Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 51: Đối Diện
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng khắp hành lang, khiến những cảnh sát khác cũng phải ngẩng đầu nhìn theo đầy nghi hoặc.
Cánh cửa phòng giam sắt lạnh bật mở cái cạch đầy nặng nề.
Nguyễn Dương vẫn ngồi đó, thản nhiên như thể cả cuộc đời mình vốn dĩ chỉ là những đoạn chờ đợi nhàm chán.
Đôi mắt hắn lười biếng liếc qua ba người, nhưng khi nhìn thấy người đi đầu là Mạc Hoàng Long, ánh mắt ấy lại dâng lên một tia hứng thú mơ hồ.
Cảnh tượng đầu tiên Mạc Hoàng Long nhìn thấy không phải là Nguyễn Dương, mà là tên trọc đầu nằm sấp dưới đất như cái bao tải bị vứt xó, mặt mũi bầm dập chẳng ra hình dạng gì.
Mắt hắn khẽ co giật, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ vội lướt qua.
Ông bước thẳng tới trước mặt Nguyễn Dương, đổi ngay gương mặt lãnh đạo thành dáng vẻ tươi cười niềm nở, giọng nói cực kỳ mềm mỏng.
“Cậu Nguyễn! Cậu có mệt không? Có ai làm khó dễ gì cậu không? Nếu có thì cứ nói, tôi lập tức xử lý!”
Nguyễn Dương ngẩng đầu nhìn hắn, hơi nheo mắt lại như đang đánh giá, một lát sau, hắn khẽ bật cười.
“Tôi không sao, nước trà nơi này ngon lắm.”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!”
Mạc Hoàng Long gật đầu rối rít, bộ dạng lấy lòng đến mức khiến Nghiêm Hồng Hưng và Trương Bàn đứng bên cạnh đều ngơ ngác, như không thể tin nổi mình đang thấy gì.
Nguyễn Dương đứng dậy, phủi nhẹ bụi trên vai áo, ánh mắt quét một vòng qua các cảnh sát bên ngoài đang tò mò nhìn vào.
“Tôi có thể đi chưa?”
Mạc Hoàng Long vội đáp: “Cậu đợi một chút, đợi chúng tôi điều tra xong rồi sẽ để cậu rời đi.”
Nguyễn Dương gật đầu, sau đó Mạc Hoàng Long dẫn hắn về phòng làm việc riêng.
“Cậu vào đây ngồi nghỉ một chút cho thoải mái.”
Giọng Mạc Hoàng Long đầy cung kính, thậm chí còn tự tay kéo ghế mời hắn ngồi.
Phòng làm việc yên tĩnh, nội thất giản dị nhưng ngăn nắp, Mạc Hoàng Long loay hoay một hồi, rồi hỏi với vẻ ân cần.
“Cậu có nóng không? Tôi mở máy lạnh cho mát.”
Nguyễn Dương tựa lưng vào ghế, dáng vẻ thoải mái nhàn nhã, tay gõ nhịp nhè nhẹ lên tay vịn, rồi gật đầu.
“Có chút… ông mở đi.”
Mạc Hoàng Long lập tức bấm điều khiển, máy lạnh rì rì chạy, không khí mát lạnh lan khắp phòng, sau đó ông ta nói.
“Cậu cứ ngồi đây chơi, đợi tôi một lúc rồi sẽ quay lại.”
Nguyễn Dương không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Hắn ngả người ra sau, ánh mắt nhắm hờ như đang tranh thủ chợp mắt.
Chưa đầy ba mươi phút sau, Mạc Hoàng Long quay trở lại, tay cầm theo một xấp hồ sơ và một tờ giấy riêng biệt.
Ông ngồi xuống, đặt tập hồ sơ lên bàn rồi nói chậm rãi.
“Chúng tôi đã xem xét toàn bộ vụ việc xảy ra tại hiện trường… Điều tra qua camera, lời khai nhân chứng và các bằng chứng vật lý…”
Nguyễn Dương mở mắt, ánh nhìn sắc bén như thể đang chờ phần quan trọng.
“Và…” Mạc Hoàng Long khẽ ho một tiếng.
“Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào xác thực cậu có hành vi phạm tội, vụ án tạm thời không liên quan đến cậu.”
Ông rút ra một tờ giấy, đưa qua bàn đến trước mặt Nguyễn Dương.
“Đây là giấy xác nhận, chỉ cần người quen của cậu ký tên vào phần này, thì cậu có thể rời khỏi đây ngay.”
Nguyễn Dương liếc nhìn tờ giấy, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười, ánh mắt dừng lại trên dòng chữ ‘Bảo lãnh cho thân nhân’.
“Người quen…” Hắn lặp lại hai chữ đó, như đang nghiền ngẫm gì đó sâu xa trong lòng.
Nguyễn Dương cúi đầu xem xét tờ giấy một lúc, sau đó thản nhiên đẩy nó trở lại phía Mạc Hoàng Long.
“Tôi không có người thân ở đây.”
Mạc Hoàng Long sững người.
“Không có người thân?”
Hắn còn chưa kịp phản ứng, thì Nguyễn Dương đã thản nhiên nói tiếp.
“Gọi bác sĩ tâm lý đến được không? Tôi nghĩ mình đang chịu tổn thương tâm lý… cần người xác nhận.”
Ngữ điệu bình tĩnh, ánh mắt lại sâu không thấy đáy.
Mạc Hoàng Long thoáng khựng lại, rồi lập tức bật cười lấy lòng, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc.
“Được, được! Không vấn đề gì cả, cậu cần gì, tôi sẽ lập tức sắp xếp, việc này… chỉ là hình thức mà thôi, cậu yên tâm.”
Nguyễn Dương nhướng mày như hài lòng, rồi lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi.
Màn hình sáng lên, hiện rõ một cái tên Lê Hồng Ngọc.
Chuông vang lên vài hồi, rồi đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng cô gái vang lên khàn khàn, như còn ngái ngủ.
“Alo… ai vậy?”
“Là tôi, Nguyễn Hòa Dương.”
Đầu bên kia thoáng im lặng.
“Tôi đang ở sở cảnh sát.”
Lần này, giọng của Lê Hồng Ngọc lập tức tỉnh táo hẳn, có chút hoảng.
“Cậu… sao lại ở đó? Đợi tôi, tôi sẽ đến ngay!”
Nguyễn Dương không nói thêm gì, chỉ cúp máy với một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt thoáng ánh lên vẻ chờ mong khó đoán.
Chỉ một lúc sau, tiếng giày cao gót vang lên đều đặn trong hành lang yên ắng.
Cánh cửa được đẩy ra, Lê Hồng Ngọc bước vào.
Trên người là bộ váy công sở chỉnh tề, tóc buộc gọn, sắc mặt còn chưa kịp tan hết vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại đầy lo lắng.
Ngay khi nhìn thấy Nguyễn Dương, cô liền đi thẳng đến chỗ bàn tiếp nhận, không cần ai nhắc đã rút bút ký tên vào giấy xác nhận bảo lãnh.
Mạc Hoàng Long nhìn cô một cái, thoáng sửng sốt nhưng không dám nói gì, chỉ lặng lẽ đóng dấu rồi đưa giấy xác nhận.
“Xong rồi, cậu có thể đi.”
Lê Hồng Ngọc quay sang Nguyễn Dương, ánh mắt đảo qua bộ quần áo dính chút máu khô, cô nhíu mày, giọng nhỏ nhưng rõ ràng.
“Rốt cuộc cậu đã làm gì? Vì sao lại b·ị b·ắt vào đây?”
Nguyễn Dương bước cạnh cô, ra khỏi phòng, bóng hai người kéo dài dưới ánh đèn lạnh lẽo.
Hắn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bất giác trở nên vô tội một cách giả tạo.
Hắn nheo mắt, đôi vai nhẹ run như đang chịu tổn thương sâu sắc.
“Tôi… tôi cũng không biết nữa… Tôi chỉ tỉnh dậy, xung quanh toàn là người ngất xỉu… rồi bị họ bắt về đây…”
Vẻ mặt hắn lúc này vừa ngơ ngác vừa lo lắng, ánh mắt nhìn Lê Hồng Ngọc như thể cô là chiếc phao cứu sinh duy nhất giữa biển khơi.
Hắn diễn đến mức cô suýt nữa tin là thật.
Lê Hồng Ngọc trừng mắt nhìn hắn vài giây, môi mím chặt, dường như định nói gì đó nhưng rồi lại nuốt xuống, cuối cùng cô chỉ thở dài.
“Thôi được rồi, ra khỏi đây rồi nói sau.”
Ngay khi hai người vừa bước ra khỏi hành lang, giọng nói trầm khàn đầy nghi hoặc vang lên phía sau.
“Ngọc? Em… sao em lại ở đây?”
Lê Hồng Ngọc khựng lại, Nguyễn Dương cũng dừng bước.
Cả hai quay đầu thì thấy Nghiêm Hồng Hưng đang đứng ở đầu hành lang, gương mặt nghiêm nghị thoáng hiện lên nét kinh ngạc và một chút không tin nổi.
Lê Hồng Ngọc mím môi, ánh mắt tránh đi, nhưng vẫn lên tiếng.
“Em đến bảo lãnh cho cậu ta.”
Nghiêm Hồng Hưng cau mày, ánh mắt liếc qua Nguyễn Dương.
Khi vừa rồi trong phòng hỏi cung, hắn đã cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng giờ khi biết vợ mình chính là người đến đón tên này, cơn khó chịu trong hắn lập tức bùng lên.
“Em bảo lãnh… cho cậu ta?” Giọng hắn trầm xuống lạnh như băng.
Nguyễn Dương đứng bên cạnh, ánh mắt khẽ nheo lại.
Ngay khoảnh khắc biết được hắn là chồng của Lê Hồng Ngọc, đôi mắt Nguyễn Dương như tối sầm lại, một thứ gì đó lạnh lẽo và nguy hiểm thoáng quét qua.
Nhưng chỉ trong tích tắc, vẻ mặt hắn đã quay về với dáng vẻ yếu ớt, hoảng loạn.
Hắn lập tức lùi lại một bước, vội giơ tay chỉ vào Nghiêm Hồng Hưng, giọng lạc đi.
“Chính… chính là anh ta! Vừa rồi còn muốn đánh tôi trong phòng hỏi cung! Rất… rất hung dữ!”
Lê Hồng Ngọc sửng sốt, quay sang nhìn Nghiêm Hồng Hưng, như muốn hỏi hắn tại sao lại làm vậy.
“Ngọc! Em đừng có nghe hắn nói linh tinh!” Nghiêm Hồng Hưng giận dữ bước tới, gương mặt đỏ bừng vì bị vu oan trước mặt vợ.
“Thằng nhãi này nó đang chơi trò tâm lý!”