Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 14: Một Bút
Không thể nào! Hắn đã dùng toàn lực, vậy mà hình nhân vẫn đứng vững như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mấy học sinh đứng ngoài bắt đầu xì xào, ai cũng tưởng rằng chỉ một cú chém là đủ để phá hủy hình nhân, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Nguyễn Tường thì thản nhiên khoanh tay, chép miệng.
“Chắc gươm cùn rồi.”
Sắc mặt Vũ Quang Nam trở nên khó coi.
“Lẽ nào mình chưa dùng hết lực?”
Hắn nghiến răng, lần này dồn hết sức, cả người lướt tới như một cơn gió, thanh gươm vạch một đường chém ngang đầy uy lực, nhắm thẳng vào phần khớp cổ của hình nhân.
Keng!
Lại một lần nữa, lưỡi gươm bật ra như chém vào một tấm thép cứng.
Không ai nói gì, nhưng bầu không khí trong giảng đường chợt trở nên nặng nề.
Vũ Quang Nam lùi lại, siết chặt chuôi gươm đến mức cánh tay nổi đầy gân xanh.
Hắn không thể tin được, chỉ là một hình nhân bất động lại có thể khiến hắn cảm thấy bất lực đến vậy.
Từ phía sau, Nguyễn Tường cười lớn, giọng nói thập phần trêu tức.
“Ơ kìa, Vũ Quang Nam, sáng chưa ăn cơm à, chém mạnh lên tôi xem nào.”
Một cơn tức giận bùng lên trong lòng Vũ Quang Nam.
Hắn cắn răng, ánh mắt bốc lên lửa giận, lần này sẽ không nương tay.
Hắn lao tới với tốc độ nhanh hơn, lưỡi dao bùng lên ánh sáng mạnh mẽ, mang theo toàn bộ sức mạnh của hắn chém xuống chính diện ngực hình nhân.
KENG!!!
Một tiếng vang chấn động cả giảng đường.
Mặt đất dưới chân rung nhẹ.
Bụi mịn bay lên… Nhưng khi tầm nhìn dần rõ ràng.
Hình nhẫn vẫn đứng yên, chỉ để lại một vết sẹo nhỏ trải dài trước ngực.
Không gian lại lần nữa rơi vào yên lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua cửa sổ.
Một giây…
Hai giây…
Có ai đó phì cười.
Ánh mắt mọi người đồng thời đổ dồn về phía Nguyễn Tường, hắn lại nhún vai, cười vô tội.
“Không sao, thua thì cũng đâu có mất mặt, hình nhân mạnh quá mà… Ha ha.”
Một vài tiếng cười khúc khích vang lên trong đám đông.
Sắc mặt Vũ Quang Nam tối sầm lại, cả người cứng đờ, còn chưa kịp đáp lời thì bỗng có một giọng nói nhàn nhạt vang lên từ phía sau.
“Xong chưa? Đến lượt tôi.”
Mọi ánh mắt lập tức chuyển về phía Nguyễn Dương.
Hắn chậm rãi bước lên, ánh mắt lười biếng quét qua hình nhân, rồi lại liếc sang Vũ Quang Nam một cách hờ hững, như thể vừa chứng kiến một màn trình diễn nhạt nhẽo.
Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, đường cong tinh tế ấy không mang theo sự giễu cợt lộ liễu, mà là một thứ kiêu ngạo đến từ bản chất, một sự tự tin tuyệt đối, khiến người ta vừa khó chịu, lại vừa không thể phủ nhận.
“Khó thế à?”
Vũ Quang Nam khựng lại, cảm giác như vừa bị sỉ nhục công khai trước toàn bộ giảng đường.
Nhưng điều hắn bực bội hơn là… Trong giọng nói của hắn lại không hề có ý chế giễu.
Mà giống như đang trần thuật lại sự thật, điều đó mới chính là cú tát nặng nề nhất đối với hắn.
Nhưng Nguyễn Dương lại không có để ý nhiều như vậy.
Hắn bước về phía hình nhân, dáng đi ung dung, không một chút vội vã, cả người toát ra một khí thế tự tin đến mức gần như kiêu ngạo, như thể trong mắt hắn, thử thách này chỉ là một trò trẻ con.
Bàn tay hắn chậm rãi giơ lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua bề mặt kim loại lạnh lẽo của hình nhân, nở nụ cười đầy ý vị.
“Cứng đấy…”
Giọng nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình khiến cả giảng đường lặng thinh, ngay cả Phạm Trọng Nghĩa cũng phải hơi nhíu mày.
Nguyễn Dương cười khẽ, ánh sáng trong đôi mắt đen thẫm ấy bỗng dưng sắc bén như lưỡi dao, phá tan vẻ lười nhác ban đầu.
“… Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Nguyễn Dương nhẹ nhàng lùi lại một bước, từng động tác vẫn ung dung, tao nhã, nhưng khí thế trên người hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Uy áp trên người tỏa ra càng lúc càng mạnh mẽ, khiến những người phía sau bất giác cảm thấy ngột ngạt.
Một dòng khí màu trắng từ trên người hắn cuộn lên, tựa như sương mù dày đặc, xoáy tròn xung quanh hắn như có sinh mệnh.
Dòng khí không ngừng hội tụ trong lòng bàn tay hắn, nhanh chóng ngưng tụ thành một cây bút lông.
Nhưng lần này, trên thân bút không còn hình Thái Cực, chỉ còn lại một nửa dương màu trắng.
Ánh sáng vàng nhạt từ cây bút tỏa ra một cách dịu dàng nhưng mạnh mẽ, tựa như mặt trời vừa ló rạng trong bình minh.
Hắn cầm cây bút trong tay, đầu ngón tay lướt nhẹ qua thân bút, ánh mắt hờ hững nhưng sâu thẩm, như đang kiểm nghiệm điều gì đó.
Sau một hồi, bàn tay nhẹ nhàng siết chặt lấy thân bút.
Từng cử động của hắn, dường như mang theo một ma lực khiến cho người khác không dám thở mạnh.
Tất cả đều đang chờ đợi.
Và rồi, bàn tay hắn khẽ động.
Cây bút lông lướt nhanh trong không khí, nhẹ như gió thoảng, nhưng trong khoảnh khắc ấy, một luồng khí nóng rực lập tức bùng lên.
Xoẹt!
Một nét bút mạnh mẽ vẽ xuống, để lại trong không gian một vệt sáng đỏ rực.
“Hỏa!”
Chữ được viết xong, ngay giây tiếp theo hình nhân nổ tung.
Một luồng l·ửa b·ùng l·ên dữ dỗi, xé toạc bề mặt kim loại của hình nhân như thể đó chỉ là một mảnh giấy mục nát.
Sóng xung kích lan ra, cuốn theo bụi và tàn lửa, khiến cả giảng đường rung chuyển kịch liệt.
A!
Đám học sinh hốt hoảng lùi lại, một số người thậm chí ngã xuống vì dư chấn quá mạnh.
Những người đứng gần cảm nhận rõ nhiệt độ không khí đột ngột tăng cao, như thể ngọn lửa vừa rồi không phải là ảo ảnh, mà là ngọn lửa thực sự có thể thiêu đốt vạn vật.
Khi làn khói tan đi, hình nhân đã biến mất.
Không còn một mảnh vụn, không còn chút dấu vết nào cho thấy nó từng tồn tại.
Chỉ có nền đất bị cháy đen, chứng minh rằng vài giây trước, nơi này đã từng có một hình nhân đứng vững.
Không gian c·hết lặng.
Mọi người đều sững sờ.
Có người nuốt khan, không dám tin vào mắt mình.
Có người há miệng định nói gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Nguyễn Dương bình thản thu bút lại, dáng vẻ thản nhiên đến mức khiến người khác rợn người.
Như thể vừa rồi… Hắn chỉ làm một chuyện hết sức bình thường.
Hắn nhìn bề mặt cháy xém trên mặt đất, khẽ gật đầu đánh giá.
“Không tệ, đã mạnh hơn một chút.”
Sự tự tin tuyệt đối, sự kiêu ngạo mà không mất đi cao quý, sự mạnh mẽ lại không cần phô trương, tất cả hòa quyện vào một người, khiến kẻ khác không thể không nể sợ.
Nguyễn Tường nuốt nước bọt, rồi lặng lẽ lùi lại một bước.
“Chà… Tự nhiên thấy bản thân yếu quá.”
Vũ Quang Nam hoàn toàn cứng đờ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Đám học sinh xung quanh thì ồn ào như ong vỡ tổ.
“Vừa rồi là cái gì!”
“Một chữ thôi mà nổ tung luôn hình nhân!”
“Không phải, vấn đề là… Cậu ta còn chưa dùng hết sức, đúng không?”
Có người vô thức nhìn về phía Phạm Trọng Nghĩa, hi vọng thầy giáo có thể giải thích chuyện vừa xảy ra.
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Phạm Trọng Nghĩa, bọn họ càng cảm thấy hoảng sợ hơn.
Bởi vì ngay cả giáo viên cũng bị chấn động.
“Chuyện gì xảy ra ở đây?”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên từ cửa giảng đường.
Mọi tiếng xì xào ngay lập tức im bặt.
Hiệu trưởng Bùi Mạnh An sải bước vào trong, ánh mắt quét qua hiện trường, nền đất nứt nẻ, tàn lửa vẫn chưa tắt, vết cháy lan rộng khắp sàn nhà.
Một học sinh vừa mới đánh nổ tung hình nhân?
Sắc mặt ông trầm xuống, giọng nói mang theo một chút nghi ngờ.
“Là ai làm?”
Sự im lặng bao trùm trong vài giây.
Rồi như có ai đó ra hiệu ngầm, toàn bộ học sinh đồng loạt quay đầu về một hướng, chỉ vào Nguyễn Dương.
Bùi Mạnh An: “…”