Chương 21: Chân Thực
Cổ họng hắn khô khốc.
Nhịp tim đập điên cuồng như muốn phá vỡ lồng ngực.
Nguyễn Hòa nheo mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng… Không thể.
Mọi thứ xung quanh đều quá thật.
Cảm giác lạnh lẽo bủa vây, cơn rét run len lỏi vào từng thớ thịt.
Hắn có thể cảm nhận hơi siết chặt của sợi dây trói trên cổ tay, sự tê rần của đầu ngón tay, mùi khói thuốc cay nồng lan trong không khí.
Trước mặt hắn, Mạc Xà ngồi vắt chéo chân, vẻ mặt ung dung, nhả ra một làn khói trắng mờ ảo.
Khóe môi hắn nhếch lên, đôi mắt nửa cười nửa không, nhưng bên trong lại ẩn chứa một thứ gì đó nguy hiểm và quỷ dị.
Giọng nói trầm thấp, mang theo một loại tà khí u ám.
“Mày tỉnh rồi sao?”
Nguyễn Hòa cứng đờ người.
Hắn không trả lời.
Bởi vì hắn không chắc chắn nữa.
Hắn đã thức dậy… Hay vẫn còn bị mắc kẹt trong giấc mộng?
Rõ ràng hắn phải rời khỏi thế giới này mới đúng.
Nhưng tại sao…
Tại sao trước mặt hắn lại là Mạc Xà, một kẻ không nên xuất hiện ở đây?
Không đúng.
Không đúng!
Cảm giác này quá chân thực!
Từng luồng khí lạnh lởn vởn, hơi thở của chính hắn dồn dập, cơn đau rát nơi cổ tay, tất cả đều là thật.
Không giống mơ một chút nào.
Không giống một chút nào!
Trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ đáng sợ.
Không lẽ… tất cả những chuyện trước đó đều là thật?
Không lẽ hắn thực sự đã rơi vào một thế giới khác?
Không thể nào.
Không thể nào!
Nguyễn Hòa siết chặt hai tay, nhưng cổ tay bị trói khiến hắn không thể cử động.
Hơi thở dồn dập, đầu óc hắn như muốn nổ tung, nhưng…
Hắn không dám hoảng loạn.
Không thể để lộ sơ hở trước Mạc Xà.
Nguyễn Hòa nuốt xuống sự sợ hãi, ép mình bình tĩnh.
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạc Xà, cố gắng che giấu sự hoang mang và bất an trong lòng.
Mạc Xà trên tay bỗng dưng xuất hiện một con dao, lưỡi dao sắc bén xoay tròn trên ngón tay của hắn, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía Nguyễn Hòa.
“Mày biết không…” Giọng nói của Mạc Xà đều đều, như thể đang tâm sự một chuyện vặt vãnh.
“Từ trước đến nay, chưa có ai dám làm trái ý tao lại còn sống yên ổn.”
“Nhưng mày thì khác… Mày không chỉ làm trái ý tao… Mà còn dám thách thức tao.”
Nguyễn Hòa không nói gì, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh lùng, nhưng mồ hôi đọng trên trán đã tiết lộ cảm xúc hắn đang kìm nén.
Mạc Xà cười nhạt, lưỡi dao trong tay khẽ lướt qua ngón tay hắn, tạo ra một vết cắt nhỏ, máu rỉ ra nhưng hắn chẳng hề bận tâm.
“Thật đáng tiếc, tao vốn thích những thằng nhóc có chút cá tính như mày.”
“Nhưng…”
Bàn tay hắn nắm c·hặt đ·ầu Nguyễn Hòa, lưỡi dao áp sát vào cổ hắn, lạnh lẽo đến thấu xương.
“Để tao dạy mày bài học cuối cùng… Đừng có thách thức tao.”
Lực đạo trên lưỡi dao tăng dần.
Một vết đỏ mảnh xuất hiện trên làn da trắng.
Ngay khi lưỡi dao sắp ấn sâu hơn vào da thịt Nguyễn Hòa, một giọng nói trầm ổn vang lên từ phía cửa.
“Dừng tay!”
Hai bóng người đồng loạt bước vào, chính là Bùi Lực và Vũ Trường Mạnh.
Bùi Lực ánh mắt bình tĩnh, nhưng giọng điệu lại mang theo sức ép khó lường.
“Đại ca có chuyện gấp muốn gặp anh, anh nên đi ngay.”
Mạc Xà đưa mắt lạnh lùng nhìn cả hai, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Mẹ kiếp! Lại là mày phá hỏng việc của tao.” Hắn gằn giọng, con dao trong tay hơi run lên vì tức giận.
Bùi Lực không hề dao động, ánh mắt bình thản mà sắc bén.
“Chuyện này quan trọng hơn, chuẩn bị khởi hành…” Hắn dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh từng chữ: “Anh nên để tâm vào đại sự thì hơn.”
Không khí trở nên căng thẳng, ánh mắt Mạc Xà tối sầm, giống như một con rắn độc bị chọc giận nhưng lại không thể lập tức cắn trả.
Hắn hít sâu một hơi, cuối cùng vung mạnh con dao, để lại một vết cắt trên tay ghế rồi bỏ đi mà không nói lời nào.
Bóng lưng hắn kéo dài dưới ánh đèn, trông giống như một kẻ đang âm thầm nuốt giận, chờ đợi thời cơ để phản kích.
Bùi Lực quay sang nhìn Nguyễn Hòa, ánh mắt lướt qua gương mặt tái nhợt của hắn, nơi vết dao lạnh vẫn còn in dấu mờ.
Nguyễn Hòa khẽ động môi, định cất lời cảm ơn, nhưng chưa kịp nói ra, Bùi Lực đã phất tay.
“Không cần cảm ơn tôi.”
Hắn nghiêng đầu sang một bên, giọng điệu tùy ý mang theo vẻ lười biếng.
“Muốn cảm ơn thì cảm ơn cô gái này.”
Ngay lúc đó, một bóng người từ phía sau lưng Bùi Lực lặng lẽ bước ra.
Cô mặc bộ đồ đen gọn gàng, ánh mắt lấp lánh như nước hồ thu, mang theo một chút ngây ngô và đơn thuần.
Hồ Lục Linh bước đến gần Nguyễn Hòa, cúi người tháo dây trói nơi cổ tay hắn, động tác thuần thục, nhẹ nhàng, như thể đã làm việc này hàng trăm lần.
Sợi dây rơi xuống đất.
Nguyễn Hòa khẽ cử động cổ tay, rồi ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt.
“Cảm ơn.” Giọng hắn hơi khàn, nhưng trong lời nói lại không giấu được sự chân thành.
Hồ Lục Linh khẽ cười, ánh mắt cong lên thành vầng trăng khuyết, cô nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý ‘không có gì’.
Bùi Lực ánh mắt quét qua hai người, hắn tiến đến gần Nguyễn Hòa, giọng nói trầm thấp vang lên sát bên tai.
“Nhân lúc mọi người còn đang tập trung ở phía trước, cậu đi theo cô ấy. Cô ấy biết đường, sẽ dẫn cậu ra lối thoát hiểm.”
Nguyễn Hòa cau mày: “Còn anh thì sao?”
Bùi Lực lặng đi một nhịp, sau đó khẽ lắc đầu, khóe môi gượng cười, ánh mắt phá lệ lộ ra vẻ nghiêm túc.
“Đừng lo cho tôi, việc của cậu là nhanh chóng rời khỏi đây, sau đó cố gắng sống sót... Chuyến đi lần này tôi có dự cảm chẳng lành.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc về phía xa, nơi ánh sáng lập lòe và âm thanh hỗn loạn vọng lại.
“Chạy đi, trước khi quá muộn.”
Bùi Lực nói dứt câu liền xoay người rời đi, Vũ Manh Trường lặng lẽ đi theo phía sau, hai bóng lưng nhanh chóng biến mất sau cánh cửa.
Hồ Lục Linh lập tức quay sang kéo tay Nguyễn Hòa, định dẫn hắn trốn đi theo lối thoát hiểm.
Nhưng ngay khi vừa chạm vào tay hắn, sắc mặt cô khẽ biến đổi.
Hắn… Không nhúc nhích.
Nguyễn Hòa như hóa đá, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không, cả người cứng đờ như bị đóng băng tại chỗ.
Đi thôi… Hồ Lục Linh mấp máy môi, nhưng không thành tiếng.
Cô kéo tay hắn một lần nữa, rồi thêm lần nữa, nhưng vẫn không được, hắn không chịu đi.
Nguyễn Hòa bất giác lấy lại nhận thức, hắn chậm rãi ngồi xuống, tựa lưng vào bức tường lạnh ngắt.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói khẽ vang lên, mang theo chút gì đó mệt mỏi cùng bất lực.
“Cô có thể… Nói chuyện với tôi một lúc không?”
Hồ Lục Linh hơi ngạc nhiên, cô là người câm, nói chuyện thế nào?
Đôi mắt đen láy của cô hiện lên chút do dự, nhưng rồi vẫn gật đầu.
Nguyễn Hòa cười nhạt, nụ cười phảng phất vẻ cô độc.
“Không sao, cô không cần phải nói gì cả… Chỉ cần ngồi cạnh tôi một chút là được.”
Hắn nhắm mắt lại, thanh âm khẽ như gió thở.
“Tôi chỉ cần ai đó… Ở đây, lúc này.”
Hồ Lục Linh chậm rãi ngồi xuống cạnh hắn, yên lặng lắng nghe, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng giữa đêm tối, không cần nói, cô hiểu vì cô cũng từng như hắn.
Nguyễn Hòa nhìn lên trần nhà phủ đầy bóng tối, giọng nói trầm thấp, dội lên từ đáy vực ký ức.
“Tôi từng có một gia đình… cha mẹ, em gái… Một mái nhà ấm áp và những điều tưởng chừng rất nhỏ nhoi, bữa cơm nóng, tiếng cười, một buổi chiều yên bình.”
Hắn dừng lại, cười nhạt, nụ cười méo mó, cay đắng như thể đang nhai một nắm tro tàn.
“Những thứ đó… Khi mất đi rồi, mới biết là xa xỉ đến mức nào.”