Chương 92: Cố sự của Đinh Bảo, Vòng 1 khắc nghiệt
Nguyễn Quy đã nhìn thấy phía sau những gã nỗi bật đều sẽ có thủ hộ giả đi kèm, nhưng có điểm kỳ lạ là dường như mỗi cái gia tộc chỉ có 1 cá nhân tham gia, liền mở miệng hỏi:
“Tại sao mỗi gia tộc lại chỉ phái ra 1 cái cá nhân đại diện, không phải càng nhiều người tham gia, thì càng có khả năng thắng nhiều hơn sao.”
Nguyễn Bá Tuấn cười ẩn ý nói:
“Không sai, nhưng ngươi sẽ sớm biết, đại đa số người ở đây đều không có tư cách tham gia.”
Nguyễn Quy ngạc nhiên, không hiểu ý của Bá Tuấn.
Bất ngờ lúc này bất chợt 1 người trẻ tuổi như chúng tinh phủng nguyệt đi ra ở trung tâm khán đài. hắn vô cùng anh tuấn, tuổi tác chỉ hơn 25 tuổi nhưng khuôn mặt lại ánh lên vẻ chững chạc già hơn tuổi rất nhiều, khoác trên người 1 bộ âu phục càng phát ra vẻ điềm đạm. Hắn vừa xuất hiện liền thu hút sự chú ý của cả đám người.
Nguyễn Bá Tuấn khuôn mặt hiện vẻ nghiêm túc nói:
“Hắn chính là Đinh Bảo, Đinh gia hoàng đế.”
Nguyễn Quy giật mình: “Hả, hắn lại là hoàng đế Đinh gia? trẻ như vậy.” Nguyễn Quy cảm thấy giật mình, người trước mắt dường như không lớn tuổi hơn ca ca hắn là bao.
Bất chợt 1 giọng nói vang lên bên cạnh làm hắn hốt cả hền:
“Ngươi chưa từng nghe qua về Đinh Bảo?”
Nhìn qua liền nhìn thấy Phù Ngọc ở bên cạnh. Nàng ta đến bên lúc nào. Hắn khẽ nói:
“Chưa nghe qua.”
Phù Ngọc trợn mắt, sau đó nhìn một chút xa xăm:
“Đinh Bảo, hắn là 1 cái siêu cấp thiên tài, nhưng cũng là 1 cái người bi thương.”
Nguyễn Quy có chút tò mò. Phù Ngọc lại nói tiếp:
“Ngươi đã từng nghe qua ‘Duy ngã thức’?”
Nguyễn Quy lắc đầu. Nguyễn Bá Tưởng liền giải thích:
“Con người là có thất tình lục d·ụ·c, chính vì vậy không thể toàn lực tập trung tu luyện 1 thời gian dài. Nhưng những người có Duy ngã thức, liền có thể tập trung vào 1 việc, không hề bị những yếu tố tâm tình khác ảnh hưởng. Chỉ trừ khi bị bên ngoài đánh thức mới thoát ra khỏi trạng thái Duy ngã”
Nguyễn Quy giật mình. Hắn hiểu ý của Nguyễn Bá Tuấn. 1 người bị tu luyện chậm chạp ngoài yếu tố tư chất, đại đa phần chính là vì bị nhiều yếu tố tâm lý ảnh hưởng. Một kẻ có thể không để bất kỳ yếu tố bên ngoài ảnh hưởng. Không cần nghĩ cũng biết, siêu thiên tài.
Nguyễn Quy chợt hỏi:
“Đinh Bảo hắn là người sở hữu duy ngã thức.”
Phù Ngọc gật đầu lại nói tiếp:
“Đúng, Đinh Bảo hắn sở hữu duy ngã thức, nên chính là hòn ngọc lớn nhất của Đinh gia. Nhưng kỳ lạ 1 điều, hắn từ nhỏ lại không thích tu luyện.”
Sau đó khuôn mặt Phù Ngọc trở nên trầm tư kỳ lạ:
“Hắn khi đó yêu 1 cái cô gái, liền rời khỏi Đinh gia. 2 người trốn tránh gia tộc tìm kiếm.”
Nguyễn Quy ngạc nhiên, lại có cố sự như vậy. Phù Ngọc lại tiếp tục kể:
“Đinh gia thế lớn, rất nhanh liền tìm ra cả 2. Nhưng Đinh Bảo lỳ lợm liền không chịu tu luyện. Thế rồi...”
Nguyễn Quy dường như đoán ra chút gì đó. Ánh mắt Phù Ngọc có chút buồn bã nói:
“Phụ thân Đinh Bảo, cũng là hoàng đế Đinh gia bây giờ bức tử nữ nhân kia. Đinh Bảo liền điên rồi.”
Nguyễn Quy tâm lạnh. Phù Ngọc lại nói:
“Đinh Bảo hắn khi đó 20 tuổi, liền sử dụng duy ngã thức tu luyện. Chỉ 2 năm liền từ Thoát Phàm Cảnh bước vào Siêu Phàm Cảnh. Chấn động toàn bộ tu võ giới.”
Nguyễn Quy giật mình. 2 năm vượt qua 2 đại giai. Siêu cấp thiên tài.
Phù Ngọc lại kể:
“Đinh Bảo lúc đó phản rồi, hắn đánh vào Đinh gia, muốn g·iết phụ thân hắn.”
Nguyễn Quy nhíu mày:
“Hắn g·iết phụ thân của hắn?” Nguyễn Quy khó chịu. Dù là thế nào g·iết cha, đó chính là bất nhân bất nghĩa, đại nghịch bất đạo.
Phù Ngọc lại lắc đầu:
“Không, phụ thân hắn là chọn lựa t·ự s·át trước mặt hắn, ngôi vị cũng là ông ta trực tiếp truyền cho Đinh Bảo. Đinh gia hoàng đế mới liền do Đinh Bảo ngồi lên”
Nguyễn Quy trầm tư. Chuyện này thiệt có đôi chỗ kỳ quặc. Nhưng hèn gì người ta lại nói Đinh Bảo là 1 cái truyền kỳ. Hắn thực sự xứng danh thiên tài.
Nguyễn Bá Tuấn khẽ nói:
“Đinh Bảo, trực giác của ta báo rằng. Nếu hiện giờ trực diện đấu với hắn, ta đến 1 chiêu cũng không thể đỡ.”
Nguyễn Quy giật mình. Thế thúc là dạng gì cường giả. Lại nói như vậy. Đinh Bảo sâu không lường được.
Lúc bấy giờ Đinh Bảo liền nói:
“Để không mất thời gian của mọi người, ta xin công bố phần thưởng cho người chiến thắng.”
Nói rồi trên khán đài, 1 chiếc rương liền xuất hiện giữa hư không. Bên trong tỏa ra 1 nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ, lúc nào cũng muốn thoát ra bên ngoài.
Đinh Bảo trầm nói:
“Bên trong rương này là 1 kiện Thánh Giáp. Ta đã kiểm định chính là Địa cấp kỳ vật trấn thể, ta lấy Đinh gia danh dự ra đảm bảo.”
Cả đám bên dưới, ánh mắt mọi ngưòi liền tỏa ra hưng phấn cùng cực
Nguyễn Quy lúc này chợt giật mình. Trên mắt của hắn, âm dương song ngư khẽ hiện, liên tục lấp lánh. Sâu trong tâm hồn hắn. 1 tiếng kêu gọi liền hướng đến hắn.
Nguyễn Quy giật mình, liền kinh nghi nhận ra. Kêu gọi hắn lại chính là bên trong chiếc rương kia. Chiếc rương kia có điểm cổ quái. Nhưng trực giác nói với hắn, chiếc rương kia là vô cùng thiện chí.
Đinh Bảo tiếp tục nói:
“Mọi người đều đã biết, phần thưởng quý nhất chỉ có 1 nhưng số lượng người quá nhiều. Nên vòng 1 diễn ra, sẽ loại hết đại đa số người không có tư cách tham gia.”
Nguyễn Quy giật mình, lời này, không phải giống như thế thúc lúc nãy nói hay sao.
Đinh Bảo lại nói:
“Vòng 1 chỉ có 15 người có thể vượt qua.”
Vừa dứt lời, cả hội trường liền ngạc nhiên, rốt cuộc vòng một thi đấu cái gì, chỉ chọn ra 15 người.
Tức thì lúc này trong hội trường. Trên nền gạch, 15 cái vòng tròn sáng lên. Sau đó nền gạch bên trong 15 vòng tròn khẽ nâng lên mặt đất. Mỗi vòng tròn chỉ có đường kính hơn nửa mét.
Mọi người còn chưa hiểu. Đinh Bảo liền nói:
“Vòng 1, tên là loại trừ, quy tắc rất đơn giản. Chúng ta có 10 phút. 15 người còn đứng vững trên vòng tròn đến hết thời gian liền sẽ đi tiếp vào vòng sau.”
Nguyễn Quy nhíu mày, hiểu ra, rất rõ ràng. Hắn đã hiểu tại sao mỗi thế gia chỉ có 1 cá nhân xuất sắc nhất tham gia.
Đơn giản, kẻ yếu không có tư cách đứng lên vòng tròn. Tham gia liền là vô nghĩa. Vòng 1, chỉ có kẻ mạnh thật sự mới có thể vượt qua.
Đinh Bảo lúc này bất ngờ hô lớn:
“Vòng 1 bắt đầu.” Dứt lời, 1 cái đồng hồ khổng lồ xuất hiện giữa khán đài, bắt đầu đếm ngược từ 10 phút.
Mọi người bên dưới kinh hãi há miệng, nhanh chóng nhảy tách nhau ra. Không dám đứng chung 1 chỗ.
Mọi người nhìn nhau. Không có ai dám chủ động dám đi lên trên ô vòng tròn. Kẻ dám đứng lên đó, rất có khả năng liền bị mọi người đánh hội đồng.
Đang lúc mọi người đang phân vân, 1 tiếng cười nhạo vang vào tai mọi người:
“1 đám ô hợp.”
Kẻ vừa lên tiếng, thân cao gần 2 mét, cưỡi 1 đầu hùng sư. Nhẹ nhàng đi lên. Ánh mắt vô cùng lạnh lùng kiêu ngạo. Không ai khác chính là Tản Minh.
Hắn rất dứt khoát đi lên, nhảy khỏi cuồng sư, đả tọa ngồi vào ô vòng tròn đầu tiên. Miệng nói:
“Kẻ nào dám lên, c·hết.”
Khí thế phát ra, làm cả toàn trường sợ hãi, không dám tiến lên 1 bước.
Nhưng trên đời luôn có những kẻ tự cao. Lúc này bất chợt có 3 cái huynh đệ đi ra, bất ngờ cả 3 đều toát ra tu vị Thoát Phàm cảnh đỉnh phong, kẻ đi đầu chỉ vào Tản Minh, cười lạnh nói:
“Cái gì c·h·ó má thần thánh thế gia. 3 huynh đệ bọn ta, chính là thích cái chỗ này, mau chóng cút.”
Tản Minh nhắm mắt không thèm đáp. 3 huynh đệ tức giận xông lên. Nhưng không chạm được vào góc áo Tản Minh, đã ngay tức khắc bị đầu cuồng sư của Tản Minh trực tiếp cắn c·hết, chỉ 3 cú táp, 3 tên Thoát phàm đỉnh phong cứ như thế liền c·hết.
Cả bọn bên dưới liền giật mình sợ hãi bước lùi lại nói:
“Nửa bước Tố thể Yêu linh”