Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 10: Thủ Lĩnh
Nói rồi, hắn không thèm nhìn Bùi Lực thêm lần nào nữa, chỉ kéo Hồ Lục Linh rời đi.
Trước khi khuất bóng cuối hành lang, hắn đột nhiên dừng lại, liếc nhìn Nguyễn Hòa.
Ánh mắt độc ác như một con rắn độc sẵn sàng cắn c·hết con mồi của mình.
“Thằng nhóc… Tao nhớ mặt mày rồi.” Lời nói của hắn kéo dài, mang theo sự đe dọa rõ rệt.
Đợi đến khi Mạc Xà rời đi, Bùi Lực khoanh tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Nguyễn Hòa.
“Mày có biết mày vừa làm gì không?”
Hắn cất giọng, mang theo sự trách mắng rõ ràng.
“Vừa mới đến chưa được bao lâu đã gây chuyện với Mạc Xà? Mày có biết hắn là loại người gì không? Hắn là kẻ nhỏ nhen, thù dai, đụng đến hắn là coi như tự rước phiền phức vào người.”
Nguyễn Hòa không đáp, chỉ đứng yên lặng.
Hắn biết Bùi Lực nói đúng.
Trong tình cảnh hiện tại, một kẻ mới đến như hắn không nên gây sự, càng không nên động vào loại người nguy hiểm như Mạc Xà.
Nhưng… Khi nhìn thấy Hồ Lục Linh bị đối xử như vậy, hắn không thể làm ngơ.
Không phải vì hắn có tình cảm với cô, chỉ là sâu thẳm trong con người hắn, để chứng minh phần nhân tính của mình vẫn tồn tại, hắn không cho phép mình khoanh tay đứng nhìn.
Cô gái ấy quá mỏng manh, quá trong sáng giữa thế giới bẩn thỉu này.
Bùi Lực thấy hắn không phản ứng, lửa giận càng bốc lên.
“Mày nghĩ mày là ai? Anh hùng cứu mỹ nhân? Ở đây không có chỗ cho lòng tốt ngu ngốc đâu, hiểu chưa?”
Lời nói chỉ trích nặng nề, nhưng Nguyễn Hòa vẫn im lặng, không phản bác.
Nhưng khi hắn im lặng như vậy, Bùi Lực lại đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Nhớ lại khoảnh khắc vừa rồi, khi Nguyễn Hòa đứng đối diện với Mạc Xà, hắn bỗng rùng mình.
Áp lực tỏa ra từ người thanh niên này khi đó…
Quá đáng sợ!
Lạnh lẽo, ngột ngạt, khó thở…
Không chỉ là giận dữ đơn thuần, mà giống như một con mãnh thú bị dồn vào góc tối, chỉ cần một cái chớp mắt, nó có thể xé xác kẻ thù ngay lập tức.
Bùi Lực không phải chưa từng đối mặt với nguy hiểm.
Hắn đã từng nhìn thấy dị thú cấp 5, từng cảm nhận sát khí kinh khủng từ nó.
Nhưng khi đó, hắn không thấy đáng sợ bằng áp lực mà Nguyễn Hòa tỏa ra ngay khoảnh khắc ấy.
Rõ ràng chỉ là một thằng nhóc mới đến, nhưng cảm giác đó…
Như thể hắn đã quen thuộc với bóng tối, đã từng bước ra từ địa ngục.
Nhận ra điều này, cơn giận trong lòng Bùi Lực bỗng nhiên nhạt đi.
Hắn nhìn Nguyễn Hòa một lúc lâu, ánh mắt có chút dò xét, rồi thở hắt ra, giọng nói cũng dịu xuống rất nhiều.
“Tóm lại, sau này cẩn thận chút, ở đây không có ai đứng ra bảo vệ cậu đâu.”
Nguyễn Hòa trầm giọng nói: “Cảm ơn.”
Bùi Lực khoát tay, tỏ vẻ không để tâm.
“Không có gì, chỉ cần cậu đừng có gây thêm phiền phức cho tôi là tốt rồi.”
Nguyễn Hòa gật đầu, ánh mắt trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Tên vừa nãy rốt cuộc là ai?”
Bùi Lực liếc nhìn hắn một cái, tựa như đang đánh giá xem có nên nói hay không, cuối cùng, hơi hạ giọng, ngữ khí mang theo chút thận trọng.
“Hắn gọi Mạc Xà, trước kia cũng là đàn em của đại ca.”
“Đại ca?” Nguyễn Hòa nhíu mày.
“Là thủ lĩnh hiện tại của khu chung cư này, đại ca có tên Trương Hổ, bọn tôi đều gọi một tiếng anh Hổ, đại ca không chỉ mạnh mà còn là người thông minh, biết cách kiểm soát con người, nhờ có anh Hổ mà bọn tôi mới duy trì được trật tự tối thiểu trong cái nơi này.”
“Vậy còn Mạc Xà?”
“Hắn cũng từng đi theo đại ca, nhưng từ khi thực lực của hắn đột phá, hắn không còn phục tùng nữa, bây giờ hắn muốn tự lập một nhóm riêng.”
Nguyễn Hòa lặng lẽ ghi nhớ thông tin này, ánh mắt sâu thẳm như một hồ nước tĩnh lặng.
Bùi Lực nói tiếp, giọng nói đầy ẩn ý.
“Tuy hiện tại hắn chưa công khai làm phản, nhưng ai cũng biết trong lòng hắn đã không còn coi đại ca ra gì, hắn chỉ đang chờ cơ hội để thay đổi vị trí của đại ca mà thôi.”
Nói đến đây, hắn hừ lạnh: “Một con rắn độc như hắn… Nếu có cơ hội cắn ngược lại chủ cũ, chắc chắn sẽ không chần chừ.”
Nguyễn Hòa nhíu mày, giọng nói mang theo nghi hoặc.
“Nếu đã biết Mạc Xà có ý phản bội, tại sao đại ca của anh không xử lý hắn?”
Nghe vậy, Bùi Lực bất đắc dĩ thở dài, trong mắt hiện lên một tia bất lực pha lẫn sự kính trọng.
“Đại ca cái gì cũng tốt, chỉ có duy nhất một khuyết điểm… Quá trượng nghĩa.”
Hắn nhìn Nguyễn Hòa, giọng điệu trầm xuống.
“Đại ca không xuống tay với đàn em của mình được, từ trước đến nay, hắn luôn coi bọn tôi như anh em thực sự, không phải công cụ để sử dụng rồi vứt bỏ. Trong mắt hắn, Mạc Xà dù có thế nào thì cũng từng là người của mình, từng vào sinh ra tử cùng nhau.”
Nguyễn Hòa không đáp, chỉ im lặng lắng nghe.
“Nhưng hơn cả, mọi chuyện cũng không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”
Bùi Lực khoanh tay, dựa người vào bức tường gần đó, ánh mắt nghiêm túc hơn hẳn vẻ lười biếng ban đầu.
“Đại ca là Hồn Sư cấp 3, Mạc Xà cũng là Hồn Sư cấp 3, nếu đánh nhau, ai thắng ai thua còn chưa rõ ràng, nhưng quan trọng nhất là một nửa số người trong khu chung cư đã đứng về phe Mạc Xà.”
Nguyễn Hòa thoáng sững người.
Một nửa?
Bùi Lực cười nhạt, trong giọng nói lại chẳng có chút vui vẻ nào.
“Cậu nghĩ ai cũng trung thành sao? Ở thời đại này, ai mạnh thì người đó có quyền, Mạc Xà không chỉ có thực lực, mà còn rất giỏi thu phục lòng người, hắn hiểu rất rõ những tên kia muốn gì, đi theo hắn đều là những kẻ ham sống, thích bám vào kẻ mạnh.”
Nguyễn Hòa trầm mặc.
“Nếu thật sự có xung đột xảy ra, phe của bọn tôi chắc chắn sẽ chịu tổn thất rất lớn, đến lúc đó, còn chưa kịp c·hết dưới tay của dị thú thì cũng đ·ã c·hết dưới tay của đồng loại rồi.”
Bùi Lực giang hai tay, khẽ nhún vai.
“Cậu hiểu chưa? Đây không phải là chuyện có thể đơn giản dùng vũ lực mà giải quyết, đánh hay không đánh, không phải do một người quyết định.”
Nguyễn Hòa im lặng, hắn hiểu rõ điều Bùi Lực nói là đúng.
Nhưng trong sâu thẳm, hắn lại không thể hoàn toàn chấp nhận.
Một tên cặn bã như Mạc Xà, một kẻ có thể tùy tiện chà đạp người khác chỉ vì hắn có quyền lực… Thế giới này thực sự đã bị tha hóa đến mức đó sao?
Bùi Lực không để ý đến suy nghĩ của Nguyễn Hòa, chỉ vươn vai một cái, giọng điệu tùy ý nhưng có chút cảnh cáo.
“Nếu không có chuyện gì nữa thì đi nghỉ sớm đi, ngày mai cả chung cư sẽ phát động ra ngoài tìm kiếm lương thực, nếu không muốn c·hết thì hãy chuẩn bị tinh thần tốt nhất có thể.”
Nguyễn Hòa khẽ gật đầu, nhưng trong lòng hắn không quá bận tâm đến chuyện này.
Đi hay không đi, chuẩn bị hay không chuẩn bị, với hắn chẳng có gì quan trọng.
Bởi vì đến ngày mai, hắn sẽ tỉnh lại, giấc mơ này cũng sẽ kết thúc.
Còn việc bây giờ hắn chỉ cần làm là xua tan những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, sau đó đơn giản là ngồi chờ đợi thời gian trôi đi.
“Đợi tôi một lúc, tôi có ít việc rồi sẽ quay lại.”
Thấy hắn không nói gì thêm, Bùi Lực cũng không ở lại, xoay người rời đi.
Căn phòng lại trở về với sự im lặng vốn có.
Nguyễn Hòa ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, ánh sáng từ ngọn đèn mờ nhạt hắt lên gương mặt hắn, vẽ ra những đường cong mờ ảo, nhưng đôi mắt lại trống rỗng vô thần như đang trôi dạt vào một nơi nào đó xa xăm.
Hắn khẽ nhắm mắt lại, tự nhủ với bản thân: “Chỉ cần ngủ một giấc, sáng mai tỉnh lại, tất cả sẽ kết thúc.”