Chương 90: Quần anh quy tụ
Anya nhanh chóng kể lượt qua những chuyện đã xảy ra. Đương nhiên là lượt mất phần chuyện kia xảy ra. Nhưng đoạn ký ức đó đã xuất hiện qua đầu của Trần Duy. Trực diện Anya bây giờ hắn vô cùng khó xử.
Trần Duy nhíu mày nói:
“Ngươi nói Kiều Nhi đã b·ị b·ắt. Là giáo đình làm.”
Kiều Nhi gật đầu. Trần Duy lúc này có chút rối lắm. Sức mạnh của hắn hiện tại đối đầu với giáo đình chính là muốn c·hết, nếu là nhân cách kia, còn có 1 phần cơ hội.
Nhưng nhìn lá bài 2 bích lúc này tối tăm, hình như đã trải qua việc gì dùng qua rất nhiều năng lượng. Đã lâm vào ngủ say. Trước mắt cũng không thể gọi tỉnh nó đánh thức nhân cách kia.
Với lại bản thân hắn cũng có trực giác nếu để nhân cách kia liên tục tỉnh lại. Đến 1 lúc nhân cách hiện tại của hắn cũng sẽ bị nhân cách kia nuốt trọn.
Anya lúc này khẽ hỏi:
“Ngươi có suy tính gì?”
Trần Duy đứng dậy, suy nghĩ 1 chút liền nói:
“Giúp ta 1 việc.”
Anya tò mò hỏi:
“Việc gì?”
Trần Duy khuôn mặt trịnh trọng:
“Bảo hộ người nhà giúp ta.”
Anya khẽ gật đầu: “Ta sẽ lưu ý.”
Trần Duy khuôn mặt hiện vẻ cảm kích:
“Đa tạ.”
Anya có chút nghiền ngẫm, khác xa với tên kia, rất dễ nói chuyện. Lại nhìn Trần Duy dần bước đi xa khẽ hỏi:
“Ngươi muốn đi đâu?”
Trần Duy lạnh lùng đáp: “Tam giác vàng.”
.....
Đinh gia thiên đạo quán hội tràng, lúc này đã tấp nập vô số người, Thiên đạo quán tranh bá sắp diễn ra.
Nguyễn Bá Tuấn nhìn Nguyễn Quy khẽ nói:
“Tiểu thế tử, võ hội lần này quy tụ rất nhiều thiên tài thế gia, tiểu thế tử cần phải hết sức lưu ý, chỉ cần tham gia với tinh thần giao lưu, học hỏi. Đánh không lại liền rút lui, không cần cậy mạnh.”
Nguyễn Quy khẽ cười:
“Thế thúc, gọi ta là tiểu Quy như trước được rồi, gọi tiểu thế tử ta không quen.”
Nguyễn Bá Tuấn thái độ nghiêm nghị:
“Ngươi bây giờ thân phận không còn bình thường, không thể xưng hô tùy tiện.”
Nguyễn Quy không muốn đôi co dài dòng khẽ nói:
“Thế thúc, những kẻ ở đây, người nhận biết những ai?”
Nguyễn Bá Tuấn đảo mắt 1 vòng khẽ nói:
“Ở đây đại đa số đều là tu võ tạp nham, chỉ có 14 kẻ ngươi nhất định phải lưu ý, bọn họ đều là tinh anh của từng cái gia tộc, từng cái môn phái, toàn bộ đều là môn đồ mạnh nhất dưới Tố thể cảnh. Chỉ có thể nói là do phần thưởng của Đinh Bảo đưa ra quá ư là hấp dẫn đối với Thoát Phàm Cảnh nên bọn họ mới xuất hiện ở đây.”
Nói rồi liền chỉ vào 1 tên thanh niên mặt trắng tầm 20 tuổi tả hữu, hắn mang võ phục xanh dương lưng cột đai trắng. Khuôn mặt toát ra thần thái tự tin:
“Hắn gọi là Đinh Ngọc Thạch, là đệ tử xuất sắc nhất dưới Tố thể cảnh của Thiên Môn Đạo, nghe đồn rằng, hắn đã từng 1 tay đ·ánh c·hết 3 cái Tố thể cảnh.”
Nguyễn Quy giật mình. Vượt đại giai g·iết địch. Tên này mạnh đến vậy. Khẽ hỏi: “Hắn họ Đinh?”
Nguyễn Bá Tuấn gật đầu: “Không sai, Thiên môn đạo và Đinh gia quan hệ vô cùng thân thiết, Đinh Ngọc Thạch cũng có huyết thống Đinh Gia trong người.”
Lại chỉ đến 1 cái thanh niên thân hình cao lớn, da rất ngâm, khuôn mặt hung tợn, hắn mang võ phục màu đen, cột đai lưng trắng.
“Tên hắn là Lê Thanh, là đệ tử mạnh nhất dưới Tố thể cảnh của Việt cổ võ, nghe đồn đã từng giao phong với Đinh Ngọc Thạch, không phân thắng thua.” Nguyễn Bá Tuấn tiếp tục nói.
Lại nhìn đến 1 cái thanh niên võ phục màu trắng, trên áo có hoa văn hình rồng, hắn khuôn mặt thanh tú, trên miệng luôn treo nụ cười tươi vô hại.
“Hắn ta không rõ tên họ, nhưng nhìn trang phục chính là thuộc Long Môn. Long Môn trong ngũ đại phái điệu vô cùng thấp, nhưng đừng khinh thường họ. Nguyễn Vương luôn nói trong ngũ đại phái, Long môn mới chính là mạnh nhất.”
Nguyễn Quy giật mình, khẽ lưu ý trong lòng.
“Ồ, Võ hội này lại không thấy Thất Sơn phái và Bồng Sơn phái xuất hiện.” Nguyễn Bá Tuấn hơi thấy làm lạ.
Ánh mắt lúc này hướng đến 1 cô gái . Kỳ quặc là cô gái này che kín người bằng một bộ trang phục phủ đen, khuôn mặt cũng mang mạng che không thể thấy rõ dung mạo.
“Cô gái này ta cũng không rõ tên họ, nhưng nàng ta chắc chắn thuộc Ngô gia ẩn triều, Ngô gia từng cái đều thông thạo ẩn thân g·iết người, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, bọn họ đều là thích khách. Tốt nhất đừng nên chọc giận Ngô gia, sẽ mang đến vô tận tai họa. Mọi thành viên của Ngô Gia đều là bí ẩn, không ai biết rõ thông tin”
Nguyễn Quy giật mình, đến hiện tại hắn mới nghe đến 1 cái ẩn triều, lại là thích khách gia tộc.
Lại chỉ tay đến 1 kẻ nam nhân trẻ tuổi, gã này lại mặc trang phục đạo sĩ, đầu mang kim quan. Trong giọng nói của Nguyễn Bá Tuấn lộ vẻ chán ghét nói:
“Hắn thuộc Hồ Gia, tên cái gì là Hồ Thiên Phi, Hồ gia là 1 cái gia tộc luyện phù, phù chú của bọn hắn đủ loại kỳ quái, vô cùng nguy hiểm.”
Nguyễn Quy gật đầu, hắn nghe được trong lời nói của thế thúc, vô cùng e ngại gia tộc này.
Lại nhìn đến 1 cái thanh niên trẻ tuổi ánh mắt đầy vẻ thu hằn khiêu khích nhìn hướng Nguyễn Quy. Hắn gương mặt tuấn tú, quần jean, áo thun bó sát màu đen, 1 bộ tùy ý. Nguyễn Bá Tuấn nhíu mày ghét bỏ nói:
“Hắn tên là Nguyễn Thạc, thuộc Tây Sơn đám kia, nên nhớ nếu gặp hắn liền trực tiếp đánh phế, có chuyện gì gia tộc đến gánh. Năng lực của hắn, ta cũng không rõ ràng.”
Nguyễn Quy trố mắt, thì ra là gia tộc Nguyễn Huệ bên kia, hèn gì lại thù hằn đến vậy. Thầm đổ mồ hôi, đến cả năng lực, sức mạnh của người ta cũng không rõ, lại bảo hắn đến đánh phế. Thế thúc đùa có chút vui.
Lại nhìn đến 1 kẻ, hắn lúc này mặc 1 cái trường bào kín mít màu đen không để lộ ra nhân dạng nam nữ, trên người tỏa ra mùi huyết tinh kinh dị. Nguyễn Bá Tuấn trên người hiện sát khí:
“Hắn thuộc Mạc gia ma môn, gặp liền trực tiếp g·iết, không cần suy nghĩ.”
Khác với những kẻ trước, đến Mạc gia thế thúc liền nói g·iết. Nói rõ cái gia tộc này vô cùng đáng tru diệt.
Bất chợt lúc này bên cạnh người khoác trường bào, 1 cái thân ảnh nam nhân trẻ tuổi khoác áo xám dài cổ phục, mắt hắn híp lại như không thể mở ra, trên miệng treo nụ cười tà mị. Khứu giác Nguyễn Quy khẽ động, hắn nhíu mày, cảm giác người này có mùi gì đó khá quen thuộc. Cùng lúc gã này cũng quay đầu nhìn về phía Nguyễn Quy 1 cái. Mắt chạm mắt, khẽ mỉm cười.
Nguyễn Quy chợt giật mình, trực giác nói cho hắn, gã này đáng sợ vô cùng.
Nguyễn Bá Tuấn lúc này bỗng dẫn Nguyễn Quy đi đến đối mặt 1 cô gái. Nhìn thấy nàng Nguyễn Quy giật mình, cô gái này xinh đẹp đến nghẹt thở, 1 đôi con ngươi câu hồn đoạt phách, dáng người quyễn rũ, từng cái cử động đều làm nam nhân điên đảo. Nguyễn Bá Tuấn mỉm cười nói:
“Ái Vân, đã lâu không gặp, cháu càng ngày lại càng trở nên xinh đẹp đến thúc cũng không nhận ra.”
Nếu Trần Duy có mặt ở đây liền sẽ nhận ra, cô gái này lại là Lê Ái Vân mà hắn từng cứu.
Lê Ái Vân mỉm cười: “là Tuấn thúc thúc, thúc vẫn khỏe chứ?”
Nguyễn Bá Tuấn mỉm cười sau đó liền giới thiệu Nguyễn Quy:
“Ta vẫn khỏe, Nguyễn Quy, cô ấy là Lê Ái Vân, cũng giống như ngươi, nàng ấy là công chúa nhỏ của Lê Triều.”
Lê Ái Vân mỉm cười khẽ đưa tay với Nguyễn Quy:
“Chào ngươi, ta gọi là Lê Ái Vân.”
Nguyễn Quy đã từng nghe nói qua Lê triều và Nguyễn triều hắn là minh hữu tốt nhất. Liền vội vàng bắt tay nói:
“Chào ngươi, ta gọi là Nguyễn Quy.”
Nguyễn Bá Tuấn có chút lạ lẫm hỏi:
“Ta không nghĩ đến cháu bỗng dưng lại cũng nhập đạo, còn tu luyện đến Thoát Phàm hậu kỳ nhanh đến vậy.” lại nhìn đến Nguyễn Quy, cũng cảm thấy tên nhóc này cũng có biểu hiện y chang.