Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Bạch Chi Đạo
Unknown
Chương 8: Người Sống Sót
Tòa nhà chung cư dần hiện ra trong tầm mắt.
Nó từng là một khu dân cư sầm uất, nhưng giờ đây chỉ còn lại một bộ xương gầy guộc, quạnh quẽ và mục nát theo thời gian.
Những tầng cao loang lổ vết cháy, nhiều ban công đã sụp đổ, để lại những thanh sắt hoen gỉ nhô ra như móng vuốt của một con quái vật đang hấp hối.
Cửa sổ vỡ vụn, tường nứt nẻ, trên mặt đất vương vãi vô số v·ết m·áu khô loang lổ, không biết là của con người hay của những thứ khác.
Ở bên dưới tòa nhà, một hàng rào sắt chằng chịt lưới thép, trên bề mặt lỗ chỗ dấu đ·ạ·n, chứng tỏ nơi này từng bị t·ấn c·ông không chỉ một lần.
Chiếc xe Jeep rẽ gấp, bánh xe nghiến mạnh lớp đất bụi, tiến vào khoảng sân trống trước tòa chung cư.
Bên trong có vài người đứng gác, tất cả đều mang theo v·ũ k·hí, ánh mắt cảnh giác cao độ.
Khi Bùi Lực tắt máy, một bóng người vạm vỡ tiến lên kiểm tra.
“Về rồi à, Bùi Lực?”
Hắn ta cao lớn, vóc dáng đầy cơ bắp, trên khuôn mặt thô kệch có một vết sẹo dài chạy từ trán xuống tận gò má, khiến diện mạo càng thêm dữ tợn và đáng sợ.
Ánh mắt Vũ Mạnh Trường quét qua Nguyễn Hòa, mang theo nghi hoặc và đánh giá.
“Người mới?”
Giọng hắn trầm khàn, mang theo một chút giễu cợt xen lẫn coi thường.
Nguyễn Hòa không đáp ngay, đứng yên tại chỗ, nhưng vẫn cảm nhận được áp lực đáng sợ từ kẻ trước mặt.
Người này không đơn giản, chỉ cần nhìn cũng biết đây là một kẻ đã quen với việc g·iết chóc, đã sống đủ lâu để hiểu rõ quy luật sinh tồn tàn khốc của thế giới.
Bùi Lực hất cằm, giọng lười biếng nhưng mang theo chút trêu chọc.
“Nhặt được trên đường, thấy cũng không đến nỗi vô dụng nên mang về.”
Vũ Mạnh Trường cười khẩy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Nguyễn Hòa.
“Hừm… Hy vọng vậy.”
Giọng hắn lạnh lùng, mang theo một tia đe dọa rõ rệt.
“Bằng không, tao không có thời gian để nuôi phế vật đâu.”
Nguyễn Hòa không tránh né ánh mắt của hắn, ngược lại, hắn nhìn thẳng vào Vũ Mạnh Trường, giọng điệu bình tĩnh nhưng không thiếu phần cứng rắn: “Yên tâm, tôi không phải phế vật.”
Vũ Mạnh Trường nâng tay lên.
Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, bản năng cảnh giác của Nguyễn Hòa bùng lên, hắn cứ ngỡ rằng cú đấm sẽ giáng xuống ngay tức khắc.
Nhưng bàn tay thô ráp của Vũ Mạnh Trường rơi xuống bả vai hắn, lực không nhẹ, mang theo một chút áp chế nhưng không có địch ý.
Hắn cười khẽ, giọng trầm trầm vang lên.
“Tốt lắm.”
Một câu nói đơn giản, không có sự tán thưởng quá rõ ràng, nhưng trong giọng điệu có một tia công nhận.
Nguyễn Hòa không đáp, nhưng cảm nhận rõ áp lực trên vai dần buông lỏng, hắn lặng lẽ hít một hơi, không để lộ sơ hở nào.
Vũ Mạnh Trường rút tay về, sau đó quay sang Bùi Lực, giọng trầm ổn.
“Lão đại có chuyện tìm mày.”
Bùi Lực nhướn mày, không có hỏi nhiều.
Hắn chỉ nhếch miệng, lầm bầm một câu: “Nhanh vậy à.”
Sau đó, hắn quay sang Nguyễn Hòa, giọng điệu không nhanh không chậm.
“Đi theo tôi.”
Nguyễn Hòa gật đầu, im lặng bước theo hắn vào trong tòa chung cư.
Bên trong tòa chung cư tối tăm và lạnh lẽo, khác hẳn với vẻ ngoài hoang tàn.
Sàn nhà được lót bằng gỗ cũ, mỗi bước chân đều vang lên những âm thanh cót két.
Ánh đèn từ những ngọn đuốc gắn trên tường tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, tạo thành những cái bóng chập chờn hắt lên bức tường.
Mùi ẩm mốc và khói thuốc s·ú·n·g hòa lẫn vào nhau, khiến không gian nơi này càng thêm ngột ngạt.
Dọc theo hành lang, có không ít người qua lại, tất cả đều thoáng dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo khi nhìn thấy Nguyễn Hòa đi ngang qua.
Nhưng không ai lên tiếng.
Rất nhanh, cả hai đi đến đại sảnh của tòa nhà, nơi này tuy có hơi cũ kỹ nhưng hiển nhiên được chăm sóc một cách cẩn thận.
Những bộ bàn ghế cũ rích được xếp gọn gàng, có một chiếc bảng gỗ treo trên tường, trên đó ghi lại danh sách nhiệm vụ và thông tin quan trọng.
Bùi Lực dừng lại, quay sang Nguyễn Hòa.
“Ở đây đợi tôi.”
Hắn liếc mắt cảnh cáo: “Đừng có đi lung tung, lỡ xảy ra chuyện gì tôi không đảm bảo được tính mạng của cậu đâu.”
Nguyễn Hòa chậm rãi gật đầu, ánh mắt lặng lẽ quan sát xung quanh.
Bất chợt, hắn phát hiện một bóng dáng nhỏ nhắn đang chầm chậm bước tới từ hành lang bên cạnh.
Là một cô gái, trông cô không lớn hơn hắn bao nhiêu, có lẽ chỉ tầm tuổi nhau.
Dù mặc một bộ quần áo đơn giản, mái tóc buộc gọn sau gáy, nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ đẹp dịu dàng của cô.
Gương mặt thanh tú, làn da trắng mịn, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, trong một thế giới đầy rẫy c·hết chóc và hỗn loạn, vẻ đẹp trong trẻo ấy như một điều gì đó lạc lõng, khác biệt.
Nếu không phải tận thế xảy ra, cô gái này chắc chắn sẽ là hình mẫu lý tưởng trong lòng của rất nhiều nam sinh.
Nguyễn Hòa khẽ cau mày, trong hoàn cảnh như thế này, việc gặp một cô gái trông vẫn giữ được sự ngây thơ, thuần khiết như vậy khiến hắn có chút bất ngờ.
Hắn vừa muốn tiến lên bắt chuyện thì trông thấy bước chân cô thoáng dừng lại.
Đôi mắt cô mở to, như một con thỏ nhỏ bị giật mình bởi tiếng động lạ, cơ thể khẽ run lên một chút, vô thức lui về phía sau.
Cùng lúc đó, vài quả quýt trên tay cô rơi xuống, lăn tròn trên nền đất lạnh lẽo.
Nguyễn Hòa thoáng sững sờ.
Bộ dáng của hắn trông rất dọa người sao?
Cô gái cắn môi, như thể vừa làm sai chuyện gì, nhanh chóng cúi xuống muốn nhặt lại.
Nhưng Nguyễn Hòa đã phản ứng nhanh hơn, cúi người nhặt lên một quả, đưa về phía cô.
Cô ngập ngừng, ánh mắt mang theo một tia cảnh giác, nhưng cũng có một chút do dự.
Hắn nhận ra, cô rất sợ người lạ, không muốn làm cô sợ thêm, Nguyễn Hòa khẽ cười, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Tôi không có ác ý.”
Cô gái không trả lời, Nguyễn Hòa có hơi thất vọng, nghĩ rằng có lẽ cô không muốn nói chuyện với mình.
Nhưng ngay lúc hắn định rụt tay lại, cô gái bất ngờ vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn.
Một cảm giác mềm mại lan đến từ đầu ngón tay.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, ngón tay chậm rãi lướt trên lòng bàn tay của hắn.
Nguyễn Hòa mơ hồ biết cô đang viết cái gì, là hai chữ cảm ơn.
Hắn có hơi ngẩn người, nhìn xem gương mặt xinh xắn của cô gái, hắn mới biết hóa ra cô gái này bị câm.
Dưới ánh sáng lờ mờ của bóng đèn yếu ớt trong đại sảnh, Nguyễn Hòa khẽ mỉm cười, chậm rãi lên tiếng.
“Tôi là Nguyễn Hòa Dương.”
Hắn cố tình nói rõ họ tên đầy đủ của mình, để giảm bớt sự cảnh giác trong mắt cô gái.
Nói xong, hắn từ trong túi áo lấy ra một chiếc bút rồi đưa cho cô.
“Dùng cái này, cứ viết thoải mái tôi không ngại.”
Cô gái nhìn hắn một lúc, nhận lấy cây bút trong tay hắn, rồi cầm lấy tay hắn lần nữa, chậm rãi viết lên lòng bàn tay hắn vài chữ.
Hồ Lục Linh.
Nét chữ mềm mại nhưng dứt khoát, giống như tính cách của cô vậy, rụt rè nhưng không hề yếu đuối.
Nguyễn Hòa im lặng nhìn cái tên ấy, sau một thoáng hắn hỏi tiếp.
“Cô có biết ở đây có bao nhiêu người không?”
Hồ Lục Linh hơi ngước mắt lên nhìn hắn, có vẻ cân nhắc xem có nên trả lời hay không.
Một lát sau, cô cầm tay hắn, cẩn thận viết.
56
Nguyễn Hòa nhướn mày.
Không nhiều, nhưng cũng không ít, xem ra đây đúng là một nhóm người sống sót có tổ chức, không phải chỉ là một nhóm nhỏ tạm bợ.
Hắn vừa định hỏi thêm, nhưng Hồ Lục Linh đã vội rụt tay lại, cúi đầu, như thể không muốn nói chuyện thêm nữa.
Nguyễn Hòa không ép cô, hắn có thể cảm nhận được rằng, trong cái nơi tận thế này, ai cũng có những câu chuyện của riêng mình, có những điều có thể nói, và có những điều không nên chạm vào.