Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 91: Liên tục liếm cẩu xuất hiện

Chương 91: Liên tục liếm cẩu xuất hiện


Lê Ái Vân mỉm cười đáp:

“Tuấn thúc, tập một chút võ học phòng thân cũng tốt.”

Nguyễn Bá Tuấn khẽ gật đầu. Nguyễn Quy cũng giật mình, nữ nhân này vậy mà cũng nhập đạo trễ giống như mình.

Lúc này bỗng 1 cái nam nhân tuổi trẻ điển trai, vẻ ngoài lịch lãm đi đến. Hắn mặc sơ mi trắng, quần tây xanh, 1 bộ văn nhã khẽ nói:

“Vân nhi, muội cần gì phải tham gia giao tranh lần này, nếu muội thích kiện kỳ vật địa cấp đấy, ta sẽ lấy giúp mụi, hà cớ muội phải tốn công sức nhọc lòng.”

Lê Ái Vân quay đầu, đáy mắt hiện ra 1 chút chán ghét khẽ nói:

“Trần Long, không nhọc ngươi phải quan tâm.”

Nguyễn Bá Long thầm nói vào tai Nguyễn Quy:

“Hắn là Trần Long, là tiểu thế tử Trần triều tham gia lần giao tranh này giống như ngươi, ta nghe nói hắn đã từng chiến qua Đinh Ngọc Thạch và chiếm thế thượng phong.”

Bỗng 1 tiếng cười nhạo rơi vào tai cả đám người. Lại 1 cái thanh niên mặt như quan ngọc đi đến, hắn tóc dài quá vai, áo thun đen ba lỗ bó sát, quần jean cá tính. Mở miệng châm chọc:

“Vân muội nói đúng, kém cỏi như ngươi thì quan tâm gì đến việc muội ấy tham gia, có ta ở đây, Trần Long ngươi muốn đạt giải nhất chỉ là chuyện ngủ mơ mà thôi. Ta mới là người sẽ tặng bảo vật cho muội ấy.”

Trần Long thấy vậy liền tức giận phản bác: “Ngươi mới chính là phế vật.”

Nguyễn Quy có chút hết nói, lại 1 tên liếm cẩu lại đến. Nhìn biểu hiện của Lê Ái Vân cho thấy nàng cũng không mấy thiện cảm với tên vừa xuất hiện.

Nguyễn Bá Tuấn thầm nói:

“Hắn là Lý Ngọc, tiểu thế tử Lý gia, Lý gia thù hận nhất là Trần gia. Nên gặp nhau liền như c·h·ó với mèo. Thực lực của hắn và Trần Long sàn sàn như nhau. 2 tên này đánh nhau từ nhỏ đến lớn vẫn chưa phân được cao thấp.”

Một tiếng nói vang lên liền chấm dứt sự cãi vả của 2 người:

“2 người các ngươi câm miệng cho ta.”

Cả 2 giật mình quay đầu liền nhìn thấy kẻ đến khẽ giật mình:

“Là ngươi, Đinh Vũ Hổ.” Nhìn biểu hiện cả 2 liền vô cùng e ngại kẻ vừa xuất hiện.

Kẻ đến khí tức cường đại, 1 mái tóc ngắn có phần dựng đứng vô cùng phong cách. Đôi mắt hung lệ như 1 con hung thú bức người. Tuấn tú và đầy hoang dã.

Nguyễn Quy liền cảm nhận rõ rệt, tên này vô cùng mạnh. Vô cùng nguy hiểm.

Nguyễn Bá Tuấn nheo mắt:

“Hắn là Đinh Vũ Hổ, tiểu thế tử Đinh gia, từ nhỏ hắn liền treo cả 2 tiểu tử Trần Long và Lý Ngọc lên đánh. Hắn ngoài ra cũng có thể thêm 1 cái thân phận là người vinh hiển thế gia, Trưng gia”

Nguyễn Quy giật mình, nghe đến liền biết Đinh Vũ Hổ còn mạnh hơn 2 tên liếm cẩu kia. Hèn gì cả 2 nhìn thấy liền tỏ ra sợ hãi đến vậy. Còn có thân phận khác là vinh hiển thế gia, trâu bò đến vậy.

Đinh Vũ Hổ gầm nói: “tránh ra.”

2 tên Trần Long liền giật mình, lùi qua 1 bên, ngoài mặt vẫn mạnh miệng:

“Đinh Vũ Hổ, ngươi đừng hung hăng càn quấy.” Nói rồi 1 cái trừng mắt của Đinh Vũ Hổ liền làm cả 2 câm miệng.

Sau đó Nguyễn Quy không ngờ đến một màn, chỉ thấy Đinh Vũ Hổ đi đến trước mặt Lê Ái Vân, nhanh tay rút ra 1 bó hoa lớn. Khuôn mặt lúc này nào còn vẻ hung thần khi nãy, vô cùng ngây ngô hiền lành khẽ nói:

“Vân, nhận lấy bó hoa này của ta.”

Nguyễn Quy c·hết lặng, lại là 1 cái liếm cẩu. Nhưng nhìn lại, Lê Ái Vân đứng giữa bọn hắn lúc này như chúng tinh phủng nguyệt, đẹp như tiên tử. Nhan sắc này như không tồn tại ở phàm thế. Có chút hiểu được tại sao cả 3 gã lại si mê đến vậy.

Lê Ái Vân cau mày nhìn Đinh Vũ Hổ nói:

“Hổ, đủ rồi, cất hoa đi, từ nhỏ lớn lên như bằng hữu, ta đã quen rồi. Đừng như vậy.”

Là từ chối thẳng. Nguyễn Quy có chút khâm phục Lê Ái Vân. Vô cùng dứt khoát.

Đinh Vũ Hổ đứng như trời chồng, một lúc sau khuôn mặt buồn bã nói:

“Ta sẽ luôn chờ đợi ngươi.”

Một giọng nữ cười đùa vang lên:

“Ây nhô, tiểu Hổ, tiểu Vân không lấy, có thể tặng ta nha, ta sẽ không từ chối.”

Xuất hiện bên cạnh lúc này là 1 cái nữ nhân, xinh đẹp vô cùng, treo trên mặt 1 nụ cười tinh nghịch. Nếu Trần Duy ở đây liền có thể nhận ra, nàng là Thục Lạc Anh. Muội muội của Thục Lạc Nhan. Nàng có ngoại hình giống tỷ tỷ mình đến 8 phần.

Đinh Dực Hổ tức giận nói:

“Anh tỷ, đừng chọc ta.”

Nguyễn Bá Tuấn lại thầm nói:

“Lưu ý nàng, nàng là người Vinh hiển thế gia, Thục gia An Dương Vương, tên nàng là Thục Lạc Anh.”

Bỗng nhiên 1 cái giọng nói quen thuộc vang lên làm Nguyễn Quy giật cả mình:

“Lạc Anh, đừng trêu chọc tiểu Hổ, đệ ấy là thật lòng.”

Xuất hiện trước mặt là 1 cái nữ nhân như hoa như ngọc, lung linh xinh đẹp, nhưng chân mày có chút thẳng như kiếm. Lộ rõ là 1 cái nữ nhân cá tính. Không ai khác chính là Phù Ngọc.

Lê Ái Vân thấy nàng cũng có chút vui vẻ như tỷ muội lâu ngày gặp lại nói:

“Ngọc tỷ, ngươi đã là Tố thể cảnh, lần này đến để quan sát chúng ta thi đấu hay sao.”

Phù Ngọc liền cười lên nói:

“Ai bảo, lần này ta đến chính là người tham dự, ta đại diện cho Phù gia. Ta đã xin được 1 viên Trấn Linh đan. Liền có thể cưỡng ép linh lực về lại Thoát phàm, tham gia không hề phạm quy.”

Cả đám người giật mình kinh hãi, trợn tròn mắt đứng hình mất 5s. Đinh Dực Hổ buồn bực nói:

“Ngọc tỷ, ngươi làm như vậy là g·ian l·ận, có phải là đầu tỷ vô nước rồi không. Tỷ đã có kỳ vật trấn thể còn tham gia làm gì?”

Phù Ngọc nghe vậy liền nheo mày:

“Tiểu Hổ, có phải từ nhỏ tỷ đánh đệ hơi ít nên giờ da đệ cứng rồi phải không?”

Đinh Vũ Hổ nghe đến đây liền thấy lạnh sống lưng vội rụt cổ lại, không dám tiếp tục nói nữa.

Những người còn lại thì cảm thấy đắng chát, sao lại đến ôn thần này chứ.

Phù Ngọc liền cười nói:

“Yên tâm đi, tham gia lần này, ta chỉ muốn giúp các đệ trở nên cứng cáp hơn mà thôi, sẵn tiện cũng là để đòi lại 1 chút công đạo cho bản thân.”

Nguyễn Quy nghe thấy đòi lại 1 chút công đạo liền cảm thấy sống lưng 1 chút lạnh. Nàng ta không phải là vì hắn mà đến đó chứ. Tự nhiên trong lòng vô cùng bất an.

Lúc này 1 cái nam nhân thân hình vạm vỡ, thân cao gần 2m đi đến, điểm kỳ dị là hắn cưỡi trên người 1 con cuồng sư vô cùng hung hãn. Hắn tóc dài, khuôn mặt không quá anh tuấn nhưng góc cạnh rõ ràng, trên người khoác da hổ, vô cùng uy mãnh. Khí thế phát ra vô cùng mạnh mẽ làm người khác hít thở không thông. Hắn nhìn chằm chằm Phù Ngọc nói:

“Tiểu Ngọc, ngươi cũng tham gia lần này.”

Phù Ngọc 1 bộ chán ghét nhìn hắn:

“Tản Minh, ta tham gia liên quan gì đến ngươi.”

Tản Minh bỗng mỉm cười nói:

“Tiểu Ngọc, nhớ lấy giao ước, nếu ngươi bại liền phải gả cho ta. Thú vị, thú vị” ánh mắt toát ra vẻ vô cùng phấn khích.

Phù Ngọc cười lạnh nói: “Ngươi mơ đi.”

Nguyễn Bá Tuấn nhìn chăm chú, trịnh trọng nhắc nhở Nguyễn Quy:

“Hắn là Tản Minh của thần thánh thế gia Tản Viên Sơn Thánh. Lần võ hội này có thể hắn chính là kẻ mạnh nhất.”

Trần Duy khẽ gật đầu, hắn cũng có thể cảm giác được, Tản Minh vô cùng mạnh.

Lại nhìn 1 vòng, Nguyễn Bá Tuấn lại nói:

“Thần thánh thế gia, Chữ gia và Liễu gia trước giờ không màng thế sự, không có tham gia. Nãy giờ chính là những người ngươi cần lưu ý”

Nguyễn Quy lại nhìn quanh 1 vòng chợt cảm thấy có vài kẻ cũng không bình thường, trực giác của hắn, những kẻ này vô cùng nguy hiểm. 1 gã tóc vàng đứng trong góc, bên cạnh là 1 tên tóc đen khuôn mặt thành kính. 1 cái cô gái châu âu trẻ trung xinh đẹp, tay cầm 1 thanh gậy gỗ cũng làm hắn cảm thấy vô cùng nguy hiểm.

Nơi này, ngọa hổ tàng long.

Chương 91: Liên tục liếm cẩu xuất hiện