Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 44: Quy Tắc Phá Vỡ

Chương 44: Quy Tắc Phá Vỡ


Cao Thắng vẫn giữ nét mặt dè chừng nhưng lòng đã bị kéo theo nhịp điệu của đối phương.

“Hai đáp án là gì?” Hắn hỏi.

Nguyễn Dương mỉm cười, đưa tay lên gõ nhẹ xuống mặt bàn hai cái.

“Một là quyển sách, hai là cây bút lông.”

“Cây bút lông?” Cao Thắng nhíu mày.

“Đúng vậy.” Nguyễn Dương gật đầu, vẫn là nụ cười mơ hồ kia, như thể tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

“Một thứ dùng để viết, một thứ dùng để giữ kín… Anh nghĩ cái nào mới là thật?”

Cao Thắng im lặng, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang khoanh lại trước ngực của Nguyễn Dương.

Không khí bỗng trở nên lạnh đi vài độ.

Soạt.

Một bóng đen lướt ngang phía sau lưng Cao Thắng, im lặng và lạnh lẽo.

Rồi Quỷ Cờ Bạc ghé sát vào tai hắn, đôi mắt trũng sâu như muốn khoét thủng da đầu.

Một giọng thì thầm vang lên, lạnh lẽo như xuyên qua tận xương sống.

Cao Thắng giật bắn, như bị thôi miên, ánh mắt hắn lóe sáng, sự hoài nghi lập tức bị đè bẹp bởi cảm giác chiến thắng sắp tới.

Hắn lập tức vỗ bàn, giọng nói to rõ ràng.

“Tôi chọn quyển sách!”

Nguyễn Dương không bất ngờ, đôi mắt hắn như sâu thêm vài tầng, không ai đọc được cảm xúc trong đó.

“Anh chắc chứ?”

Cao Thắng gật đầu, vẻ mặt như thể đã nắm chắc phần thắng, còn mang theo cả sự khinh thường.

“Chắc, không cần suy nghĩ lại.”

Nguyễn Dương bật cười, nụ cười không lớn nhưng từng tiếng như lưỡi dao lướt qua không khí, lạnh lẽo và sắc bén.

Hắn chậm rãi vươn tay xuống dưới gầm bàn, như đang nâng niu một báu vật.

Đôi mắt Cao Thắng dán chặt vào cử động đó, tim đập dồn dập như trống trận.

Nhưng, quyển sách đã biến mất.

Từ lúc nào, không ai biết.

Thay vào đó, trong lòng bàn tay Nguyễn Dương, chỉ còn lại một cây bút lông.

Thân bút dài, cổ xưa, phía trên còn khắc một hình Thái Cực chưa hoàn chỉnh, chỉ có nửa phần Dương như thể cố tình để lại một khoảng trống nào đó chưa được lấp đầy.

Không khí như nghẹt lại trong khoảnh khắc ấy.

Cao Thắng c·hết sững, hắn lắp bắp, rồi gào lên điên loạn.

“Không thể nào! Rõ ràng đáp án là quyển sách! Mày chơi xấu! Mày giấu đồ đổi đáp án!”

Nhưng Nguyễn Dương vẫn giữ nụ cười thong dong, hắn xoay nhẹ cây bút giữa ngón tay, lười biếng dựa lưng ra sau ghế.

“Cơm có thể ăn bậy nhưng lời nói không thể nói bậy, mỗi người chỉ có một v·ũ k·hí bản mệnh, là con mắt nào của anh thấy tôi chơi xấu?”

Hắn nghiêng đầu, giọng nói đầy vẻ giễu cợt.

“Tôi đưa cho anh hai đáp án, đúng hay sai đều là do anh lựa chọn.”

Cao Thắng run rẩy, gương mặt trắng bệch như xác không hồn.

Nguyễn Dương ngồi đó, tay vẫn cầm cây bút lông như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Hắn chẳng cần ngẩng đầu, cũng có thể cảm nhận được sự biến hóa trên người Quỷ Cờ Bạc, quỷ khí quanh nó quả nhiên đã nhạt đi rõ rệt.

Giống như một con mãnh thú bị cưỡng chế ngừng săn mồi ngay khi chuẩn bị kết liễu con mồi cuối cùng, bị ép đứng bên ngoài bàn tiệc mà không thể chạm vào bất kỳ món nào.

Suy đoán của hắn là đúng.

Quỷ Cờ Bạc cần chuỗi chiến thắng liền mạch, từng linh hồn của kẻ thắng là một mắt xích quan trọng để hoàn thành quy tắc, nếu mắc sai lầm… cả vòng lặp sẽ bị phá vỡ.

Nguyễn Dương khẽ cười, ánh mắt trở nên sắc lạnh như lưỡi dao, xoáy thẳng vào kẻ đối diện.

Hắn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, một âm thanh khô khốc vang lên.

“Còn muốn chơi tiếp không?” Hắn hỏi, giọng đều và thấp như một lời mời gọi từ đáy vực sâu.

Cao Thắng vẫn còn run rẩy, trán đổ mồ hôi lạnh, nhưng ánh mắt lại lóe lên tia không cam lòng.

Hắn nhìn vào chiếc thẻ màu đen vẫn còn đặt trên bàn, một tỷ đồng, chỉ cách tay mình chưa đến vài gang.

Hắn nuốt khan một cái, hít sâu, rồi gật đầu thật nhanh, như thể sợ mình sẽ hối hận nếu nghĩ thêm.

“Chơi! Ván nữa!”

Nguyễn Dương gật đầu, không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Càng chơi, Nguyễn Dương càng thắng.

Mỗi lần Cao Thắng hạ đáp án, đều là sai.

Mỗi lần hắn sai, dường như có thứ gì đó trên người hắn bị lấy mất, là vận khí, hay là một phần linh hồn? Không ai biết rõ, nhưng Nguyễn Dương có thể thấy ánh sáng trong mắt Cao Thắng đang tắt dần, từng chút một.

Còn Quỷ Cờ Bạc, đứng sau lưng, vốn dĩ toàn thân bị bao phủ bởi làn khói đen đậm đặc như bùn lầy, giờ đã loãng đi rất nhiều, mỏng đến mức gần như có thể nhìn xuyên qua bộ vest cũ kỹ trên người nó.

Nguyễn Dương khẽ cong khóe môi, ánh mắt vẫn bình tĩnh như giếng cổ.

Nhưng đúng lúc đó, một biến cố chớp nhoáng xảy ra.

Cao Thắng bỗng ôm bụng, cả người co rúm lại như bị ai đó bóp chặt từ trong ruột gan.

Hắn há hốc miệng, nhưng không kịp thốt ra tiếng nào, chỉ có một âm thanh khô khốc ‘rục’ vang lên như có vật gì xé rách n·ộ·i· ·t·ạ·n·g từ bên trong.

Nguyễn Dương lập tức bật dậy.

Đồng tử hắn co lại, toàn thân căng thẳng như dây cung.

“Không xong rồi.”

Một cơn gió lạnh quét ngang qua, ngay sau đó, toàn bộ căn nhà đột nhiên mất điện.

Bùm!

Tiếng cầu dao nổ lớn, rồi bóng tối tuyệt đối trùm phủ không gian.

Không còn ánh sáng, không còn tiếng động, chỉ còn mùi khói đen tanh nồng và một cảm giác ngột ngạt như bị dìm trong nước thải mục rữa.

Không khí thay đổi, cảm giác bất an lan tỏa khắp xung quanh.

Tĩnh lặng… quá mức.

Đây không phải là mất điện bình thường.

Đây là dấu hiệu cho thấy một quy tắc đã bị phá vỡ, và quỷ dị đang bắt đầu phản đòn.

Từ nơi góc tối, một đôi mắt đỏ rực như máu từ từ mở ra.

Không còn là Quỷ Cờ Bạc lịch sự, âm hiểm mà lặng lẽ, mà là bản chất thật sự của nó một cơn đói khát thuần túy, thứ sinh vật ăn linh hồn không cần lý do.

Nguyễn Dương liền biết, hắn đã triệt để chọc giận Quỷ Cờ Bạc.

Nó vốn không chấp nhận thua cuộc, một khi không thể chiến thắng, quy tắc bị phá bỏ, nó sẽ phá tan bàn cờ.

Trong khoảnh khắc tất cả ánh sáng bị rút cạn, sòng bạc vốn ồn ào, tràn ngập tiếng cười nói và âm nhạc sôi động bỗng chìm vào hỗn loạn tuyệt đối.

Tiếng hét vang lên đầu tiên.

Một tiếng thét sắc lạnh, đứt quãng như bị b·óp c·ổ.

Rồi như hiệu ứng dây chuyền, tiếng ghế đổ, ly vỡ, người hoảng loạn gào thét vang lên khắp không gian.

“Mất điện rồi! Có ai không?”

“Chạy! Chạy mau!”

“Tôi không thấy gì! Ai đẩy tôi? Buông ra!”

Mọi người hốt hoảng đổ xô về phía cửa chính, như đàn chuột trong mê cung vừa phát hiện lối thoát chạy.

Nhưng rồi…

RẦM!

Một người đàn ông lao đến đập mạnh vào cánh cửa lớn bằng kim loại, tiếng v·a c·hạm vang vọng khắp căn nhà, nhưng… cánh cửa không hề lung lay.

Hắn hoảng sợ vung tay đập loạn vào chốt khóa, sau đó quay sang đập lên vách tường bên cạnh, nhưng bàn tay hắn như chạm phải thứ gì đó mềm nhũn, lạnh buốt, không phải bức tường bình thường.

Một lớp màng vô hình, dày đặc như cao su trộn lẫn thủy ngân, bao phủ toàn bộ lối ra.

Hắn hét lên thất thanh.

“Không mở được! Có gì đó bịt cửa rồi!”

Cả căn nhà như biến thành một chiếc lồng giam khổng lồ.

Không ánh sáng, không lối thoát, chỉ còn nỗi sợ tích tụ, đè nén, sắp sửa nổ tung.

Giữa lúc hỗn loạn ấy, một thân ảnh mảnh mai lao vào Nguyễn Dương.

Cô ngã vào lòng hắn, hơi thở gấp gáp, cơ thể run rẩy như con thú non bị giật mình.

Nguyễn Dương theo bản năng đưa tay đỡ lấy cô, khẽ cau mày nhìn xuống.

Dù trong bóng tối, hắn vẫn nhận ra ánh sáng rất nhẹ từ sợi dây chuyền nơi cổ cô, thứ ánh sáng mờ mịt nhưng rõ ràng đối lập với bóng đêm tràn ngập xung quanh.

Hắn nhìn kỹ gương mặt cô gái trắng bệch, môi tái xanh nhưng đôi mắt vẫn tỉnh táo, tràn đầy sợ hãi lẫn cảnh giác.

Chương 44: Quy Tắc Phá Vỡ