Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 50: Áp Chế
Nghiêm Hồng Hưng siết chặt nắm tay.
Ánh mắt lạnh lẽo nhưng sâu trong đáy mắt hắn là một thứ cảm giác không tên… như thể bị áp chế.
Cậu ta, chỉ là một người thanh niên.
Vậy mà ánh mắt đấy lại khiến người ta không rét mà run.
“Cậu đừng có tưởng ngồi đây là có thể làm cao!”
Nghiêm Hồng Hưng gằn từng chữ, nhưng giọng nói lại thiếu đi độ chắc chắn vốn có. “Cậu có biết mình đang đối mặt với cái gì không? Có bao nhiêu n·gười c·hết, có bao nhiêu người b·ị t·hương, chưa kể hiện trường hỗn loạn như vậy, cậu nghĩ chỉ cần im lặng là xong chuyện sao?”
Nguyễn Dương nhắm mắt, hít nhẹ một hơi như thể tận hưởng cái căng thẳng đang phả lên da.
Một thoáng im lặng kéo dài.
Mãi đến khi Nghiêm Hồng Hưng chuẩn bị mở miệng lần nữa, Nguyễn Dương mới lên tiếng, chậm rãi hỏi.
“Anh có tin vào ma quỷ không?”
Câu hỏi nhẹ như gió nhưng rơi vào tai Hồng Hưng lại nặng như tảng đá.
Hắn khựng lại, một thoáng ngập ngừng.
“Câu hỏi đó không nằm trong quy trình.” Hắn đáp, cố giữ giọng vững vàng.
Nguyễn Dương mỉm cười, hắn nghiêng đầu, rồi nói như một chuyện hiển nhiên.
“Vậy thì chứng cứ đâu mà anh lại đinh ninh tôi là người gây án.”
Nghiêm Hồng Hưng sững người, nhất thời không biết nói gì.
Nguyễn Dương ánh mắt khóa chặt lấy Nghiêm Hồng Hưng, giọng nói bắt đầu trầm xuống, có phần giễu cợt nhưng cũng như thì thầm.
“Tôi không trách anh, có vẻ tối nay tâm trạng anh không được tốt, anh có chuyện gì khó nói sao?”
“Câm miệng!”
Nghiêm Hồng Hưng gằn giọng, đứng phắt dậy, ghế bị đẩy ngược ra sau va mạnh vào tường.
Hắn bước vòng qua bàn, hai tay siết chặt, đôi mắt như muốn t·hiêu r·ụi gương mặt ung dung của Nguyễn Dương.
Nguyễn Dương không né tránh, trái lại còn nghiêng đầu cười khẽ.
“Anh định đánh tôi à?”
“Thằng khốn…”
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng hỏi cung bật mở rầm một tiếng.
Một người đàn ông hơi mập, mặc thường phục, khuôn mặt tròn trịa nhưng ánh mắt nhanh nhạy.
Trương Bàn hấp tấp bước vào, hắn vừa thở vừa đưa tay ra chắn giữa hai người.
“Khoan! Khoan đã, Hưng! Có gì từ từ nói!”
Nghiêm Hồng Hưng khựng lại, ánh mắt vẫn còn bốc lửa, nhưng không tiến thêm bước nào nữa.
Trương Bàn thở ra, quay sang Nguyễn Dương liếc nhìn một cái, rồi ghé tai Hồng Hưng nói nhỏ, nhưng đủ để Nguyễn Dương nghe rõ.
“Anh Long bảo dẫn hắn xuống phòng tạm giam… không hỏi thêm gì nữa.”
Hồng Hưng nhíu mày, lùi lại nửa bước.
“Anh Long?”
“Ừ, đích thân gọi tới.” Trương Bàn nhấn mạnh.
Nguyễn Dương mỉm cười, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn cả hai như thể đang xem một vở hài kịch nhỏ.
“Xem ra tôi lại được người lớn quan tâm rồi.”
Hắn buông một câu, giọng vẫn đều đều nhưng ẩn chứa thứ gì đó không rõ là trêu đùa hay cảnh báo.
Nghiêm Hồng Hưng nghiến răng, hất mặt sang Trương Bàn, nói qua kẽ răng.
“Đi, phòng tạm giam.”
Hành lang dẫn tới khu tạm giam trải dài, tiếng bước chân vang lên đều đặn, xen lẫn tiếng xích sắt v·a c·hạm khe khẽ theo từng cử động của Nguyễn Dương.
Trương Bàn đi trước, dáng đi hơi lạch bạch, thỉnh thoảng quay đầu lại liếc Nguyễn Dương một cái như muốn chắc chắn người này vẫn còn ngoan ngoãn.
Nghiêm Hồng Hưng đi sau, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao lặng lẽ đặt lên gáy Nguyễn Dương.
Cuối hành lang là một cánh cửa sắt, sau lớp song sắt là phòng tạm giam nơi nhốt những kẻ chưa kết án nhưng đã chẳng ra gì.
Vừa mở cửa, mùi mồ hôi, thuốc lá và ẩm mốc ập ra khiến người ta nhíu mày.
Trong phòng giam, vài tên phạm nhân đang ngồi dựa tường, lười nhác đánh bài, hoặc nằm ngủ gà ngủ gật.
Một tên nổi bật nhất là kẻ đầu trọc, thân hình lực lưỡng, trên mặt xăm một hình mũi tên chạy dài từ thái dương xuống má, ánh mắt sắc như dao rọc giấy, vừa nhìn thấy có người mới liền nhe răng cười.
Trương Bàn mở cửa, đẩy Nguyễn Dương vào trong rồi đóng rầm lại.
Nghiêm Hồng Hưng đứng ngoài song sắt, ánh mắt vẫn không rời Nguyễn Dương.
Trước khi quay đi, hắn lạnh giọng dặn.
“Cẩn thận, tên này rất nguy hiểm.”
Tên đầu trọc bỗng bật dậy, ánh mắt sáng rực, tưởng lời đó nói với mình liền đấm mạnh tay vào ngực khoe cơ bắp.
“Anh Hưng yên tâm! Em sẽ… chăm sóc người mới cẩn thận.”
Trương Bàn quay đi bịt miệng nhịn cười.
Còn Nghiêm Hồng Hưng thì chỉ khựng lại nửa giây, sau đó nhếch môi không đáp một lời, bỏ đi với vẻ mặt chẳng buồn đính chính.
Chỉ có Nguyễn Dương trong bóng lưng thẳng tắp kia, khẽ cong môi.
Hắn không hề nhìn quanh, cũng chẳng tỏ vẻ gì lo lắng, chỉ đơn giản ngồi xuống giường sắt, hai tay lồng vào nhau, ánh mắt rơi lên tên đầu trọc đang tiến lại gần.
Tên đầu trọc bước tới với dáng đi vênh váo, nắm tay siết chặt, vừa đến gần, chưa kịp mở miệng thì Nguyễn Dương đã nghiêng đầu, nhíu mày, giọng khàn khàn đầy khó chịu.
“Người anh hôi quá… Cút xa tôi ra một chút.”
Tên đầu trọc khựng lại, chưa kịp phản ứng thì mấy tên trong phòng đã bật cười khúc khích.
Bị chạm vào tự ái, gã gầm lên một tiếng chửi tục rồi lao tới, tay vung lên như muốn đấm thẳng vào mặt Nguyễn Dương.
Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt.
Ầm!
Tiếng nện vang dội, cả thân hình to lớn của tên đầu trọc bị Nguyễn Dương túm lấy đầu, ép mạnh xuống sàn như một bao rác.
Mặt hắn đập xuống nền xi măng lạnh lẽo, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Cổ tay Nguyễn Dương vẫn còn đeo còng, vậy mà động tác gọn ghẽ, nhanh đến mức không ai kịp nhìn rõ.
Cả phòng giam lập tức im phăng phắc.
Những tên còn lại vốn đang ngồi vắt chân huênh hoang bỗng cứng đờ, vội vàng lùi sâu vào góc, sắc mặt trắng bệch như nhìn thấy quỷ.
Nguyễn Dương buông đầu tên kia ra, phủi tay, rồi quét ánh mắt qua từng người một, ánh nhìn thản nhiên mà lạnh lẽo, như thể đang lướt qua một đàn chuột nhắt, không ai dám ho he.
“Đừng làm phiền tôi.” Hắn nói, giọng nhẹ như gió thoảng.
“Tôi chỉ ngồi một lúc rồi ra thôi.”
Không một ai dám đáp lại.
Nguyễn Dương thản nhiên ngồi lại chỗ cũ, lưng dựa tường, mắt khẽ nhắm lại như đang nghỉ ngơi giữa chốn yên bình.
Phía bên ngoài sở cảnh sát, Mạc Hoàng từ trên chiếc xe công vụ bước xuống.
Trên người vẫn còn mặc nửa bộ thường phục, tay phải vội vàng cài lại hàng cúc áo còn chưa chỉnh tề.
Gương mặt hắn cau có, vừa bước vào hành lang chính vừa rảo bước như chạy, tiếng giày nện trên sàn vang dội.
“Thả người!” Mạc Hoàng Long hét lớn khi vừa nhìn thấy bóng dáng của Nghiêm Hồng Hưng và Trương Bàn đang đứng ở đầu hành lang.
“Mau thả người!”
Nghiêm Hồng Hưng sững sờ, cau mày bước tới.
“Anh Long, anh nói gì vậy? Thả ai?”
“Thằng nhóc họ Nguyễn đó!” Mạc Hoàng Long gần như quát lên, tay phất mạnh chỉ về hướng phòng tạm giam.
“Mau thả người ra! Ngay lập tức!”
Trương Bàn cũng sửng sốt, vội hỏi.
“Có chuyện gì vậy anh Long? Tên đó nguy hiểm lắm, ngay cả Hưng còn phải cảnh giác…”
“Đừng nói nữa!” Mạc Hoàng Long gạt phăng lời hắn.
Trên trán lấm tấm mồ hôi dù bên ngoài không hề nóng, hắn thở hắt ra, tay rút khăn lau mặt rồi nghiến răng.
“Các cậu không biết thôi, từ khi bắt thằng nhóc đó… điện thoại của tôi suýt cháy máy! Người gọi đến đều là những nhân vật có máu mặt… mà không, phải nói là rất có máu mặt! Người trong giới chính trị cũng có, q·uân đ·ội cũng có, đến cả một vài người tôi không tiện lộ tên trong ngành đặc biệt cũng gọi tới!”
Nghiêm Hồng Hưng nghe tới đó thì sắc mặt càng thêm nặng nề.
“Ý anh là… cậu ta có bối cảnh lớn như vậy sao?”
“Không chỉ là bối cảnh lớn.”
Mạc Hoàng Long nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm nghị nói: “Mà là… chúng ta động phải người không nên động.”
Không đợi Mạc Hoàng Long giải thích thêm, ba người liền vội vàng tiến về phía phòng tạm giam.