Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: Vụ Án

Chương 18: Vụ Án


“Chào anh chị, nơi này là trung tâm cảnh sát, xin hỏi anh chị gặp vấn đề gì?”

“Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tỏ tình với người tôi yêu, có thể tư vấn giúp tôi không?”

“Xin lỗi, loại chuyện này chúng tôi không thể giúp được anh, anh vui lòng liên hệ cho người khác.”

Người đàn ông đầu dây bên kia vẫn không bỏ cuộc: “Nhưng cô là phụ nữ, chắc cô phải biết rõ hơn tôi chứ. Lỡ cô ấy từ chối thì tôi báo án luôn được không?”

“Được! Khi đó tôi sẽ đến ngay, nhưng để bắt anh vì tội q·uấy r·ối người khác!”

Vừa dứt lời, Lê Mai Hân cúp máy một cách dứt khoát, còn chưa kịp thở phào một hơi, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Đồng chí cảnh sát, tỏ tình với cô ấy tôi nên tặng cái gì?”

Tặng cái búa!

Lê Mai Hân trong lòng âm thầm phỉ nhổ, nhưng vì tố chất nghề nghiệp, cô đành cố gắng nặn ra nụ cười, điều chỉnh giọng nói sao cho phù hợp.

“Tôi nhắc lại lần nữa, chuyện này chúng tôi không giúp được anh, nếu anh còn làm phiền, đừng trách tôi xử phạt anh.”

“Đừng làm quá lên vậy mà, tôi chưa tỏ tình với ai bao giờ nên có chút lo sợ…”

Lê Mai Hân nghiến chặt răng, bấm nút loa ngoài, để đồng nghiệp gần đó nghe thấy.

“Anh muốn tỏ tình chứ gì? Vậy tỏ tình với tôi luôn đi, tôi từ chối giúp anh lấy kinh nghiệm nhé?”

Phía bên kia im lặng vài giây, rồi yếu ớt nói lên một câu: “Thật ra cô cũng không tệ…”

Không để hắn nói hết câu, Lê Mai Hân liền lập tức cúp máy, nhìn xem mọi người xung quanh bật cười, cô cũng chỉ biết ôm trán thở dài.

Chẳng lẽ mình chọn sai nghề nghiệp rồi sao?

Tiếng chuông lại lần nữa vang lên, Lê Mai Hân khẽ nhíu mày, trong đầu âm thầm chuẩn bị một ngàn câu mắng chửi, cô vừa nhấc máy còn chưa kịp lên tiếng liền nghe thấy giọng nói hối hả, hoảng loạn đầu dây bên kia.

“Đồng chí cảnh sát… Cứu tôi… Có người g·iết người!”

“Xin lỗi, tình huống này chúng tôi không xử lý… Khoan đã! Anh nói cái gì?”

“G·i·ế·t người! G·i·ế·t người rồi! Mau, mau qua đây cứu tôi!”

“Ai muốn g·iết người!”

Lê Mai Hân lập tức bật dậy, tiếng ghế kéo mạnh tạo ra âm thanh chói tai.

Tiếng cười xung quanh cũng theo đó im bặt, ánh mắt đồng nghiệp toàn bộ rơi trên người cô.

Lê Mai Hân chân tay luống cuống cầm ống nghe, thanh âm thập phần khẩn trương: “Anh bình tĩnh lại! Hãy nói rõ địa chỉ, chúng tôi sẽ đến ngay!”

“Quán bar… Quán bar Vô Diện, thành phố Hải Phòng…”

Người đàn ông bên kia tựa hồ đang đè nén âm thanh của mình, giọng nói đồng thời còn mang theo tiếng khóc, xem chừng đang rất sợ hãi.

“Mau lên, ở đây nhiều máu quá… Hắn đang đến gần…”

Vừa nói xong, âm thanh lại đột nhiên biến mất.

Lê Mai Hân cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cảm giác lạnh sống lưng khiến mồ hôi cô ướt đẫm.

“Alo, alo? Anh còn ở đấy không?”

Lê Mai Hân vội vàng hỏi, nhưng đầu dây bên kia cũng không có người đáp lại, theo thời gian trôi qua, cô phát hiện phía bên kia thanh âm quá yên tĩnh.

Yên tĩnh đến mức không bình thường!

Cô vội vàng kiểm tra internet, phát hiện hết thảy bình thường.

Ngay lúc Lê Mai Hân muốn gác máy, thanh âm trong loa lại vang lên!

Một tiếng thê lương thét lên kém chút dọa đến Lê Mai Hân suýt ném đi điện thoại trong tay.

“A!”

“Hắn phát hiện tôi! Hắn phát hiện tôi!”

“Cảnh sát mau cứu tôi! Mau cứu người a!”

Lê Mai Hân cảm giác tim mình như thắt lại, hai tay run rẩy siết chặt ống nghe.

Ngay lúc Lê Mai Hân chuẩn bị cúp điện thoại, trong điện thoại thanh âm vừa biến mất lại vang lên một cách kinh khủng.

“Cược… Cược… Cược…”

Âm thanh nói chuyện không giống như người bị hoảng sợ.

Âm điệu bình thản, chậm rãi, kéo dài từng chữ một cách rợn người.

“Cược… Cược… Ngươi muốn cược không?”

Giọng nói này! Có điểm không giống người sống a!

Cho đến khi người đồng nghiệp sợ hãi kêu lên một tiếng, Lê Mai Hân bị hù dọa không nhẹ, cô vội vàng cúp máy, không chút do dự nhanh chóng báo cho cấp trên.

Chỉ vài phút đồng hồ, ba chiếc xe cảnh sát lao v·út ra từ sở, đèn báo nhấp nháy và tiếng còi hú vang rền cả con phố, xé tan màn đêm tĩnh lặng.

Trong không khí, cảm giác bất an ngày càng lan tỏa, như một điềm báo rằng phía trước sẽ là một cơn ác mộng không thể trốn thoát.


Ngày hôm sau

Sau khi phong tỏa h·iện t·rường v·ụ á·n, phía bên cảnh sát đã xác định con số thiệt hại.

Số người t·ử v·ong lên đến 72 người, một con số đủ khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng phải lạnh sống lưng.

Phía bên chính phủ lập tức đưa ra chỉ thị giữ kín sự việc, nhưng những người điều tra vụ án đều không khỏi cảm thấy kinh sợ.

Nếu sự việc này công bố chỉ sợ toàn dân đều không giữ được bình tĩnh.

Dù sao một kẻ t·ội p·hạm nguy hiểm như vậy vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Chỉ nghĩ đến điều đó cũng khiến người khác ngủ không ngon.

Ngay cả những người cảnh sát lâu năm, dù đã quen đối mặt với các vụ án kinh hoàng, khi bước vào hiện trường cũng không thể chịu nổi mà n·ôn m·ửa ngay tại chỗ.

Mùi máu tanh nồng nặc bao trùm toàn bộ không gian, những xác c·hết nằm la liệt trên sàn nhà, hai mắt mở trừng trừng, biểu cảm kinh hoàng như thể họ đã nhìn thấy điều gì đó vượt ngoài sức tưởng tượng trước khi c·hết.

Máu không chỉ chảy thành vũng, đọng lại dưới sàn nhà mà còn bắn tung tóe lên tường nhà và cả những vật dụng xung quanh.

Những dấu vết loang lổ ấy giống như những bức tranh quỷ dị, mà người nghệ sĩ lại là ác quỷ đến từ địa ngục.

Thậm chí sau khi rời đi, không ít người khi trở về đều tìm đến bác sĩ tâm lý chữa trị.

Khi thám nghiệm tử thi, đội pháp y phát hiện một chi tiết khiến họ không nói nên lời.

Ngoài những vết cắt trên da thịt, trong bụng n·ạn n·hân đều có những tấm bài tây cùng những viên xúc xắc.

Chúng được nhét vào dạ dày, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g một cách cẩn thận giống như đang muốn gửi một thông điệp bệnh hoạn nào đó.

Hơn nữa, toàn bộ camera an ninh trong khu vực đều bị vô hiêu hóa, không phải bị ai đó p·há h·oại mà dường như bị một thế lực siêu hình che lấp.

Không có bất kỳ hình ảnh, hay nhân chứng sống sót để ghi chép lại quá trình gây án, ngay cả bóng dáng h·ung t·hủ cũng không có.

Điều này khiến cho toàn bộ sở cảnh sát vô cùng đau đầu, giống như thứ mình đang đối mặt không phải là con người.

Trước sức ép từ dư luận và sự bí ẩn của vụ án, bên phía điều tra cuối cùng chỉ đành kết luận sự việc do bình gas p·hát n·ổ, nhằm xoa dịu nỗi sợ hãi của người dân.

Nhưng những người biết về vụ án này, tất cả đều biết sự thật.

Vụ việc không phải chỉ là một v·ụ n·ổ gas đơn thuần.

“Mẹ nó! Đây là thứ con người có thể làm được sao?” Một tiếng chửi tục vang lên đánh vỡ bầu không khí yên lặng trong căn phòng.

“Ai có ý kiến gì về chuyện này không?”

Mạc Hoàng Long, cảnh sát trưởng thành phố Hải Phòng, hắn từng trải qua không ít vụ án khó khăn, lúc này trong lòng cũng không nhịn được cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ.

Dạo gần đây thành phố Hải Phòng liên tiếp xảy ra những vụ án m·ất t·ích cùng n·gười c·hết.

Những vụ án xảy ra đều trùng hợp đến đáng sợ, giống như có một quy luật gì đó.

Không ai biết rõ h·ung t·hủ là ai? Là người, hay thứ gì khác?

Ngay lúc mọi người còn đang rơi vào suy nghĩ của bản thân, Nghiêm Hồng Hưng khẽ cất giọng.

“Anh Long, phía bên trên có động thái gì không?”

Mạc Hoàng Long lắc đầu.

“Trước đó tôi cũng báo cáo rồi, họ bảo sẽ tìm cách giải quyết, nhưng tôi với cậu còn ăn cơm nhà nước, chuyện xảy ra ở đây thì dù không muốn cũng phải quản.”

“Nhưng loại vụ án như này… Chúng ta có thể quản sao?”

“Hết cách rồi, đây là Hải Phòng, không quản thì ai quản?”

Chương 18: Vụ Án