Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 26: Dao Động

Chương 26: Dao Động


Một cú nhảy của Hắc Miêu xé toạc không gian, nó lao thẳng về phía Bùi Lực như một bóng đen mờ ảo.

Bùi Lực xoay người, thanh đao bản mệnh vung lên, ánh thép lạnh lẽo xé gió, v·a c·hạm với móng vuốt Hắc Miêu tạo ra tia lửa tóe lên trong bóng tối.

Keng!

Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên, chân Bùi Lực lún sâu xuống nền đất, nhưng hắn vẫn giữ vững thế đao.

Vết máu trên người rỉ xuống nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, sát khí bốc lên khiến nhiệt độ xung quanh như giảm đi vài độ.

Ở bên kia, Vũ Mạnh Trường quát lớn.

“Lo xong con đó đi! Con này để tôi!”

Hắn bật người lên, song kích trong tay vẽ lên hai vệt sáng lấp loáng.

Con Hắc Miêu thứ hai xông đến, móng vuốt vung ra nhanh như chớp, nhưng Vũ Mạnh Trường nghiêng người né tránh, đồng thời đâm chéo một kích vào hông nó.

Phập!

Một luồng máu đen bắn ra.

Hắc Miêu rú lên, nhưng vẫn không lùi bước, nó xoay mình linh hoạt, chiếc đuôi quật ngang khiến Vũ Mạnh Trường phải nhảy lui tránh né.

“Khốn nạn! Bọn này không giống dị thú cấp 2 bình thường.”

“Chúng có trí tuệ!”

Bùi Lực đáp lại, tay đao vung mạnh, từng chiêu đều nặng nề và quyết đoán, khiến con Hắc Miêu trước mặt hắn phải liên tục lui lại vài bước.

Hai con dị thú không t·ấn c·ông loạn, chúng phối hợp như thể đã luyện qua vô số lần.

Một t·ấn c·ông chính diện, một từ bên hông hoặc phía sau, tốc độ lẫn sự tàn độc đều khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Soạt!

Một cú cào sượt qua ngực áo Vũ Mạnh Trường, để lại ba đường rách sâu hoắm, máu rỉ ra nhưng hắn chỉ cười khẩy.

“Lần đầu tiên gặp đối thủ khó nhằn đấy… Hay lắm!”

Song kích vung lên, hắn xoay người, chân lướt trên sàn như múa, từng đòn phản công sắc bén không chút do dự.

Trong khi đó, Bùi Lực lấy một tay giữ v·ết t·hương, tay kia vẫn chiến đấu như quỷ ảnh.

Mỗi lần đao vung lên là một vết sáng xé màn đêm, khiến Hắc Miêu dù linh hoạt cũng khó tránh được hoàn toàn.

Hai con người, một người điềm tĩnh như núi, một người liều lĩnh như lửa, phối hợp ăn ý với nhau, giữ cho hai con dị thú không thể dễ dàng áp đảo.

Tiếng thở dốc, tiếng gầm rú, tiếng v·ũ k·hí chạm nhau liên tục vang lên, vang vọng khắp kho hàng.

Nguyễn Hòa đứng bất động giữa khung cảnh hỗn loạn, ánh mắt nhìn về phía hai người.

Trong mắt hắn, mỗi cú vung đao, mỗi đường đánh của họ đều mang theo sự quyết liệt và sức mạnh mà hắn chưa bao giờ có.

Ngực hắn như bị đè nén, từng hơi thở nặng nề, hai bàn tay siết chặt mà run rẩy.

“Mình quá yếu…”

Suy nghĩ đó dội vào tâm trí như một cái tát.

“Nếu không thể chiến đấu… Thì mình sẽ chỉ là gánh nặng.”

Một cảm giác bất lực xộc lên, như thể hắn đang bị chính thế giới này nuốt chửng.

Nhưng đúng vào lúc ấy, như cảm nhận được tâm tình đang cuộn trào trong lòng hắn, trong lồng ngực Nguyễn Hòa bỗng dấy lên một luồng khí lạnh kỳ lạ, lan dần xuống cánh tay phải.

Đôi mắt hắn mở to, không biết từ khi nào chiếc bút lông đã xuất hiện trong tay hắn.

Từ khi đến thế giới này, hắn chưa từng triệu hồi được nó, cũng không biết tại sao nó lại chọn lúc này để xuất hiện.

Nhưng hắn không chần chừ.

Hắn đưa tay phải lên, chiếc bút lông bay lên giữa không trung, từ thân bút tỏa ra một làn khí đen, rồi lặng lẽ hạ xuống vào tay hắn.

Một làn khí tức ôn hòa mà sâu thẳm tràn vào thân thể, khiến nhịp tim đang hỗn loạn của Nguyễn Hòa lập tức ổn định lại.

Đôi mắt hắn bỗng trở nên lạnh lẽo.

Dù không hiểu rõ nó hoạt động như thế nào, nhưng trực giác mách bảo hắn đã đến lúc phải hành động.

“Cho tôi mượn sức mạnh… Chỉ một lần thôi.”

Hắn thì thầm, tay siết chặt bút lông, hắn không muốn chạy trốn, mà hắn muốn chiến đấu như một phần trong đội.

Nguyễn Hòa ánh mắt nhìn về nơi hai con Hắc Miêu vẫn đang vờn quanh Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường.

Hắn hít sâu một hơi, thì thầm với chính bản thân.

Bút lông… Thứ này sinh ra để làm gì?

Đó chính là để viết.

Hắn cúi đầu, ánh mắt lướt nhanh qua thân bút.

Ban đầu cây bút mang hình Thái Cực hoàn chỉnh, nay hình âm dương chỉ còn một nửa âm.

Phần dương đã biến mất, chỉ còn lại phần âm lạnh lẽo, trầm lặng.

Nguyễn Hòa khựng lại, mắt mở to.

“Âm… Âm là gì? Gắn liền với điều gì?”

Lý trí của hắn xoáy sâu vào một vùng kiến thức nào đó từng thoáng qua, ký ức về những bài học ngắn ngủi, về triết lý phương Đông, và ngũ hành tương ứng với Âm Dương.

Hắn thì thào.

“Thủy… Thuộc Âm.”

Trong khoảnh khắc đó, một tia sáng lướt qua đầu hắn như chớp, không chần chừ, Nguyễn Hòa giơ cao cây bút lên.

Đầu bút lông khẽ run, linh khí bên trong như vang vọng một tiếng gầm nhẹ.

Hắn hạ bút xuống không trung.

Từng nét, từng nét viết thành, như có một lực vô hình dẫn dắt.

Mỗi lần đầu bút lướt qua không khí, từng đường linh văn xanh biếc như dòng nước mờ hiện ra, xoáy chuyển giữa hư vô.

Một chữ Thủy dần hiện lên.

Nét cuối vừa hoàn thành, chữ Thủy phát sáng như sóng vỡ, một luồng linh lực lạnh mát lan tỏa ra xung quanh, khiến không khí khô khốc và mùi máu tanh nồng nặc bị đè nén xuống.

Dưới chân Nguyễn Hòa, một vòng sóng nước tròn lan ra, như có sinh khí.

Tức khắc hai cột nước khổng lồ từ vòng linh văn bắn thẳng về phía hai con Hắc Miêu.

Lực đạo mãnh liệt khiến không khí cũng bị xé rách.

Ầm! Ầm!

Sóng nước v·a c·hạm với thân thể hai con dị thú, phát ra âm thanh như nổ tung giữa trời khô cằn.

Hắc Miêu gào lên một tiếng chói tai, thân hình b·ị đ·ánh bay lui về sau, bộ lông đen óng ánh lúc này dính đầy nước, ánh mắt hiện lên vẻ phẫn nộ và hung tàn đến cực điểm.

Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường đồng thời sững sờ, vẻ mặt đầy kinh ngạc quay sang nhìn Nguyễn Hòa.

“Cậu ta là… Hồn Sư?” Vũ Mạnh Trường không giấu được sự bất ngờ, thậm chí còn hơi há miệng.

“Không chỉ là Hồn Sư…”

Bùi Lực ánh mắt sắc bén, trầm giọng nói.

“Năng lực vừa rồi… Không đơn giản là công kích vật lý, là linh lực hệ Thủy, vô cùng hiếm gặp.”

Lời còn chưa dứt, hai con Hắc Miêu đồng thời rít lên, ánh mắt chuyển sang Nguyễn Hòa.

Rõ ràng, đòn vừa rồi đã chạm vào lòng tự tôn hung tàn của chúng.

Cả hai không chút do dự, liền tung người nhào thẳng về phía Nguyễn Hòa, tốc độ nhanh như chớp, móng vuốt lóe sáng lạnh lẽo dưới ánh sáng nhợt nhạt.

Nhưng ngay khi thân hình chúng còn chưa chạm tới Nguyễn Hòa, hai bóng người đồng thời chắn trước mặt hắn.

Một bên là Bùi Lực với thanh đạo rực lên khí tức trầm ổn như núi.

Một bên là Vũ Mạnh Trường với song kích sáng rực như tia điện, sẵn sàng kết liễu bất cứ thứ gì lao vào.

Bùi Lực lạnh lùng liếc hai con dị thú, gằn từng chữ.

“Muốn đụng tới người của tao, còn phải bước qua xác tao trước đã.”

Vũ Mạnh Trường cười nửa miệng, song kích chỉ về phía Hắc Miêu.

“Tới đây đi, lũ mèo ngu ngốc.”

Hai con Hắc Miêu như hai bóng ma xé gió lao đến, tốc độ của chúng khiến cả không gian vang vọng tiếng gió rít gào.

Mỗi cú vồ, mỗi cú cào đều mang theo áp lực khiến cả mặt đất rung lên, để lại những vết rạch sâu hoắm trên nền bê tông mục nát.

Nguyễn Hòa đứng phía sau, ánh mắt căng thẳng nhìn trận chiến như bão tố trước mặt.

Mỗi lần Hắc Miêu định lùi lại, tìm góc khác t·ấn c·ông, hắn liền vung bút phóng ra một cột nước, như mũi giáo bắn thẳng tới, ép chúng phải thay đổi quỹ đạo.

Nhưng hắn biết linh lực đang dần cạn kiệt, v·ết t·hương trên người Bùi Lực cũng không thể kéo dài lâu hơn.

“Không được, không thể tiếp tục như vậy.”

Nguyễn Hòa siết chặt cây bút lông trong tay, đôi mắt trầm xuống.

Chương 26: Dao Động