Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 52: Chuyến Xe

Chương 52: Chuyến Xe


Nhưng Nguyễn Dương đã nhanh chóng rúc sát vào người Lê Hồng Ngọc, dáng vẻ tội nghiệp như một đứa trẻ b·ị b·ắt nạt.

“Chị xem đi, hắn lại còn định đánh tôi lần nữa kìa!”

Lúc Nguyễn Dương bất ngờ nép sát vào người Lê Hồng Ngọc, hai tay còn khẽ nắm lấy cánh tay cô như thể đang tìm kiếm sự che chở, ánh mắt uất ức ngước nhìn Nghiêm Hồng Hưng, thì cơn giận trong lòng hắn cuối cùng cũng bùng lên.

“Thằng khốn!”

Nghiêm Hồng Hưng gầm lên, từng bước lao thẳng tới, hai nắm tay siết chặt, đôi mắt rực lửa như muốn đấm vỡ mặt người trước mắt.

Nhưng ngay lúc đó…

“Dừng lại!” Lê Hồng Ngọc hét lên, nhanh chóng chắn trước mặt Nguyễn Dương, hai tay dang ra cản chồng mình lại.

“Có gì thì về nhà nói sau!”

Giọng cô hơi cao nhưng vẫn giữ bình tĩnh.

Trong ánh mắt, rõ ràng có sự nghi ngờ, có dao động… nhưng lại không chút cảm xúc dành cho người đàn ông đang đứng đối diện.

Nghiêm Hồng Hưng c·hết sững.

Gương mặt hắn đỏ bừng vì phẫn nộ bị đè nén, nhưng rồi hắn cứng đờ tại chỗ, chỉ nhìn vợ mình như không tin nổi.

Trong mắt hắn, hình ảnh Lê Hồng Ngọc đứng trước mặt tên đó, ngăn cản hắn lại… như một nhát dao xoáy sâu vào tự tôn và lòng tin mong manh còn sót lại.

“Em, tin nó?” Giọng hắn khàn khàn, tưởng chừng như một câu hỏi thốt ra không dành cho câu trả lời.

Lê Hồng Ngọc không đáp, cô chỉ quay sang Nguyễn Dương, không biết có phải cậu ta cố ý hay không, rồi khẽ nói.

“Đi thôi, đừng để xảy ra thêm chuyện nữa.”

Nguyễn Dương nhìn cô, trong đáy mắt ánh lên một tia thích thú rồi lập tức hóa thành vẻ cảm kích.

Hắn gật đầu ngoan ngoãn, rồi theo cô rời đi.

Trước khi quay đi, hắn không quên liếc nhìn Nghiêm Hồng Hưng một cái liếc kiêu ngạo, đắc thắng nhưng khéo léo giấu dưới vẻ bọc ‘vô tội’.

Hành lang trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại Nghiêm Hồng Hưng đứng đó, gương mặt lạnh như đá, nắm tay vẫn siết chặt, nhưng lại không còn chút sức lực nào để đánh ra nữa.

Nghiêm Hồng Hưng bỗng gầm nhẹ một tiếng, rồi vung tay đấm mạnh vào bức tường cạnh bên.

Tiếng v·a c·hạm vang lên khô khốc, máu rịn ra từ khớp ngón tay, nhưng hắn chẳng buồn quan tâm.

Ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, như thể muốn trút hết tất cả nỗi giận, bất lực và cả sự tổn thương.

Bên ngoài, trời đã hửng sáng, Lê Hồng Ngọc đứng đợi trước xe, thấy Nguyễn Dương đi phía sau liền lên tiếng.

“Có cần tôi đưa cậu về không?”

Nguyễn Dương hai tay đút túi quần, gương mặt vẫn còn vẻ hoang mang nhưng hiển nhiên đã ổn định hơn rất nhiều.

“Không cần đâu, tôi có thể tự về.”

Giọng nói mang theo vài phần lười biếng, nhưng không che giấu được sự ngạo nghễ trong ánh mắt.

Lê Hồng Ngọc liếc hắn một cái, đôi mắt thoáng qua tia phức tạp, nhưng rồi không nói gì thêm, chỉ gật đầu rồi nhanh chóng bước vào xe.

Động cơ gầm lên, chiếc ô tô rời khỏi sân sở cảnh sát, bỏ lại một làn khói bụi mờ mịt phía sau.

Nguyễn Dương nhìn theo bóng xe khuất dần, khoé môi cong lên chậm rãi, ánh mắt trở lại với sự sâu hun hút lạnh lùng, mang theo vài phần nguy hiểm khó lường.

Cái dáng vẻ ‘hoảng loạn’ ban nãy… đã hoàn toàn biến mất.

Thứ còn lại, chỉ là một kẻ đã quá quen với việc điều khiển mọi thứ theo ý mình.


Thời gian trôi qua như dòng nước lặng lẽ.

Vụ việc về Quỷ Cờ Bạc rồi cũng dần lắng xuống, chìm trong sự im lặng của những hồ sơ nội bộ chưa bao giờ công khai.

Một buổi sáng đầy nắng.

Trên một chiếc xe buýt tuyến ngoại thành, tiếng động cơ đều đều vang vọng giữa con đường vắng.

Trong xe chỉ lác đác vài người, đa phần là học sinh mặc đồng phục, đeo ba lô.

Không khí khá yên lặng, ngoại trừ một nhóm bảy người đang tụ tập gần dãy ghế cuối, ba nam bốn nữ, vừa cười nói vừa tranh nhau phát biểu.

Một cô gái tóc ngắn, mang kính, giọng lanh lảnh.

“Ê ê! Các cậu học xong rồi định thi vô trường nào vậy? Tôi thì chắc chọn đại học Luật… nghe oách không?”

Một tên con trai mặt mũi thư sinh, đang gặm bánh mì, vừa nhai vừa nói.

“Luật hả? Tôi mà học luật chắc bị người ta kiện ngược vì ngủ gục trên bàn suốt mất!”

Cả nhóm phá lên cười.

Một cô gái khác, dáng người nhỏ nhắn nhưng ánh mắt lanh lợi chen vào.

“Tôi nghe nói cái trường luyện thi tụi mình sắp tới ghê lắm nha… kiểu chuyên cho mấy đứa rớt đại học nhưng học ở đó thì lên tay cực nhanh luôn.”

Một tên cao to, vẻ ngoài hơi ngầu, lắc đầu.

“Nghe vậy chứ chắc lại là mấy cái lớp nhồi sọ, sáng học chiều học tối học, mệt bỏ mẹ.”

Cô gái ngồi kế bên hắn, có mái tóc nhuộm nâu, vuốt nhẹ lọn tóc.

“Thì ráng chút đi, học cho xong rồi đi chơi, tết này tôi định đi Đà Lạt, chụp hình sống ảo, các cậu nhớ giữ dáng để còn lên hình đẹp.”

Tên mặt bánh bao lúc nãy giơ tay cười toe.

“Yên tâm! Tôi lúc nào cũng giữ nguyên kích cỡ, mười năm như một.”

Tiếng cười vang lên lần nữa, rộn ràng giữa không gian xe buýt chậm rãi lăn bánh qua từng đoạn đường vắng.

Sau đó cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Mạc Thu Hương.

Cô gái ấy ngồi cạnh cửa sổ, mái tóc đen dài được buộc gọn một bên, gương mặt thanh tú với đôi mắt to tròn.

Dáng ngồi thẳng, bình tĩnh, dù trên tay đang cầm cuốn sách nhưng rõ ràng cô không đọc, mà đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ riêng.

Hồ Thị Cúc đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, trề môi.

“Chậc… mấy đứa à, ngồi đây lo thi đại học từng chữ, từng dòng thì có người đã thức tỉnh v·ũ k·hí bản mệnh rồi đấy, thấy không? Giỏi như Hương thì chỉ cần thở thôi cũng vượt xa tụi mình cả đoạn đường!”

Phạm Bảo An cười khổ, nhét phần bánh mì còn lại vào miệng, vừa nhai vừa nói ngồm ngoàm.

“Ờ… đúng là sinh ra đã khác biệt mà.”

Vũ Lệ Nguyệt ngồi bên cạnh khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh.

“Không chỉ xinh mà còn giỏi nữa, mình ngưỡng mộ cậu ấy quá đi mất.”

Đỗ Thế Tài khoanh tay tựa lưng vào ghế, không nói gì nhưng ánh mắt nhìn về Mạc Thu Hương lại có vài phần ý vị.

Trương Mỹ Nghệ chống cằm, cười mơ màng.

“Nếu tôi là con trai, chắc tôi yêu Hương quá trời luôn á, vừa đẹp còn ngầu muốn xỉu.”

Lê Việt Cường gãi đầu cười hì hì: “Tôi là con trai nè, mà yêu thiệt luôn đó, khổ nỗi Hương chưa bao giờ thèm liếc tôi một cái…”

Cả nhóm lại cười phá lên.

Mạc Thu Hương khẽ mỉm cười, khóe môi cong lên rất nhẹ, đủ để khiến đám bạn xung quanh phải ngẩn ngơ nếu trông thấy.

Nhưng nụ cười đó không dành cho họ.

Ánh mắt cô như có như không, lướt ngang qua những hàng ghế rồi dừng lại cách đó không xa, có một người thanh niên đang ngồi lặng lẽ bên cửa sổ.

Một tay chống cằm tựa vào mặt kính mờ sương, mắt nhắm hờ, vẻ lười biếng nhưng lại ngập tràn tự tin.

Làn da trắng hơn cả những cô gái trên xe, từng đường nét gương mặt như được gọt giũa, sống mũi cao, cằm sắc, hàng lông mi dài đổ bóng nhẹ lên gò má.

Hắn không nói, không cười, không nhìn ai, chỉ đơn thuần ngồi đó… nhưng cả thế giới như bị đẩy lùi ra phía sau.

Thứ khí chất đó vừa lạnh lùng, kiêu ngạo, vừa trầm mặc và ngập tràn áp lực, giống như một con sói đơn độc bước vào lãnh địa người thường.

Không ai dám lại gần, nhưng lại chẳng thể rời mắt khỏi hắn.

Đúng loại hình mà cô thích.

Mạc Thu Hương thu lại ánh nhìn, vuốt nhẹ tóc sau tai.

Cô không nói gì, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó tả.

Nguyễn Dương khẽ cau mày.

Hắn cảm nhận được một ánh mắt mềm mại, có chút lén lút nhưng lại mang theo sự quan sát rõ ràng.

Không chần chừ, hắn chậm rãi mở mắt, quay đầu về phía sau.

Chương 52: Chuyến Xe