, Trần Duy nhẹ nhàng phẩy tay, thương băng ngay tức khắc bể nát. Cùng lúc 1 đôi sỉ hổ phá không, khí tức mạnh, nhanh đến nghẹt thở đâm về phía Trần Duy. Trần Duy có đôi chút bất ngờ, bàn tay đưa ra nhẹ nhàng liền chụp được cặp răng năng. Răng nanh dừng lại giữa hư không, sau đó liền tan mất.

Trần Duy nhẹ gật đầu:

“Không tệ, đã mở khóa kỳ vật, 5%”

1 cái bông tuyết chợt xuất hiện, bông tuyết tan ra, 1 bóng hình yểu điệu xuất hiện, nàng tóc lam như nước, mũi cao tinh xảo, miệng như anh đào, như 1 đóa thiên sơn tuyết liên đẹp không tỳ vết. Không ai khác chính là Anya.

Nàng lạnh lùng hỏi:

“Ngươi là khi nào phát hiện ra ta?”

Trần Duy khẽ đáp:

“Khi chiến đấu với Trưng Vũ Long liền nhận ra.”

Anya âm trầm nói:

“Từ lúc ngươi ra khỏi nhà, ta liền theo dõi ngươi. Ngươi lúc đó rất khác với hiện tại. Khí tức hoàn toàn khác hẳn. Kể cả khi chiến đấu với Trưng Vũ Long. Nếu là ngươi hiện tại, Trưng Vũ Long đến 1 đòn cũng không chống được”

Trần Duy liếc mắt, biết không thể che dấu được, cười nhạt:

“Hắn là 1 cái khác ta, 1 tên hèn yếu.”

Anya kinh ngạc nhìn Trần Duy:

“Ngươi chính là kiểu loại kia, r·ối l·oạn đa nhân cách.”

Trần Duy có chút nhăn mặt, mặc dù nói không sai, nhưng nghe rất giống hắn bị tâm thần. Trần Duy cười châm chọc:

“Ta khi ở trạng thái kia, ngươi muốn g·iết ta là có thể thử đấy, hắn so với ngươi chính là yếu hơn 1 chút.”

Anya ánh mắt có chút rét lạnh, lạnh lùng túc sát đáp:

“Ta sẽ g·iết chính là ngươi ở trạng thái mạnh nhất. 1 ngày nào đó ta tất nhiên sẽ vượt qua ngươi.”

Trần Duy nghe vậy ngửa đầu khẽ cười lớn với thiên khung 1 tiếng, sau đó quay đầu nhìn Anya ngạo nghễ nói:

“Ta sẽ chờ xem ngươi biểu hiện.”

Anya lạnh lùng không đáp lại. Trần Duy quay lại chuyện chính khẽ hỏi:

“Đám cuồng tín đồ kia đến đây làm gì?”

Anya trầm lặng 1 chút sau đó mở miệng:

“Ta cũng không biết rõ, nhưng bọn họ chính là có thẻ nhiệm vụ.”

Trần Duy cười lạnh:

“Thẻ nhiệm vụ đó không phải do đám Cục các ngươi cấp hay sao?”

Anya im lặng không phản bác:

“Không sai, nhưng quyền hạn của ta cũng không biết rõ mục đích của bọn họ.”

Trần Duy gật đầu. Phương Tây cho dù nhiều tổ chức phục vụ cho nhiều lợi ích khác nhau nhưng ít nhiều cao tầng đều có móc nối lẫn nhau.

Trần Duy cười nhạt:

“Ta cần ngươi giúp ta 1 việc.”

Anya cau mày nói:

“Hả, chuyện gì?”

Trần Duy cười lạnh:

“Làm chứng giúp ta.”

Anya chưa hiểu chuyện gì. Trần Duy đã di chuyển. Đích đến chính là trường học. Trên mặt nỗi lên nụ cười tà dị.

Hắn đã gài mồi, vậy chỉ cần tiếp tục giăng câu. Con mồi sẽ lập tức xuất hiện thôi.

Vừa đến trường Kiều Nhi vừa nhìn thấy Trần Duy xuất hiện liền lao đến:

“Duy, ngươi không sao chứ.”

Trần Duy khóe miệng khẽ cong, bàn tay không thật thà ôm lấy Kiều Nhi, không cho nàng ta kịp phản ứng, khẽ khóa lấy môi nàng.

Sau đó buông ra cười nói:

“Ta không sao.”

Kiều Nhi bị t·ấn c·ông đột ngột, khuôn mặt có chút hoảng, mắt trợn lên, sau đó liền đỏ mặt chạy đi. Nữ nhân ở thời gian 2009 này, thuần phong gia giáo, lễ nghĩa rất quan trọng, hành động của Trần Duy ở thời điểm này chính là lớn mật, Kiều Nhi đương nhiên là không đỡ được.

Trần Duy cười nhạt. Anya ở phía xa nhìn thấy. Giống như trên người nổi cái mụt nhọt, vô cùng khó chịu nói:

“Tên này, đúng là 1 cái đại sắc lang.” Nàng vẫn còn nhớ trước đó ở Thất Sơn, Trần Duy nhìn ngắm nữ nhân kia.

Cả ngày hôm đó Kiều Nhi liên tục tránh mặt Trần Duy, không dám nhìn hắn. Chỉ cần khẽ chạm ánh mắt hắn liền đỏ mặt quay đầu đi. Chỉ có thể mất bình tĩnh. Trần Duy ngồi trên lớp, khóe miệng khẽ cong.

Hết giờ tan học. Kiều Nhi bước ra khỏi trường. 1 bóng người lúc này đang đứng trước cổng trường, hắn tạo dáng trước 1 chiếc phân khối lớn, rất có phong cách, trên tay cầm 1 đóa hồng tươi. Chính là Vũ.

Vừa thấy Kiều Nhi hắn liền xông đến. Kiều Nhi nhìn thấy Vũ, ánh mắt hiện vẻ chán ghét. Cả tuần này nàng luôn tránh mặt hắn. Nhưng hắn như giòi trong xương. Đuổi cũng không chịu đi.

Vũ ân cần chìa bó hoa trước mặt Kiều Nhi, chân thành nói:

“Nhi, ta rất nhớ ngươi, xin nhận đóa hoa này cũng như toàn bộ tình cảm của ta.”

Lúc này cả toàn trường đều nhìn sang. Ánh mắt các nữ nhân đều sáng lên tỏ vẻ hâm mộ cuồng nhiệt. Có người đã hô lớn:

“Nhận đi, nhận đi...”

Vũ chính là rất vui mừng, mọi ngươi đây chính là đang giúp đỡ hắn. Đông người như thế này Kiều Nhi sẽ rất khó từ chối.

Kiều Nhi lúc này xanh mặt, vô cùng khó chịu. Đang lúc nàng đang suy nghĩ đối sách, 1 cái bóng hình liền xuất hiện che chắn trước mặt nàng.

Bóng người nhẹ nhàng liền dễ dàng giật lấy bó hoa trên tay Vũ. Vũ giật mình liền nhận ra người này là ai. Không phải chính là Trần Duy sao. Đang muốn nói chuyện liền thấy Trần Duy làm động tác ném.

Bó hoa của Vũ liền biến mất trên bầu trời không một dấu vết.

Vũ trợn mắt xanh mặt. Đang muốn lớn tiếng. Liền giật thốt nhìn thấy Trần Duy ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn thốt ra 1 chữ:

“Cút.”

Chương 84: Câu cá