Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 33: Án Tử
Một kẻ khác đang rút s·ú·n·g liền bị thanh thép cong bật ra từ hành lang gỉ sét, như có linh tính, bay thẳng đến, đâm xuyên qua hốc mắt, ghim hắn dính chặt vào tường.
Nhưng Nguyễn Hòa không dừng.
Gió thổi tạt ngang, mang theo mùi sắt gỉ, mùi máu, và mùi của nỗi căm hận chưa từng được thốt ra.
Chương 33: Án Tử
Hắn chưa kịp nói hết thì đột ngột khựng lại.
Tên gầy nuốt nước bọt: “Không… không giống… nhìn dáng đi đó…”
Chỉ có một âm thanh khô khốc nhẹ như giọt nước vỡ tan.
Tên gầy run giọng, điếu thuốc rơi xuống đất lúc nào không hay.
Đôi mắt ấy như xuyên thủng cả màn sương lạnh, khóa chặt lấy bọn chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Tao nói rồi mà, Mạc Xà là kiểu người hợp với tụi mình, tàn nhẫn, quyết đoán, không dây dưa tình cảm vớ vẩn.”
Mắt trợn trắng, cơ thể đổ vật xuống đất, c·hết không kịp giãy giụa.
Một người chạy trốn hoảng loạn, vấp ngã rồi lồm cồm bò đi, miệng van xin tha mạng.
“Cái quái gì…”
Một bóng người, đang tiến lại gần.
“Tao nói dừng lại!”
Bầu trời vẫn phủ một lớp mây xám xịt, không còn mưa, nhưng không khí vẫn đặc quánh mùi ẩm ướt và tanh nồng.
“Anh biết không… Tôi ghét mưa, nhưng hôm nay… Tôi lại thấy nó rất hợp.”
“Hãy tha lỗi cho con… vì lần này, con sẽ g·iết, con sẽ g·iết tất cả bọn chúng…”
Một tên khác vừa quay đầu đã bị một tia nước sắc lẻm xuyên thủng lồng ngực bên trái, trái tim hắn bị khoét rỗng trong nháy mắt, máu phun ra như suối, thân thể giật lên một cái rồi gục xuống, mắt trợn trừng chưa kịp hiểu chuyện gì.
Đôi mắt dưới đó là một vực sâu không đáy, nơi đã bị bóng tối nuốt chửng từ lâu.
Hắn quát lớn, tay siết chặt khẩu s·ú·n·g trường, giương thẳng lên nhắm vào giữa trán kẻ đang đến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ánh mắt hai tên đồng loạt nhìn về phía xa, nơi con đường đầy bùn đất kéo dài vào tận khu thành phố.
Nguyễn Hòa nhìn hắn, mắt tối lại, giọng nói khàn khàn và lạnh đến thấu xương.
Máu nhuộm đỏ cả hành lang, mùi tanh nồng nặc như một bữa tiệc của địa ngục.
Một bàn tay đã túm lấy cổ áo hắn, nhấc bổng lên khỏi mặt đất như nhấc một con gà.
Cơn mưa vẫn rơi, từng hạt như kim châm rát buốt, quất lên làn da lạnh ngắt.
Tiếng nổ không vang lên.
“Xin lỗi, mẹ à…”
Một tia nước mảnh như sợi tơ xuyên thẳng qua nòng s·ú·n·g, xé toạc kim loại như giấy vụn rồi tiếp tục lao xuyên qua ngực hắn, đâm thẳng qua tim, khiến hắn không kịp kêu lên một tiếng nào.
“Này, đứng lại!”
Bịch!
Pặc! (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, trán chạm vào nền đất lạnh lẽo, để mặc cơn mưa trút lên gáy, như một h·ình p·hạt.
“Ngủ đi, ngủ cho ngon, vì khi tao đến, mày sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.”
Tia nước sắc bén v·út qua, đầu hắn bật ngửa, cổ họng rách toạc, tiếng kêu bị nuốt chửng trong máu.
Mỗi bước hắn đi qua để lại dấu chân in hằn trong bùn loãng, như thể có thứ gì đó đang bị rửa trôi, là lòng tin, là ký ức, hay là chính con người cũ của hắn.
Hắn ngước mặt lên trời.
Nguyễn Hòa bước đi chậm rãi, lạnh lẽo như một cơn ác mộng đang hiện hình giữa hành lang ngập tràn ánh đèn nhợt nhạt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi bước chân của hắn như mang theo một bản án tử hình.
“Có lẽ… con không giữ được lời hứa rồi.”
Trước cổng khu chung cư, hai tên lính gác đang đứng dựa vào lan can sắt rỉ, vừa canh vừa tán gẫu, giọng điệu đầy vẻ thô lỗ, cợt nhả.
Bóng lưng cô độc ấy hòa vào sắc đen của màn đêm, bước chân chậm rãi, nặng nề nhưng không hề do dự.
Càng lúc, bóng người ấy càng rõ hơn dưới ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, áo rách tơi tả, tóc rũ bết vì mưa, máu khô bám thành vệt đen đặc trên mặt.
Không ai biết hắn đi đâu.
“Mạc Xà ở đâu?”
Sáng hôm sau.
Hắn không lau đi bùn đất trên mặt, không che chắn những v·ết t·hương sưng tấy rỉ máu, cũng chẳng buồn liếc lại phía sau.
Nguyễn Hòa không nói một lời, ánh mắt trống rỗng, mái tóc dính nước mưa che khuất một phần gương mặt.
Từng giọt nước chảy xuống, lăn dài trên gò má, không ai biết rốt cuộc là nước mưa hay vẫn là nước mắt.
Lát sau, hắn buông tay, tên gầy rơi bịch xuống đất, tưởng mình được tha, gào lên cầu xin.
Máu và dịch óc nhỏ giọt xuống nền xi măng loang lổ dưới chân như những mảng ký ức bẩn thỉu.
“Cái, cái gì?”
Hắn khụy gối, cầm lấy tấm sắt, bắt đầu lấp đất.
Cười đến nỗi cổ họng khô rát, cười đến khi đôi vai run lên như gánh cả thế giới mục rữa trên lưng.
Tên gầy hoảng loạn lắc đầu, hai chân đạp loạn trong không khí.
Môi hắn mấp máy, nói bằng cái giọng gần như thì thầm.
Một tia chớp xé ngang bầu trời, chiếu sáng đôi mắt giờ đã lạnh như băng.
Không phải cười vì vui mà như thể trong tim hắn đã nứt ra một khe lớn, và tiếng cười là thứ duy nhất còn sót lại để lấp đầy.
Hắn liếm môi, giọng trầm khàn đầy d·ụ·c vọng: “Mùi vị đúng là không chê vào đâu được, da mịn, người thơm, chỉ riêng tiếng rên thôi cũng khiến tao suýt nữa…”
Rồi hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn vào một khoảng trời tối đen, môi khẽ mấp máy, như đang trò chuyện với ai đó ở rất xa.
Tiếng cười của hắn vang lên, lạc lõng giữa trời đất ẩm ướt, hoang tàn.
“Bình tĩnh, tôi… nói… hắn… hắn ở khu phía bên! Trên tầng chín! Xin đừng g·iết tôi… tôi chỉ làm theo lệnh…”
“Nhưng con không thể… không thể nữa rồi…”
Từng xẻng, từng xẻng, như thể mỗi nhát là một hồi chuông đưa tiễn.
Không phát ra một âm thanh nào ngoài tiếng bước chân nện lên mặt đất nhão nhoét, như thể mặt đất cũng đang bị hắn dẫm nát từng tấc một.
Nhưng đôi mắt…
“Con đã nói sẽ sống tử tế, sẽ không g·iết ai, sẽ bảo vệ mọi người.”
Hắn lùi lại, môi run cầm cập, chân muốn xoay người bỏ chạy thì…
Tên to con đứng chắn giữa cổng, trừng mắt nhìn bóng người đang tiến tới.
Chậm rãi, lặng lẽ.
Nấm mộ phía sau đã bị bóng tối nuốt trọn, chỉ còn vương vất chút ánh chớp mờ nhạt, thỉnh thoảng lóe lên trên bầu trời như muốn khắc ghi một nỗi đau chưa kịp nguôi.
Nguyễn Hòa thụp xuống bên cạnh nấm mộ, tấm sắt vẫn nắm chặt trong tay như thể nó là v·ũ k·hí duy nhất còn giữ hắn tỉnh táo.
Hắn không biết một tia nước đã đâm xuyên qua bụng từ lúc nào.
Bàn tay hắn siết chặt lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
“Còn mày nữa, Mạc Xà…”
Nguyễn Hòa không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn hắn như đang nhìn một thứ gì đó hèn mọn.
…
Nguyễn Hòa đứng dậy.
Hắn cứ thế, đi từng bước, vững như đinh đóng, lạnh lẽo như bóng ma vừa trồi lên từ địa ngục.
Đất phủ kín phần ngực, rồi khuôn mặt, rồi cả thân người và cuối cùng chỉ còn lại một ụ đất cô đơn trồi lên giữa nơi hoang tàn đổ nát, không bia mộ, không hoa tươi, chỉ có mưa gột sạch dấu máu chưa kịp khô.
“Mày thấy không? Quả nhiên vẫn là Mạc Xà hợp ý tao với mày.”
Hắn không còn là Nguyễn Hòa trước kia nữa.
Tên còn lại thì đang ngậm điếu thuốc ẩm ướt, cười hì hì, đá chân vào thanh chắn.
Tên to con nheo mắt: “Người tuần tra à? Sao đi một mình?”
“Ê, mày… mày thấy ánh mắt nó không?”
“Mẹ kiếp! Là hắn, Là thằng nhóc đó!”
Hắn chỉ ngẩng đầu lên kịp thấy Nguyễn Hòa giơ tay, bút lông khẽ vẽ một đường trong không khí.
Nguyễn Hòa đứng đó, nhìn cái xác một hồi lâu.
Rồi bất chợt, một tràng cười bật ra.
Ngón tay hắn đã đặt lên cò, run nhẹ rồi bóp.
Một tên to con với cặp mắt ti hí liếc ngang liếc dọc, miệng ngoác ra cười nham hiểm.
Tên còn lại đứng c·hết lặng, gương mặt tái nhợt như tro tàn.
“Đúng là hợp, còn con nhỏ hôm qua…”
Chỉ biết từ nơi đó, một cơn giông sắp nổi lên và lần này, sẽ không có ai trú được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giọng hắn vỡ ra như mặt gương bị đập nát, từng chữ cào rách không khí.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.