Chương 43: Cược Lớn
Tiếng hò reo vang lên.
Cao Thắng ôm đầu bật cười như thể hắn vừa được hồi sinh.
Cả bàn vỗ tay, gái bàn bên cũng bước tới đeo tay hắn, rót rượu, chúc mừng như thể hắn là vua một đêm.
“Ha! Ông bà độ mạng tao thật rồi! Hôm nay tao phải thắng sạch cái sòng này mới được!”
Hắn ngửa cổ uống cạn ly whisky như một chiến binh thời cổ đại.
Nguyễn Dương vẫn quan sát từ xa, gương mặt không hề thay đổi.
Chỉ có ánh mắt là khẽ nhíu lại một chút như thể đang thấy một đứa trẻ vừa lao mình xuống vực, mà vẫn tưởng là bay lên trời.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c không cười, cũng không ăn mừng.
Nó chỉ lặng lẽ đứng sau lưng Cao Thắng, đôi mắt sâu hoắm lóe lên một tia đỏ mờ nhạt.
Một phần linh hồn… lại vừa bị lấy đi.
Và Cao Thắng, vẫn chưa biết mình đã bán nó đi chỉ vì một lần thắng.
Không khí trong sòng bạc bắt đầu trở nên nặng nề.
Không phải do khói thuốc, rượu mạnh hay tiếng người cười nói hỗn loạn mà là thứ gì đó vô hình, dày đặc như sương mù, quẩn quanh trên trần nhà rồi đổ xuống như một lớp vải liệm.
Nguyễn Dương tựa người trên lan can tầng hai, đôi mắt lặng lẽ quan sát như một kẻ ngoài cuộc.
Nhưng chỉ hắn mới thấy rõ quanh thân thể của Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c, từng làn khói đen đang quấn chặt, như những xúc tu không ngừng lớn lên.
Một con quỷ đang no dần.
Mỗi lần có người chiến thắng, nó không lộ ra sự thỏa mãn, nhưng bóng đen quanh người nó lại dày thêm một chút.
Mỗi nụ cười, mỗi lần hò reo của con bạc cũng đồng nghĩa với việc một mảnh linh hồn đã rơi vào chiếc túi vô hình mà nó đeo trên lưng.
Nguyễn Dương khẽ nhếch môi.
Nếu cứ để nó tiếp tục, đến lúc quy tắc hoàn tất, khi đủ số linh hồn cần thiết nó sẽ có thể g·iết c·hết người thua cược tiếp theo một cách hợp pháp, ngay tại đây.
Không thể để điều đó xảy ra.
Hắn rời khỏi tầng hai, bước xuống lầu bằng lối cầu thang khuất sau một tấm rèm nhung đỏ.
Mỗi bước chân của Nguyễn Dương đều nhẹ, chậm rãi, nhưng chứa đựng áp lực như một nhát dao găm đang được rút khỏi vỏ.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c vẫn chưa nhận ra.
Cao Thắng thì đang trong cơn hưng phấn cao độ, ôm gái, uống rượu, cười nói oang oang như thể hắn là hoàng đế mới lên ngôi.
Nguyễn Dương đi tới, dừng lại ngay bên cạnh hắn.
“Hôm nay có vẻ anh rất may mắn thì phải?” Giọng hắn mềm mỏng, lịch thiệp như gió xuân, nhưng ánh mắt lại như lưỡi dao mảnh khảnh mạ bạc.
Cao Thắng quay lại, có hơi ngà ngà say, nhưng vẫn nhận ra được khí chất không tầm thường của người trước mặt.
“Ờ… đúng rồi, có chuyện gì?”
Nguyễn Dương nở một nụ cười mơ hồ.
“Tôi không thích ồn ào, nhưng nghe nói anh là người thích cá cược lớn…”
Hắn nghiêng người sát lại, giọng nói hạ thấp chỉ đủ để hai người nghe thấy.
“Muốn chơi một vụ cá cược riêng không? Chỉ giữa tôi và anh, không liên quan đến sòng bạc, phần thưởng… sẽ khiến anh không bao giờ quên.”
Cao Thắng sững lại, mắt thoáng hoài nghi nhưng rồi nhanh chóng bị sự kích thích đánh bại.
Sau lưng hắn, Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c vẫn đứng đó, lần đầu tiên ánh mắt nó lặng lẽ chuyển hướng nhìn về phía Nguyễn Dương.
Không giận, không vui, chỉ như đang đánh giá một đối thủ mới vừa bước lên bàn cân.
Nguyễn Dương không nói nhiều, chỉ nhẹ nhàng rút từ trong túi áo vest ra một tấm thẻ ngân hàng màu đen ánh lên dưới ánh đèn mờ ảo của sòng bạc.
Hắn đặt tấm thẻ xuống bàn trước mặt Cao Thắng: “Trong này có một tỷ.”
Cao Thắng giật mình, con mắt bỗng trợn to.
Nguyễn Dương vẫn bình thản, mỉm cười, khẽ nói.
“Nếu anh thắng, số tiền này là của anh, còn nếu anh thua… chỉ cần trả tôi một trăm triệu, Thế nào, một cược đổi mười, quá hời rồi đúng không?”
Cao Thắng cau mày, sự nghi ngờ dấy lên trong lòng, nhưng ánh mắt hắn lại không thể rời khỏi tấm thẻ đen kia.
Một tỷ, chỉ cần đánh một ván là có thể gấp mười lần vốn.
Mà hắn chỉ cần bỏ ra một trăm triệu nếu thua còn ít hơn số tiền hắn vừa đặt trên bàn roulette.
Sự kích thích như chất cấm len lỏi vào từng mạch máu.
Hắn quay sang nói nhỏ điều gì đó với người bạn đồng hành, người kia có vẻ hơi lo lắng nhưng cuối cùng cũng gật đầu, chỉ dặn ‘cẩn thận đấy’.
“Đi đâu?” Cao Thắng đứng dậy, mắt lóe lên tia quyết đoán, như một con thú đã đánh hơi thấy máu.
Nguyễn Dương mỉm cười lịch sự, chỉ tay về một cánh cửa bên hông dẫn ra khu vực ít người qua lại.
“Chỗ đó yên tĩnh, đủ để phân định thắng thua.”
Rồi không nói thêm lời nào, hắn quay người bước đi, thân hình thẳng tắp như một đường kẻ.
Cao Thắng do dự vài giây rồi cũng nhanh chóng bước theo, như một con thiêu thân lao vào ánh lửa.
Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c đứng từ xa, ánh mắt âm u như một vũng bùn đen không đáy.
Khi thấy Cao Thắng đi theo Nguyễn Dương, nó hơi nghiêng đầu, rồi lặng lẽ bước theo, tiếng giày ma sát nền đá như tiếng xào bài trong cơn mê sòng bạc.
Một căn phòng nhỏ nằm ở góc hành lang phía sau, không có camera, không có người giá·m s·át, nơi những con bạc thường lui tới để thực hiện những cuộc chơi không chính thống.
Ánh đèn vàng mờ đục chiếu xuống chiếc bàn tròn cũ kỹ, hai chiếc ghế đối diện, giữa bàn đặt một gạt tàn thuốc đầy tàn tro và vài vết cháy xém loang lổ.
Nguyễn Dương và Cao Thắng cùng ngồi xuống.
Cao Thắng lén liếc quanh, cảm nhận rõ khí lạnh bao trùm.
Hắn vẫn chưa phát hiện ra Quỷ C·ờ· ·B·ạ·c đang đứng lặng lẽ ở phía sau, như một vị giám khảo vô hình.
Nguyễn Dương khoanh tay dựa vào ghế, nụ cười nhàn nhạt trên môi.
Hắn không rút điện thoại, cũng không lôi bài, không có xúc xắc chẳng có bất kỳ dụng cụ gì chứng tỏ một ván cược sắp diễn ra.
“Chơi như bình thường chẳng thú vị.”
Hắn nói, giọng đều đều nhưng pha chút hứng thú tà mị: “Hay là đổi cách chơi.”
Cao Thắng cau mày, nheo mắt: “Chơi sao?”
Nguyễn Dương không trả lời ngay, nhìn hắn giống như một lão hồ ly đang âm thầm tính kế, ánh mắt Cao Thắng dần trở nên hoang mang.
Nguyễn Dương mỉm cười: “Luật chơi đơn giản, tôi sẽ triệu hồi v·ũ k·hí bản mệnh của tôi, rồi đưa ra hai đáp án, một trong hai là đúng, nếu anh chọn đúng anh thắng, một tỷ là của anh… Nếu chọn sai coi như anh thua, phải trả tôi một trăm triệu.”
Cao Thắng nuốt khan, tim bắt đầu đập nhanh.
“Hai đáp án? Trong đó có một đáp án đúng.”
“Tỉ lệ 50 trên 50.”
Nguyễn Dương nụ cười vẫn như cũ: “Rất công bằng đúng không?”
Cao Thắng hơi ngả người ra sau, cảm giác như có điều gì đó không ổn.
Nhưng đồng thời, lòng tham lại thì thầm, một trong hai mà thôi, không phải 50 trên 50 sao? Quá dễ.
Cuối cùng, hắn gật đầu: “Được, tôi chơi.”
Đôi mắt Nguyễn Dương vốn mang theo vẻ nhàn nhã lẫn kiêu ngạo lúc này lại nhiều thêm một tia âm u.
Hắn không nói gì thêm, chỉ khẽ cúi đầu, tay phải nhẹ nhàng lướt qua không khí trước mặt như vẽ một ký hiệu vô hình.
Một làn khói trắng mỏng bốc lên từ đầu ngón tay hắn, xoáy thành hình tròn, rồi ‘phụp’ một tiếng khẽ, quyển sách liền xuất hiện mang theo khí tức cổ xưa, u ám như đã đi qua hàng thế kỷ.
Quyển sách chỉ hiện ra trong chớp mắt rồi bị hắn giấu ngay xuống dưới mặt bàn, không để Cao Thắng hay bất cứ ai khác thấy rõ.
Như thể thứ hắn vừa gọi ra không phải là một vật thể bình thường, mà là một phần linh hồn của chính hắn, một bí mật tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Nguyễn Dương khoanh tay, hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói bình thản có điểm lười nhác.
“Tôi đã triệu hồi v·ũ k·hí bản mệnh của mình, tiếp theo tôi sẽ cho anh hai đáp án.”