Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 32: Bất Lực

Chương 32: Bất Lực


Cả người Bùi Lực như diều đứt dây bay ngược ra sau, va vào đống vật tư, máu loang đỏ cả nền xi măng.

Mạc Xà phủi tay, như thể vừa g·iết một con ruồi.

“Tao đã cho chúng mày một cơ hội.” Hắn quay sang nhìn đám người còn lại, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi băng, giọng trầm thấp nhưng vang vọng từng chữ.

“Không biết trân trọng thì đừng trách.”

“Muốn c·hết? Có thể thử.”

Mai Thế Hân nạp đ·ạ·n ‘cạch’ một cái, đưa s·ú·n·g lên vai, không chĩa vào ai nhưng đủ khiến tất cả cảm nhận c·ái c·hết treo ngay cổ.

Mạc Xà đưa tay chỉ vào hai chiếc xe bọc thép phía xa, giọng nói đều đều, từng chữ như bản án tử.

“Một là ngoan ngoãn leo lên xe… Hai là c·hết ở đây, tùy chúng mày chọn.”

Im lặng bao trùm sau lời tuyên bố của Mạc Xà, không ai lên tiếng, cũng không ai dám tiến lên.

Chỉ có giận dữ, dồn nén sau hàm răng nghiến chặt.

Ánh mắt của tất cả như sắp phóng ra lửa, nhưng từng người một, dù lòng sục sôi căm phẫn cuối cùng vẫn buông s·ú·n·g.

Người đầu tiên đặt v·ũ k·hí xuống, im lặng bước lùi ra sau như thể vừa đánh mất linh hồn.

Người thứ hai run rẩy nhìn lên bầu trời, ánh mắt tràn ngập không cam lòng, rồi cũng cúi đầu quay đi.

Và rồi, từng người, từng người một, như một đàn thú bị thuần phục, lặng lẽ nối đuôi nhau rời khỏi hiện trường, bỏ lại phía sau t·hi t·hể còn chưa nguội lạnh của Trương Hổ.

Không ai muốn c·hết, không ai muốn làm người tiếp theo.

Mạc Xà đứng đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy thỏa mãn.

“Tốt lắm.” Hắn khẽ gật đầu, giọng nói trầm thấp như dìm tất cả vào vực sâu tuyệt vọng.

“Biết điều như vậy, thì sống được lâu hơn một chút.”

Hắn xoay người ra hiệu, vài người phía sau lập tức tiến thẳng về phía đám người.

Vũ Mạnh Trường cắn răng, không chịu lùi bước, nắm đấm siết chặt như muốn nổ tung.

“Đừng tưởng, tụi tao sẽ để yên cho mày…”

Bốp!

Một cú đánh gọn gàng như tia chớp giáng thẳng vào mặt hắn, cả người Vũ Mạnh Trường b·ất t·ỉnh ngã vật ra đất.

Hoàng Dư Cảnh muốn xông lên, nhưng chưa kịp bước đã bị một cú đá móc vào bụng, ngã gập xuống, ho sặc sụa.

“Lũ c·h·ó trung thành này.” Mạc Xà cười khẩy, rồi phẩy tay.

“Dẫn ba đứa đó đi cùng, còn sống là may mắn lắm rồi.”

Lập tức, hai người bị kéo đi theo, trong đó có cả Bùi Lực đã ngất lịm vì mất máu, bị kéo lê ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át.

Đám người còn lại chỉ biết cúi đầu, né ánh mắt, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn.

Mạc Xà bước từng bước chậm rãi về phía Nguyễn Hòa.

Tiếng giày hắn dẫm lên mặt đất vang lên rít rít như móng vuốt cào vào trái tim, lạnh buốt và khô khốc.

Hắn dừng lại trước mặt Nguyễn Hòa, cúi đầu nhìn vào đôi mắt của hắn.

Một đôi mắt không oán than, không run sợ, chỉ đầy lặng lẽ và u tối đến đáng sợ.

“Còn mày…” Mạc Xà nheo mắt, nụ cười chậm rãi kéo lên.

“Tức giận không? Muốn trả thù tao không?”

Nguyễn Hòa không trả lời, chỉ đứng lặng im, ánh mắt như hai lưỡi dao mảnh găm chặt vào hắn, không cần một lời nào, cũng đủ khiến người đối diện cảm thấy bị xé toạc.

Sự im lặng ấy khiến không khí nghẹt lại.

Mạc Xà bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy cứng như gỗ mục, lạnh lẽo vô cảm.

“Ánh mắt của mày… Làm tao rất khó chịu đấy.”

Hắn nghiêng đầu, giọng đầy chế giễu.

“Nhưng mà thôi, tao cho mày một cơ hội sống.”

Hắn quay lưng, giơ tay về phía dãy xe bọc thép phía xa.

“Xe hết chỗ rồi, chịu khó đi bộ về đi.”

Nguyễn Hòa vẫn im lặng, không đáp lại, không phản kháng.

Hắn rất muốn ra tay, nhưng toàn bộ linh lực đã tiêu hao trong trận chiến với Thiết Hùng.

Mạc Xà đi được vài bước, bất chợt dừng lại.

Hắn ngẩng đầu lên bầu trời xám xịt đang bị mây đen nuốt chửng.

“Trời sắp mưa rồi.”

Hắn nói, giọng đều như câu hát ru ma quái: “Nhớ tìm chỗ trú nhé, đừng để ướt sũng như c·h·ó hoang.”

Một làn gió lạnh quét qua, những giọt nước đầu tiên rơi xuống như kim băng đâm xuyên lòng đất.

Mạc Xà bước lên xe, bỏ lại sau lưng một Nguyễn Hòa đứng bất động giữa cơn mưa đang kéo đến, ánh mắt hắn lúc này như nước ngầm trong vực sâu, không gợn sóng nhưng đầy c·hết chóc.

Tiếng động cơ xe xa dần, hòa vào tiếng mưa bắt đầu rơi lộp độp trên mái tôn hoang tàn.

Nguyễn Hòa vẫn đứng đó, giữa khoảng đất trống loang lổ máu, ánh mắt không đổi trầm lặng, bất động như tượng đá.

Mưa rơi mỗi lúc một dày.

Từng giọt nước lạnh buốt tạt vào mặt, chảy xuống cằm, hòa cùng máu khô còn vương nơi khóe miệng.

Toàn thân hắn ướt sũng, nhưng không nhúc nhích.

Gió thổi, thốc tung áo choàng rách tơi.

Không ai bên cạnh, không còn tiếng gọi.

Chỉ còn mình hắn, và một t·hi t·hể nằm cô độc giữa vũng máu đỏ sẫm.

Nguyễn Hòa cuối cùng bước tới, chậm rãi mà vững chắc.

Dưới cơn mưa, Trương Hổ nằm bất động, người hắn đẫm máu, bộ giáp rách nát, đôi mắt khép hờ, hàng lông mày rậm vẫn còn nhíu lại như chưa kịp buông trận chiến cuối cùng.

Nguyễn Hòa quỳ xuống.

Bàn tay khẽ chạm vào vai Trương Hổ, cái chạm nhẹ như thể sợ đánh thức một giấc ngủ sâu.

Hắn cúi đầu thật thấp, mái tóc ướt đẫm che khuất gương mặt, không ai thấy được nước mưa đang hòa cùng thứ gì đó nóng bỏng nơi khóe mắt hắn.

Một nhịp thở nặng nề.

Rồi hắn luồn tay ra sau lưng Trương Hổ, lặng lẽ cõng xác hắn lên.

Không một lời nào được thốt ra.

Chỉ có tiếng mưa dội rào rào xuống con đường vỡ vụn, và dáng người gầy gò đang bước từng bước chậm rãi giữa mưa gió, cõng trên lưng một con người đã ngã xuống.

Nguyễn Hòa đưa Trương Hổ đến bên một mái hiên cũ, nơi những tấm tôn sập xệ vẫn còn che được phần nào mưa gió.

Hắn nhẹ nhàng đặt xác Trương Hổ xuống, dùng mảnh vải lau sơ qua v·ết m·áu trên gương mặt lạnh ngắt kia.

Dưới cơn mưa nặng hạt, Nguyễn Hòa cầm lấy một tấm sắt gỉ sét, góc cạnh cong cong như hình một cái xẻng tạm bợ.

Không nói một lời, hắn bước ra khỏi mái hiên, đi thẳng vào màn mưa xám xịt.

Từng bước in hằn xuống đất ướt, bùn lầy bám chặt vào ống quần, lạnh buốt.

Hắn dừng lại giữa một khoảng đất mềm, nơi không có xác người, không có máu, chỉ có mưa và những cơn gió u uất.

Nguyễn Hòa cắm tấm sắt xuống.

Một nhát.

Hai nhát.

Ba nhát…

Tiếng kim loại rít vào đất vang lên lẫn trong tiếng mưa, đều đặn như nhịp tim máy móc.

Đất bắn tung tóe, bùn văng đầy mặt, nhưng hắn không dừng lại.

Hắn đào.

Đào như thể đó là điều duy nhất hắn còn biết.

Đào như thể nếu ngừng lại, hắn sẽ tan biến cùng cơn mưa.

Mỗi nhát bổ xuống như mang theo một phần linh hồn đang c·hết đi.

Hai tay hắn đã phồng rộp, mưa trộn lẫn bùn làm v·ết t·hương rát bỏng, máu theo kẽ tay loang xuống chuôi sắt gỉ.

Lưng hắn còng xuống, vai run nhẹ.

Nhưng hắn không dừng.

Ánh mắt trống rỗng, vô hồn như một cỗ máy không còn biết đau đớn.

Không biết thời gian qua đã được bao lâu, Nguyễn Hòa đứng đó, lặng lẽ nhìn cái hố vừa được đào sâu dưới đất, tay chân run rẩy, đôi mắt dại đi như thể chẳng còn nhìn thấy gì nữa.

Chỉ có một thứ, cái xác của Trương Hổ nằm cách hắn không xa.

Hắn bước tới, quỳ xuống, cẩn thận đỡ Trương Hổ lên lưng.

Cái xác nặng trĩu, lạnh ngắt như đá, nhưng Nguyễn Hòa lại cười.

Nụ cười méo mó, run rẩy, như một vết nứt nhỏ sắp xé toạc cả khuôn mặt bình thản.

“Đi thôi… về nhà rồi… không ai đợi đâu, nhưng… cũng không ai ngăn cản.”

Hắn nói khẽ, giọng nói đứt đoạn, lạc cả âm.

Bùn đất dính đầy mặt, máu loang trên lưng áo, hắn lê từng bước, cõng Trương Hổ đi đến bên mép huyệt, rồi nhẹ nhàng đặt xuống, như đang đặt một đứa trẻ vào giường ngủ.

Chương 32: Bất Lực