Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 53: Cửu Long
Đúng lúc đó, ánh mắt của hắn sắc như lưỡi dao vừa rút khỏi vỏ, giao thoa thẳng với đôi mắt đang nhìn trộm kia.
Mạc Thu Hương như b·ị b·ắt quả tang, thoáng chốc khuôn mặt xinh đẹp lập tức ửng hồng, ánh mắt dao động, tay siết nhẹ lấy quai túi như một phản xạ bản năng.
Cô không ngờ hắn lại quay đầu nhanh như vậy, nhưng điều khiến Mạc Thu Hương sững người không phải là sự ngượng ngùng.
Mà là ánh mắt của hắn.
Ánh mắt đó quá đặc biệt, không hung dữ, không thù địch, cũng chẳng có vẻ gì là tò mò.
Nó ánh lên sự ngạo nghễ, vừa sâu vừa tĩnh như mặt nước trong giếng cổ, nhưng chính vì sự yên tĩnh ấy, nó như có thể nuốt trọn linh hồn người đối diện.
Mạc Thu Hương cảm thấy hắn có thể nhìn thấu cô.
Từng suy nghĩ, từng cảm xúc, từng mảnh che giấu trong lòng đều bị một cái liếc mắt ấy xé toang không còn gì.
Cô bỗng thấy bản thân trở nên yếu đuối và trần trụi trước hắn, không hiểu vì sao, lại nảy sinh một cảm giác phục tùng.
Không giống sự sợ hãi.
Mà giống như một loại bản năng sâu trong huyết quản muốn cúi đầu, muốn đi theo.
Chỉ trong một khoảnh khắc thoáng qua đó, Mạc Thu Hương cảm thấy mọi âm thanh trong xe bỗng trở nên rất xa… chỉ còn lại hình bóng người kia.
Nguyễn Dương hơi nghiêng đầu, nhìn cô gái vẫn còn đang đỏ mặt tránh ánh mắt mình, giọng hắn không lớn, nhưng lại khiến cả nhóm đều nghe thấy.
“Cô không sao chứ?”
Mạc Thu Hương giật mình, cô không ngờ hắn lại chủ động bắt chuyện.
Cô vội vàng lắc đầu, hai tay cuống cuồng xua nhẹ.
“À… không, không có gì! Tôi… tôi chỉ đang suy nghĩ chút chuyện nên thất thần thôi, không phải cố ý nhìn cậu đâu!”
Càng nói mặt cô càng đỏ, giọng lắp bắp, mắt thì đảo loạn như muốn tìm cái hố nào đó chui xuống.
Biểu cảm luống cuống của cô khiến mấy người bạn còn lại không nhịn được phì cười.
Hồ Thị Cúc lập tức lên tiếng giải vây.
“Hì hì, xin lỗi cậu nha, bạn tôi bình thường trầm tĩnh vậy thôi chứ thi thoảng cũng ngơ ngơ như thế, à, tôi là Hồ Thị Cúc, còn cậu học trường nào vậy?”
Nguyễn Dương đáp một cách bình thản, giọng đều đều.
“Trung học Quốc Thắng.”
Ngay lúc đó, một giọng nữ khác vang lên đầy ngạc nhiên.
“Quốc Thắng á?”
Trương Mỹ Nghệ lập tức chen vào, đôi mắt sáng lên khi nhìn kỹ lại khuôn mặt của Nguyễn Dương.
“Chẳng trách nhìn cậu lạ mặt như vậy! Nếu không phải học trường khác thì chắc chắn tôi đã không thể quên một người đẹp trai thế này rồi!”
Cô vừa nói vừa búng tay một cái, tỏ vẻ như phát hiện ra kho báu.
Lê Việt Cường xụ mặt, lẩm bẩm nói.
“Nhìn mặt thôi đã thấy thua rồi… vậy mà còn học trường xịn.”
Cả nhóm lại cười ồ lên, không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt hơn.
Còn Nguyễn Dương thì chỉ khẽ nhếch môi, không phủ nhận, cũng chẳng tỏ vẻ quá thân thiện.
Nhưng rõ ràng là, sự lạnh lùng ấy lại khiến ánh mắt của Mạc Thu Hương một lần nữa… lặng lẽ dừng lại trên người hắn.
Nguyễn Dương vẫn giữ nguyên dáng ngồi tựa nghiêng vào cửa sổ, mắt liếc qua Mạc Thu Hương một cái rồi lại nhanh chóng rời đi như thể chẳng có chút hứng thú nào.
Hắn biết cô gái này có ý với mình, ánh mắt của cô quá rõ ràng, nhất là cái kiểu ngượng ngùng lúng túng ban nãy, nhưng hắn lại không bận tâm.
Dù cô rất xinh, thậm chí thuộc dạng nổi bật trong nhóm bạn, nhưng với Nguyễn Dương, cái vẻ non nớt trong đôi mắt kia khiến hắn chẳng có chút rung động nào.
Hắn thích kiểu phụ nữ như Lê Hồng Ngọc vừa đẹp, lại còn sắc sảo, mặn mà và có chiều sâu chứ không phải kiểu thiếu nữ trẻ tuổi chỉ biết đỏ mặt khi bị nhìn.
Bên trong xe buýt lắc nhẹ, Nguyễn Dương thản nhiên hỏi.
“Các cậu đang đi đâu vậy?”
Lê Việt Cường lập tức cười toe toét.
“Trường luyện thi Thanh Hòa! Bọn tôi sắp thi rồi, lên đó ôn nước rút!”
Vũ Lệ Nguyệt bĩu môi, đập vào vai Phạm Bảo An.
“Cậu ấy còn đòi lên trường luyện thi để cưa giáo viên nữa chứ, không biết xấu hổ.”
Phạm Bảo An đỏ mặt, lắp bắp.
“Không… không phải! Tôi chỉ muốn tập trung ôn thi thôi!”
Cả đám phá lên cười, không khí náo nhiệt càng lúc càng dâng cao.
Lúc này, Hồ Thị Cúc khẽ đẩy gọng kính, sau đó chỉ về phía Mạc Thu Hương, cười tươi nói với Nguyễn Dương.
“À mà, cậu ấy là Mạc Thu Hương, người giỏi nhất bọn tôi đấy, không giống tụi này phải cắm đầu ôn thi, cậu ấy đã thức tỉnh v·ũ k·hí bản mệnh, chính thức trở thành Hồn Sư rồi!”
Trong mắt mấy người bạn ánh lên sự ngưỡng mộ, xen lẫn một chút ganh tị rất dễ thương.
Mạc Thu Hương hơi cúi đầu, cười nhẹ khi bị nhắc đến.
Nhưng ánh mắt cô lại không giấu được sự mong đợi khi nhìn về phía Nguyễn Dương… Chỉ tiếc, hắn chỉ ‘ừm’ một tiếng nhạt nhẽo, không có lấy chút quan tâm.
Phản ứng lạnh nhạt của Nguyễn Dương khiến nụ cười trên môi Mạc Thu Hương khẽ tắt.
Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi tận mắt chứng kiến hắn thờ ơ như vậy, cô vẫn cảm thấy một chút thất vọng.
Ngay lúc không khí bắt đầu chùng xuống, một giọng nói mang theo sự không cam lòng vang lên phá tan bầu không khí.
“Cậu định đi đâu?” Đỗ Thế Tài hỏi, ánh mắt cau lại nhìn Nguyễn Dương đầy nghi hoặc và không vừa ý.
Hắn ta luôn để ý đến Mạc Thu Hương, và cái cách cô dành ánh nhìn cho Nguyễn Dương khiến hắn như ngồi trên đống lửa.
Nguyễn Dương chẳng buồn ngước lên, vẫn tựa vào cửa sổ, giọng bình thản như gió thoảng.
“Trại huấn luyện Cửu Long.”
Chỉ bốn chữ đơn giản, nhưng như một tiếng sấm vang lên giữa không gian chật hẹp của chiếc xe buýt.
Cả nhóm bỗng im bặt.
Ngay cả Hồ Thị Cúc vốn là người hay nói cũng trợn tròn mắt, Lê Việt Cường nuốt nước bọt đánh ực.
Trương Mỹ Nghệ lẩm bẩm: “Cửu Long… cái trại huấn luyện Cửu Long đó sao?”
Đó là nơi tập hợp những thiên tài thực thụ, không phải kiểu thiên tài trên giấy như họ, mà là những người được chọn lọc kỹ càng qua từng đợt sát hạch, có thực lực, có tiềm năng, thậm chí có cả hậu thuẫn.
Ánh mắt mọi người nhìn Nguyễn Dương lập tức thay đổi.
Không còn là tò mò hay khách sáo, mà mang theo một phần kính sợ… như thể trước mặt họ không còn là một học sinh bình thường nữa, mà là một người sẽ bước vào tầng lớp họ chỉ có thể ngước nhìn.
Mạc Thu Hương siết nhẹ ngón tay, ánh mắt có chút hoảng loạn.
Cô là người duy nhất trong nhóm đã trở thành Hồn Sư, nên cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai, trại huấn luyện Cửu Long, chính là nơi hội tụ những kẻ mạnh nhất trong mỗi tỉnh.
Mỗi người bước ra từ đó… đều là quái vật thực thụ, mà một trong những người đó, giờ lại ngồi ở trước cô không xa.
Từ sau câu nói ấy của Nguyễn Dương, cả chiếc xe buýt chìm trong một bầu không khí kỳ lạ.
Không còn tiếng cười nói rộn ràng, không còn những câu chuyện luyện thi bình thường.
Tất cả như bị đè nén dưới một áp lực vô hình, áp lực đến từ cái tên ‘Cửu Long’ và từ người thanh niên đang ngồi kia, lặng lẽ, nhưng mang theo khí thế khiến người khác không dám tiến gần.
Thời gian dường như trôi chậm hơn thường lệ, mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại ở bến đỗ.
Két!
Cánh cửa mở ra, Nguyễn Dương là người đầu tiên bước xuống.
Vẫn bộ dáng nhàn nhã ấy, bước đi không vội vã, nhưng từng bước lại mang theo khí chất không thể xem thường, như thể hắn vốn không thuộc về nơi ồn ào tầm thường này.
Mạc Thu Hương nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng chợt dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên.
Cô muốn bước lên, muốn gọi hắn lại… muốn hỏi một câu.
“Chúng ta có thể gặp lại không?”