Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 36: Tôn Trọng

Chương 36: Tôn Trọng


Mạc Xà lê người như một con giun bị lột da, tay trái kéo lê thân thể rách nát của mình, nhưng một bàn tay vô hình nắm lấy chân hắn rồi giật ngược lại.

ẦM!

Đầu hắn đập mạnh vào tường, máu và dịch óc bắn tung tóe, mắt trái nổ tung như quả bóng bị bóp nát.

Hắn thở hổn hển, rên rỉ như con thú bị t·ra t·ấn.

Rồi, thanh kiếm đen cuối cùng cũng cắm xuống.

Phập!

Không vào tim, hay vào đầu mà xuyên thẳng qua bụng dưới, kéo dài từ háng đến ngực, rạch đôi hắn từ dưới lên như mổ một con lợn.

Ruột gan tuôn trào, máu đen đặc sệt b·ốc k·hói như bị đốt cháy từ bên trong.

Mạc Xà không còn hét nổi.

Miệng hắn há ra, nhưng chỉ còn hơi thở nấc nghẹn và mắt trợn trắng.

Hắn không c·hết ngay.

Thanh kiếm đen cứ đứng đó, ghim xuyên người hắn, cắm hắn lên tường như một tấm da mục nát, để cho c·ái c·hết ngấm vào từng thớ thịt, từng giọt linh hồn.

Cơ thể Mạc Xà dần dần thối rữa nhưng không rơi rụng, nó bị giữ lại, bắt buộc phải cảm nhận.

Tận cùng của c·ái c·hết, không nhanh, vừa chậm lại vừa tuyệt vọng.

Trong không trung, Quỷ Kiếm lặng lẽ đứng đó, không nói, không nhúc nhích, không tồn tại như một sinh vật sống.

Mạc Xà không còn hình dạng con người nữa.

Thịt nát, xương tan, máu đọng lại thành từng vũng đen kịt dưới chân tường, nơi cơ thể hắn bị treo lơ lửng như một khối thịt ô uế.

Không còn tiếng rên, không còn sự sống.

Chỉ là một đống thịt nhầy nhụa, cháy nám, méo mó, dính chặt vào lưỡi kiếm đen như thể đã trở thành một phần của nó.

Quỷ Kiếm giơ cao thanh kiếm lên, không phát ra âm thanh nào.

Ngay lúc ấy, một luồng khói đen mờ mịt, đặc sệt và tanh tưởi, như linh hồn đã mục nát, bắt đầu trôi ra từ xác thịt xám ngoét của Mạc Xà.

Nó quằn quại, gào thét không thành tiếng rồi bị hút thẳng vào lưỡi kiếm đen như bị nuốt chửng vào địa ngục.

Thân xác hắn rơi bịch xuống đất, vỡ nát như một cái xác rỗng.

Quỷ Kiếm nhìn về phía Nguyễn Hòa như đợi lệnh từ chủ nhân nhưng thấy hắn chỉ khẽ gật đầu.

Nó lặng lẽ xoay lưng, mờ dần, rồi tan vào không trung, như thể chưa từng tồn tại, như chỉ là một cơn ác mộng bị xé ra từ một trang sách ma quái.

Nguyễn Hòa không nói gì.

Ánh mắt hắn vô hồn, trầm mặc như đá.

Hắn bước đến bên t·hi t·hể Hồ Lục Linh, cô gái mà chỉ mới cách đây vài phút vẫn còn sống, vẫn mỉm cười với hắn.

Cô nằm đó, yên lặng, nụ cười vẫn còn vương trên môi, v·ết m·áu trên cổ đã khô lại, hòa với mái tóc rối tung và làn da tái nhợt.

Nguyễn Hòa quỳ xuống.

Rất chậm.

Tay hắn run, nhưng không dừng lại.

Hắn lấy ra một tấm vải sạch sẽ, mềm mại, rồi nhẹ nhàng trải lên người cô.

Không lời, không nước mắt.

Chỉ có bầu không khí đặc sệt như thể thời gian vừa ngừng trôi, và sự yên tĩnh đến nghẹt thở.

Nguyễn Hòa cúi đầu, bàn tay siết chặt mép vải.

Gió lùa qua khung cửa sổ, mang theo mùi khói, mùi máu và một chút tĩnh lặng khó tả như để tiễn đưa một phần gì đó trong hắn, vừa vĩnh viễn rời đi.

Cạch.

Tiếng mở cửa vang lên, rất khẽ, nhưng trong không gian tĩnh lặng đến rợn người, nó lại vang lên như một tiếng sấm.

Nguyễn Hòa lập tức xoay người lại.

Đôi mắt hắn vẫn chìm trong màu đen thẳm, nhưng giữa biển tối mịt mù ấy, hai đốm sáng lờ mờ đang tiến lại gần, vội vã nhưng vững vàng.

Hắn không nhìn rõ hình dạng.

Nhưng chỉ cần giọng nói kia vừa cất lên, hắn liền biết người đến là ai.

“Hòa Dương?”

“Cậu còn sống!”

Là Bùi Lực và ngay sau đó là Vũ Mạnh Trường.

Âm thanh của họ vang lên lạnh nhạt, khô khốc giống như những người vừa bước ra khỏi một cuộc chiến dài đằng đẵng.

Nhưng trong cái sự điềm tĩnh đó, vẫn ẩn chứa một thứ gì đó không thể giấu được.

Sự vui mừng và kích động đến tột cùng.

“Cậu, g·iết hết bọn chúng rồi sao?”

Vũ Mạnh Trường bước lên một bước, giọng nói run nhẹ, không vì sợ, mà vì không thể tin vào những gì mắt thấy hơn nữa là sự vui mừng không thể che giấu.

Nguyễn Hòa không trả lời.

Chỉ đứng đó, bên cạnh t·hi t·hể đã được phủ kín của Hồ Lục Linh, giữa một căn phòng đẫm máu, lạnh lẽo như nghĩa địa, và yên tĩnh đến rợn người.

Nhưng trong lòng hắn cuối cùng cũng dần sáng lên một chút, chút ánh sáng mong manh đầu tiên sau vực sâu tuyệt vọng.

“Ha ha ha, tốt lắm! G·i·ế·t tốt lắm!”

Bùi Lực bật cười lớn, tiếng cười vang vọng trong căn phòng thê lương, như muốn xua tan hết máu tanh và bóng tối còn đọng lại.

Vũ Mạnh Trường cũng không kìm được, sải bước lên, vỗ mạnh vào vai Nguyễn Hòa, gương mặt không giấu được sự kích động.

“G·i·ế·t sạch rồi à? Khá lắm… Mẹ kiếp, bọn nó đáng c·hết!”

Bùi Lực một tay băng bó v·ết t·hương, tay còn lại vừa nói vừa đấm nhẹ vào ngực Nguyễn Hòa một cái, miệng liên tục nhắc lại.

“Tốt lắm, tốt lắm…”

Nhưng đôi mắt hắn chợt ngừng lại, ngay khi nhìn vào đôi mắt Nguyễn Hòa.

Đôi mắt đó, không còn lòng trắng.

Chỉ là một màu đen tĩnh lặng, sâu thẳm, như thể đang nhìn xuyên qua họ, hoặc như thể đã không còn thấy gì nữa.

Sắc mặt Bùi Lực cứng lại.

“Hòa Dương, đôi mắt cậu…”

“Tôi không sao.” Nguyễn Hòa cắt ngang, giọng trầm thấp, nhẹ nhàng nhưng khiến người khác không dám hỏi thêm.

Hắn cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng vòng dưới lưng Hồ Lục Linh, nâng cô lên bằng tất cả sự trân trọng.

Tấm vải phủ trên người cô khẽ động, v·ết m·áu thấm loang thành màu đỏ sẫm, nhưng gương mặt dưới lớp vải kia vẫn yên bình, như đang ngủ.

Nguyễn Hòa ôm lấy cô, đứng dậy, xoay lưng về phía hai người họ.

Giọng hắn vang lên, khàn khàn như gió thổi qua tro tàn.

“Tôi muốn tìm cho cô ấy một nơi an nghỉ, có gì nói chuyện sau.”

Nguyễn Hòa rời đi, Bùi Lực và Vũ Mạnh Trường lặng lẽ theo sau, không ai bảo ai, cũng chẳng ai lên tiếng.

Chỉ có tiếng gió thổi xuyên qua những tán cây khô cằn, thỉnh thoảng rít lên từng hồi như tiếng than khóc ai oán.

Một sườn đồi vắng, nơi đất vẫn còn mềm vì mưa, ánh sáng le lói xuyên qua những kẽ mây nặng nề.

Nguyễn Hòa chọn nơi đó, nhẹ nhàng đặt Hồ Lục Linh xuống, từng động tác đều cẩn thận như đang chạm vào một giấc mơ sắp vỡ.

Không có kèn trống, không có lễ nghi.

Chỉ có ba người đàn ông, ba kẻ sống sót trong hỗn loạn, đang tiễn đưa một linh hồn.

Khi nắm đất cuối cùng rơi xuống, phủ kín tấm vải trắng đẫm máu, Nguyễn Hòa đứng lên, đôi mắt vẫn là một màu đen vô cảm.

Hắn nhìn về phía chân trời, rồi khẽ quay đầu, nói như đang trả lời những điều mà hai người kia không dám hỏi.

“Tôi đã mai táng anh Hổ rồi.”

Bùi Lực khựng lại, toàn thân hắn như chùng xuống một nhịp, rồi gật đầu thật nhẹ, giọng khàn đi vì xúc động.

“Cảm ơn cậu.”

Không ai nói thêm lời nào, chỉ có gió tiếp tục thổi qua, mang theo mùi đất mới và những ký ức còn chưa kịp lành.

Ba người chậm rãi xuống khỏi sườn đồi.

Vũ Mạnh Trường vừa đi vừa khẽ lắc đầu, thở dài.

“Quen đại ca cũng được gần chục năm rồi, nay cũng đã là năm 1018, thời gian trôi qua nhanh thật.”

Nguyễn Hòa sững người, như bị lời nói đánh thẳng vào tâm trí.

“Khoan đã… Anh vừa nói năm bao nhiêu?” Giọng hắn khàn đặc, gần như nghẹn lại trong cổ họng.

Vũ Mạnh Trường ngẩn người, nhìn Nguyễn Hòa với vẻ khó hiểu.

“Năm 1018, có chuyện gì sao?”

Một khoảng lặng kèo dài, đến khi lấy lại tinh thần, Nguyễn Hòa như bị rút cạn toàn bộ sức lực, hắn lùi lại một bước, cơ thể bắt đầu run nhẹ.

“Không thể nào…”

Giọng hắn như đến từ vực sâu, vừa hoảng loạn vừa không dám tin.

“Anh chắc chứ? Bây giờ, đúng là năm 1018 sao?”

Chương 36: Tôn Trọng