Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Lãng Quên

Chương 5: Lãng Quên


Sau khi chắc chắn chú c·h·ó không b·ị t·hương quá nghiêm trọng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn Nguyễn Hòa Dương với ánh mắt đầy cảm kích.

“Cảm ơn cậu… Nếu không có cậu, không biết Tiểu Hắc sẽ ra sao nữa.”

Nguyễn Hòa Dương nhẹ nhàng lắc đầu, giọng điềm đạm.

“Không có gì đâu, may mà nó không b·ị t·hương quá nặng.”

Cô gái chớp mắt, như chợt nhớ ra điều gì, vội vàng nói.

“Tôi là Phạm Thu Xuân, còn cậu…”

“Nguyễn Hòa Dương.”

Một trận gió lạnh thổi qua, mang theo hơi nước ẩm ướt.

Nhìn Tiểu Hắc đang rúc vào chân chủ nhân, Nguyễn Hòa Dương cũng yên tâm.

“Nếu không có chuyện gì nữa, tôi đi trước đây.”

Nói xong, hắn đã quay lưng bước đi, bóng dáng dần khuất trong cơn mưa.

Về đến nhà, Nguyễn Hòa Dương nhanh chóng đi vào phòng, đóng chặt cửa.

Hắn cởi chiếc áo ướt sũng, sau đó đi vào phòng tắm.

Dòng nước ấm xua đi cái lạnh bám trên da thịt, nhưng không thể nào gột rửa được cơn bất an đang chậm rãi dâng lên trong lòng.

Sau khi ra ngoài, hắn dùng khăn lau mái tóc còn ẩm ướt, cơ thể vô thức ngồi xuống mép giường, cầm lấy điện thoại.

Ngón tay hắn lướt qua màn hình, từng bức ảnh hiện lên, mỗi tấm hình đều mang theo một phần ký ức.

Bỗng dưng, ngón tay dừng lại.

Ánh mắt trầm xuống, dừng trước một tấm ảnh cũ.

Hồi ức chợt ùa về như một cơn sóng, cuốn trôi lý trí, để lại cảm giác nặng nề đè nén nơi lồng ngực.

Một dự cảm lạ lùng dâng lên, như một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy tim hắn.

Tuy mơ hồ, nhưng lại mạnh mẽ đến nghẹt thở.

Hắn có cảm giác… Bản thân sắp phải đi đến một nơi rất xa, một nơi mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ quay trở về được nữa.

Thật lâu sau, Nguyễn Hòa Dương mới thở dài.

“Không biết bao lâu nữa mới có thể gặp lại bọn họ...”

Hắn lẩm bẩm, giọng nói nhẹ nhàng tan vào không khí.

Ngoài cửa sổ, cơn mưa vẫn chưa tạnh hẳn, từng giọt lộp bộp rơi xuống mái hiên, tạo thành một bản nhạc trầm lặng.

Đôi mắt Nguyễn Hòa Dương ánh lên một tia suy tư, nhưng rồi hắn đặt điện thoại xuống, ngả lưng lên giường.

Vừa nằm nghỉ ngơi, vừa suy nghĩ miên man.

Bất giác, cơn buồn ngủ giống như thủy triều chậm rãi xông tới.

Nguyễn Hòa Dương không tự chủ ngáp một cái, mí mắt cụp xuống, thân thể chậm rãi buông lỏng, từng bước tiến nhập giấc mơ.

Trong màn đêm tĩnh mịch, căn phòng vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có ánh trăng lờ mờ xuyên qua cửa sổ, phủ lên mọi thứ một lớp sáng nhạt nhòa.

Trên giường, hơi thở của Nguyễn Hòa Dương dần trở nên không ổn định.

Cơ thể hắn khẽ run lên, như thể đang bị cuốn vào một cơn ác mộng vô hình.

Bỗng nhiên, từng làn khí trắng và đen từ người hắn lan tỏa ra, hòa quyện vào không trung, tựa như hai dòng chảy đối lập, quấn lấy nhau nhưng không bao giờ hòa làm một.

Từ trong những làn khí đó, một chiếc bút lông cổ xưa cùng một quyển sách dần dần ngưng tụ, lơ lửng giữa không trung.

Chiếc bút nhẹ nhàng xoay tròn, thân bút tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, mang theo một cảm giác thanh tao nhưng cũng đầy áp lực.

Quyển sách bên cạnh lại tĩnh lặng đến kỳ lạ, từng trang sách mở ra rồi khép lại như hơi thở của một sinh mệnh sống, nhưng bên trong trống rỗng, sâu thẳm đến mức khiến người ta rùng mình.

Đột nhiên…

Hộc!

Nguyễn Hòa Dương bật dậy, hai mắt mở lớn.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt, từng hơi thở nặng nề, mồ hôi lạnh rịn đầy trán.

Cơn đau nhói lan ra từ sâu trong não bộ, hắn vô thức đưa hai tay lên xoa huyệt thái dương, cố gắng ổn định lại tinh thần.

Ánh mắt hắn dần dần lấy lại tiêu cự, rồi dừng lại trên chiếc bút lông và quyển sách trước mặt.

Nhưng… Có gì đó đã thay đổi.

Ánh mắt của hắn không còn sâu thẳm và bình lặng như trước.

Đôi mắt ấy giờ đây dường như trở nên sắc bén hơn, kiêu ngạo hơn, hệt như một kẻ đứng ở trên cao nhìn xuống vạn vật.

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười tà dị.

“Cuối cùng, thời gian này cũng đến.”

Giọng nói vẫn là của hắn, nhưng lại mang theo sự xa lạ đến đáng sợ.

Tựa như… Hắn đã không còn là chính mình.

Một cơn gió lạnh vô hình thổi qua, làm nhiệt độ trong phòng đều phải thấp đi vài phần.

Nguyễn Hòa Dương hít sâu một hơi, chậm rãi đứng dậy.

Cơ thể hắn vẫn còn chút choáng váng, nhưng không mất quá nhiều thời gian để ổn định lại.

Nhớ đến thực lực yếu ớt của bản thân mình trước đó, lại nghĩ đến những thứ cậu ta sắp phải đối mặt sau này.

Hắn nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia suy tư.

Hai người bọn họ vốn chính là một thể, nếu như một người mất chắc chắn người còn lại sẽ không thể tiếp tục tồn tại.

Nghĩ vậy, hắn không chút do dự, vươn tay cầm lấy chiếc bút lông và quyển sách đang lơ lửng trên không trung.

Thân bút lành lạnh trong bàn tay, quyển sách nặng nề tựa như đang gánh vác cả thiên địa.

Nguyễn Hòa Dương chậm rãi nhắm mắt, tinh thần chìm vào tĩnh lặng.

Sau một tia sáng lóe lên trong đáy mắt.

Nguyễn Hòa Dương nhấc bút lên, chạm vào trang đầu tiên của quyển sách.

Ngay khoảnh khắc ngòi bút hạ xuống, một luồng khí tức kỳ lạ bỗng lan ra, chia thế giới thành hai nửa đen và trắng.

Cả không gian như dừng lại trong giây lát.

Nét bút đầu tiên hiện lên trên trang giấy, cũng là khoảnh khắc một cánh cửa vô hình mở ra.

Tiếng bút lướt trên giấy vang lên khe khẽ.

Từng nét bút hạ xuống, mỗi đường nét như thiêu đốt từng phần sinh mệnh của Nguyễn Hòa Dương.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, sắc mặt hắn trắng bệch đến đáng sợ, tựa như máu trong cơ thể đang bị rút cạn từng chút một.

Nhưng ánh mắt hắn không hề dao động.

Vẫn phá lệ lộ ra sự kiêu ngạo khó thuần.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Bên ngoài cửa sổ, bóng đêm vẫn bao phủ vạn vật, chỉ có ánh trăng nhạt nhòa rọi vào, phản chiếu lên hình ảnh một người thanh niên đang cầm bút vẽ, khí tức xung quanh ngày càng trở nên quỷ dị.

Cạch, cạch, cạch,…

Chiếc đồng hồ trên tường vang lên từng tiếng đều đặn.

Giây phút đồng hồ vang lên một tiếng báo hiệu chuyển giờ, cũng là lúc nét bút cuối cùng hoàn thành.

Nguyễn Hòa Dương đột nhiên cảm thấy ngực mình siết chặt, một cơn đau dữ dội bùng phát.

Phụt!

Máu tươi trào ra từ khóe miệng, nhiễm đỏ cả vạt áo trước ngực.

Nhưng hắn lại không bận tâm, khóe môi nhếch lên một nụ cười đắc ý, ánh mắt không che giấu được sự hài lòng khi nhìn về tác phẩm mình vừa hoàn thành.

Một bức tranh… Vốn dĩ không nên thuộc về thế giới này.

Trên trang giấy, hình ảnh dần hiện rõ.

Một người đàn ông ngồi xếp bằng giữa một ngôi đền hoang vắng.

Quần áo của hắn cũ kỹ, tay áo rộng phủ xuống đôi bàn tay gầy guộc nhưng rắn chắc.

Dáng ngồi thẳng tắp, toát lên một vẻ tĩnh lặng đầy uy nghiêm, tựa như một pho tượng cổ đại đã tồn tại qua hàng thế kỷ.

Nhưng điều đáng sợ nhất… Chính là đôi mắt của hắn.

Hai hốc mắt trống rỗng, tối đen như vực sâu không đáy. Không có con ngươi, không có ánh sáng, chỉ là một khoảng không vô tận đầy tĩnh mịch.

Trước mặt người đàn ông, hai thanh kiếm cắm sâu xuống nền đá.

Một thanh tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, lưỡi kiếm mỏng và sắc bén, như thể có thể xé toạc cả không gian.

Thanh còn lại mang một màu đen tuyền như mực, không phản chiếu ánh sáng, tựa hồ ẩn chứa sức mạnh có thể nuốt chửng mọi thứ.

Ngọn gió lùa qua, những chiếc chuông gió đổ nát trên mái đền khẽ lay động, phát ra âm thanh lanh lảnh thê lương.

Mọi thứ xung quanh đều nhuốm màu hoang tàn, rêu xanh phủ đầy những phiến đá vỡ nát, từng vệt máu khô hằn sâu lên nền đất, như kể lại một câu chuyện đã bị lãng quên.

Người đàn ông vẫn ngồi đó, bất động, giống như một thanh kiếm chưa ra khỏi vỏ, sẵn sàng chém xuống bất cứ lúc nào.

Chương 5: Lãng Quên