Chương 40: Săn Mồi
Lê Hồng Ngọc cảm thấy cổ họng khô khốc, cô vẫn giữ được vẻ ngoài bình thản, nhưng ngón tay dưới bàn đã khẽ siết lại.
Hắn biết rõ điểm yếu của cô và không ngại chạm vào.
Nguyễn Dương không dừng lại, hắn nghiêng người gần hơn, hạ giọng đến mức gần như là một lời thì thầm.
“Chị bảo là bác sĩ, là người hiểu con người… nhưng chị đã từng được ai nhìn thấu chưa?”
“Chị che giấu cảm xúc rất tốt, nhưng tôi thấy, chị đang run, chị đang do dự.”
Lê Hồng Ngọc lần đầu tiên cảm thấy lồng ngực mình đập mạnh.
Cô đang đấu trí với một kẻ nguy hiểm, một kẻ mà lời nói vừa như lưỡi dao, vừa như lời mời gọi không thể kháng cự.
Nhưng cô vẫn mỉm cười, khẽ đáp: “Em nói như thể… đang thích tôi vậy.”
Nguyễn Dương ngửa người ra sau, ánh mắt nửa đùa nửa thật, cười nói.
“Đúng vậy, tôi thích chị, giống như chuột yêu gạo vậy.”
Trong ánh đèn vàng ấm áp của quán cà phê, không khí tưởng chừng yên ả nhưng bên dưới mặt bàn, hai người đang như đang chơi một ván cờ sinh tử.
Lê Hồng Ngọc ngồi thẳng lưng, tay đặt gọn trên đầu gối, biểu hiện không một kẽ hở.
Nhưng bên trong, đầu óc cô xoay chuyển liên tục, từng lời từng chữ của Nguyễn Dương đều như mũi kim chọc thủng sự bình ổn cô cố dựng lên.
Nguyễn Dương không giấu sự thích thú, ánh mắt hắn như nhìn thấu tất cả.
“Chị thật sự giỏi đấy.”
Hắn nói, vừa khuấy cốc nước vừa cười nhạt.
“Giả vờ như không bị ảnh hưởng gì, nhưng tiếc là tôi đã quen cảm giác khi một người bắt đầu run.”
Lê Hồng Ngọc giữ nụ cười lịch sự: “Tôi là bác sĩ, Hòa Dương, em biết rõ điều đó, tôi có nghĩa vụ quan sát, không phản ứng.”
“Nhưng chị đang phản ứng.” Hắn chậm rãi nói.
“Mí mắt hơi co lại, tay đặt quá ngay ngắn, dấu hiệu của căng thẳng, và chị chưa từng uống nhiều nước như vậy trong những lần gặp trước.”
Cô liếc nhìn ly cà phê gần cạn trước mặt.
“Xem ra em quan sát kỹ hơn tôi tưởng.”
“Không, tôi chỉ quan sát kỹ người mình quan tâm.”
Lê Hồng Ngọc rời mắt khỏi hắn trong một thoáng.
Dù gì cũng là phụ nữ, cô không thể phủ nhận đôi mắt ấy như muốn rút cạn toàn bộ bí mật trong cô.
“Tôi nghĩ… mình cần vào nhà vệ sinh một chút.”
Cô nói rồi nhẹ nhàng đứng dậy, tay vô thức siết lấy quai túi.
Lê Hồng Ngọc quay lưng đi, bước chân vững chãi nhưng trong lòng sóng ngầm cuộn trào.
Cô không chỉ cần rửa mặt, mà còn cần thở vì áp lực trong đôi mắt đó, giọng nói đó, và thứ năng lượng như loài thú hoang nhốt trong thân xác lịch thiệp kia, đang dần ép cô đến bờ vực của bản năng.
Âm thanh từ quán cà phê trở nên xa dần sau cánh cửa nhà vệ sinh.
Lê Hồng Ngọc đứng trước gương, hai tay chống lên thành bồn rửa, hơi thở không còn đều như thường lệ.
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt phản chiếu trong gương, rồi nhắm mắt lại, thở dài.
“Chuyện quái gì đang xảy ra với mình vậy?”
Cô thì thầm, như thể chỉ dám thừa nhận điều đó khi chỉ còn lại một mình.
Trong đầu cô vẫn còn vang vọng những lời nói của Nguyễn Dương vừa mượt mà, tinh tế, sắc sảo, và nguy hiểm.
Những lời đó không hề lộ liễu nhưng lại giống như những ngón tay vô hình khẽ chạm vào đáy tâm hồn cô, khiến những phòng tuyến dày đặc rung lên.
“Chẳng phải mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi sao?”
Cô lẩm bẩm, lấy tay vốc nước lạnh vỗ lên mặt, mong xua đi cảm giác choáng váng.
Rồi cô nhìn thẳng vào chính mình trong gương, lần này ánh mắt đã cứng rắn hơn, nhưng trong sâu thẳm vẫn ánh lên sự chấn động.
“Tại sao… lại dao động trước lời nói của một người như hắn?”
Cô cắn môi: “Chỉ là một nhân cách khác, cậu ta là bệnh nhân của mình, không phải người đàn ông của mình.”
Thế nhưng trái tim cô lại đang đập nhanh hơn bình thường.
Cô cảm nhận được, bởi vì cô là một bác sĩ tâm lý, cô hiểu rõ mình đang rơi vào trạng thái gì.
Và điều đó… càng khiến cô sợ hãi.
Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại phong thái ban đầu.
Khi mở mắt ra lần nữa, ánh nhìn đã bình lặng hơn, nhưng chẳng ai biết bên trong cô vừa trải qua một trận bão lớn.
Cánh cửa phòng vệ sinh bật mở.
Tiếng giày cao gót gõ lên nền gạch vang lên nhè nhẹ, nhưng rồi đột ngột khựng lại khi Lê Hồng Ngọc nhìn thấy người vừa bước vào là Nguyễn Dương.
Ánh đèn mờ vàng khiến bóng hắn kéo dài, hòa vào không gian kín đáo nơi này, hắn như một chiếc bóng không nên có mặt tại đây.
Trước khi cô kịp cất tiếng, đôi mắt mở lớn vì kinh ngạc, thì Nguyễn Dương đã lao tới, một tay bịt miệng cô, tay còn lại kéo mạnh cô vào một buồng vệ sinh gần nhất.
Cửa đóng lại cạch một tiếng khô khốc, chỉ còn tiếng thở gấp gáp xen lẫn mùi nước khử trùng và nhịp tim đập thình thịch.
“Suỵt… Bình tĩnh nào, chị Ngọc.”
Giọng hắn nhẹ như thì thầm nhưng lại ẩn chứa một sức ép không thể kháng cự.
“Đây là nhà vệ sinh nam, em cũng chẳng muốn bị kiện vì q·uấy r·ối phụ nữ đâu.”
Đôi mắt cô mở to, đầy kinh ngạc lẫn cảnh giác.
Bàn tay bịt miệng khiến cô không thể phản ứng, nhưng ánh nhìn lại nói thay tất cả cô không tin một lời nào.
Nguyễn Dương khẽ nghiêng đầu, ánh mắt như thú hoang vừa chạm mặt con mồi.
Hắn cười, một nụ cười mang chút mỉa mai, chút đắc ý, và rất nhiều sự kiểm soát.
“Chị không tin em à?”
Hắn ghé sát, khoảng cách giữa hai người chỉ còn là hơi thở.
“Nhưng chị Ngọc à… nếu em thật sự có ý đồ gì xấu, chị nghĩ mình còn có cơ hội để đứng đây và hoài nghi sao?”
Cô không nói gì, nhưng trong đáy mắt lóe lên một tia tức giận và cũng có cả lo lắng không thể che giấu.
Nguyễn Dương rốt cuộc cũng chậm rãi buông tay ra, nhưng vẫn chắn trước cửa như một bức tường sống, không cho cô lách người ra ngoài.
“Em chỉ muốn nói chuyện, nhưng có vẻ… chị lại chọn cách chạy trốn.”
Hắn cúi đầu, giọng trầm xuống: “Chị là bác sĩ tâm lý, chị phải hiểu chứ càng né tránh, càng dễ để lộ điểm yếu.”
Cô nuốt khan, giữ bình tĩnh, nhưng không thể ngăn bàn tay run nhẹ.
Chát!
Một tiếng vang giòn rụm trong không gian chật hẹp.
Lê Hồng Ngọc thở dốc, bàn tay vẫn còn run lên vì dư âm.
Cú tát không hề nhẹ, năm dấu tay in hằn rõ rệt trên gương mặt trắng trẻo của Nguyễn Dương, để lại một vệt ửng đỏ rực rỡ như dấu ấn cuối cùng của lòng tự trọng cô cố giữ lấy.
Nhưng hắn… lại bật cười.
Không phải nụ cười khinh thường, cũng không phải giễu cợt.
Đó là kiểu cười đầy thích thú của một kẻ vốn đã quen với sự phản kháng, thậm chí mong chờ nó.
Hắn nghiêng mặt sang một bên, nhếch môi.
“Đau đấy… nhưng đẹp.”
Cô nghiến răng, đang định mở miệng thì tiếng trò chuyện vọng vào từ bên ngoài.
Có tiếng bước chân… vài người đàn ông đang tiến vào.
“Ê, nhanh lên, tao sắp xỉu vì bia rồi nè.”
“Ai bảo mày uống xong không về nhà còn đòi đi uống cafe.”
“Bên này hết chỗ, qua buồng kế đi.”
Lê Hồng Ngọc sững người, đôi mắt thoáng dao động.
Nguyễn Dương nghiêng người, nhỏ giọng.
“Chị biết không, em nói thật đấy, đây là nhà vệ sinh nam.”
“Không thể nào.”
Cô lùi lại một bước, tay siết chặt lấy túi xách, trong đầu cô thoáng hiện lên khoảng trống trắng xóa.
“Mình… thật sự đi nhầm sao?”
Một thoáng hoài nghi lan ra như lửa bén rơm.
Lê Hồng Ngọc, một bác sĩ tâm lý dày dạn, lúc này lại không thể chắc chắn vào chính mình.
Cô lùi sát vào bức tường, bàn tay đặt lên ngực, nhịp tim không thể khống chế nổi.
Cô nhìn thẳng vào Nguyễn Dương, định gằn lên một lời cảnh cáo, nhưng lại bị ánh mắt kia chặn đứng.