Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 9: Yên Bình Hiếm Hoi

Chương 9: Yên Bình Hiếm Hoi


Hồ Lục Linh cầm lên một quả quýt, bàn tay nhỏ nhắn cẩn thận lột vỏ sau đó đưa cho hắn.

Nguyễn Hòa ngẩn người người nhìn quả quýt trong tay mình, cảm giác ấm áp len lỏi từ sâu trong đáy lòng.

Hắn không nghĩ rằng giữa thế giới lạnh lẽo và tàn khốc này, vẫn có người sẵn sàng chia sẻ một thứ nhỏ bé nhưng đầy chân thành như vậy.

“… Cho tôi thật sao?”

Hồ Lục Linh khẽ gật đầu, đôi mắt trong veo ánh lên chút mong chờ.

Nguyễn Hòa chần chừ một chút, rồi chậm rãi đưa quả quýt lên miệng, vị chua ngọt dịu nhẹ lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Hắn không nhớ lần cuối cùng mình ăn một thứ gì đó tươi ngon như thế này là khi nào.

Nhưng thứ khiến hắn ngạc nhiên hơn cả lại là nụ cười của Hồ Lục Linh.

Khi thấy hắn nhận lấy quả quýt, cô khẽ cong đôi mắt, khóe môi nở rộ một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại rực rỡ như ánh dương.

Trong khoảng khắc ấy, những mệt mỏi và căng thẳng suốt cả ngày dài bỗng chốc tan biến.

Nụ cười ấy giống như một tia sáng hiếm hoi, khiến lòng hắn cảm thấy vô cùng thanh thản.

“Hai người đang làm gì vậy?”

Một giọng nói thô bạo bất ngờ vang lên, phá tan khoảnh khắc yên bình hiếm hoi.

Nguyễn Hòa theo phản xạ quay đầu lại, lập tức trông thấy một bóng dáng cao lớn đang tiến về phía họ với khí thế hung hăng.

Gã đàn ông này cao gần mét chín, thân hình rắn chắc như một con gấu, cái đầu trọc lốc, đặc biệt trên mặt có một hình xăm con rắn quấn quanh mắt trái, khiến hắn trông càng thêm dữ tợn.

Gương mặt hắn tối sầm khi nhìn thấy Hồ Lục Linh đứng gần Nguyễn Hòa, sự khó chịu hiện rõ trên gương mặt bỉ ổi.

“Con đĩ này, mày thèm trai lắm sao?”

Lời nhục mạ dơ bẩn vừa thốt ra, hắn liền vươn tay chộp lấy tóc Hồ Lục Linh, thô bạo giật mạnh về phía sau.

Cô gái nhỏ vốn đã gầy yếu, cơ thể lập tức loạng choạng, gần như ngã quỵ.

“Tao nói rồi, đừng có ra ngoài ve vãn!” Giọng hắn đầy cay nghiệt, từng chữ như dao cứa vào da thịt.

“Hay là mày muốn tao gọi thêm vài thằng để hầu hạ mày, hả?”

Hồ Lục Linh cắn môi, hai tay siết chặt vạt áo, gương mặt tái nhợt vì đau đớn lẫn nhục nhã.

Đôi mắt cô tràn đầy sợ hãi, nhưng còn một thứ cảm xúc khác sâu hơn, đó chính là sự tuyệt vọng âm ỉ, một nỗi nhục không thể nói thành lời.

Cô không dám phản kháng, không dám vùng vẫy, chỉ biết cúi đầu, cả người run lên vì xấu hổ.

Khoảnh khắc này… Còn bị người đàn ông khác nhìn thấy.

Cảm giác như một chiếc gai nhọn đâm xuyên vào lòng cô, từng ánh mắt, từng cái nhìn của hắn lúc này, dù là thương hại hay tức giận, đều khiến cô muốn chui xuống đất trốn đi.

Cô không dám ngẩng đầu lên, không dám nhìn hắn, chỉ có thể cắn chặt môi đến bật máu, hi vọng hắn sẽ quay mặt đi, coi như chưa từng thấy gì.

Nhưng Nguyễn Hòa không thể làm thế, ánh mắt lạnh như băng, trong lòng một ngọn lửa phẫn nộ không ngừng bùng cháy.

Hắn tức giận, giọng nói lạnh băng: “Mau bỏ cô ấy ra.”

Mạc Xà sững lại trong giây lát, dường như không tin vào tai mình.

Có người… Dám ra lệnh cho hắn?

Hắn giận quá mà bật cười, một tràng cười khàn đục, đầy mỉa mai.

Sau đó, hắn đẩy mạnh Hồ Lục Linh, để cô ngã nhào xuống đất, rồi từng bước tiến về phía Nguyễn Hòa.

“Mày thích c·hết đúng không?” Giọng hắn trầm đục, mang theo sát ý rõ ràng.

Nguyễn Hòa không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt như một lưỡi dao sắc lạnh.

Mạc Xà nheo mắt, rồi đột nhiên nở nụ cười đê tiện.

“Mày thích con bé này à?”

Hắn liếc nhìn Hồ Lục Linh, môi nhếch lên thành một đường cong ghê tởm.

“Đừng để vẻ ngoài của nó lừa mày, nhóc con. Nhìn thì có vẻ thanh thuần ngoan ngoãn lắm, nhưng trên giường thì so với kỹ nữ còn đê tiện hơn gấp bội!”

Hắn liếm môi, ánh mắt lộ rõ sự trơ trẽn.

“Ban đầu còn giả bộ chống cự lắm… Nhưng chỉ cần có thằng đàn ông nào lên giường với nó, thì lại rên rỉ như con mèo động d·ụ·c, bám chặt lấy người ta không chịu buông ra.”

Hắn cúi người ghé sát vào tai Nguyễn Hòa, giọng càng lúc càng nhỏ, nhưng mỗi từ thốt ra đều chứa đầy nhục mạ.

“Đừng để bộ dáng đáng thương đó lừa mày, chỉ cần mày muốn, nó sẽ dạng chân ra ngay thôi, giống như trước kia nó đã làm với biết bao thằng khác!”

Hồ Lục Linh sắc mặt trắng bệch, đôi mắt tràn đầy sỉ nhục.

Hai mắt đỏ bừng, cố ngăn nước mắt tràn ra khỏi mi, những ngón tay siết chặt đến mức móng tay hằn sâu vào da thịt, nhưng cô không dám phản bác, không dám khóc thành tiếng, chỉ run rẩy cúi đầu, như một con thú nhỏ bị dồn vào đường cùng.

Nguyễn Hòa cảm nhận được cơn giận trong lồng ngực mình đang bùng cháy.

Hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Xà, giọng nói trầm xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Nói đủ chưa?”

Nguyễn Hòa đứng đó, toàn thân căng cứng như một sợi dây đàn sắp đứt.

Cơn giận dữ trào lên trong lồng ngực, dữ dội như một cơn s·óng t·hần không cách nào ngăn cản.

Hơi thở của hắn trở nên nặng nề, lồng ngực phập phồng kịch liệt, từng mạch máu như sôi lên dưới lớp da.

Hắn cảm giác đầu óc mình trống rỗng, bên tai chỉ còn tiếng ù ù, như thể cả thế giới đã bị ném ra xa.

Trước mắt hắn, hình ảnh Mạc Xà cười khẩy, cái cách hắn nhẫn tâm túm tóc kéo giật Hồ Lục Linh như một con rối, cái giọng nói bẩn thỉu quanh quẩn ở bên tai như những m·ũi d·ao nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ.

Bạo lực.

Tàn nhẫn.

Dơ bẩn.

Đột nhiên, một luồng cảm xúc kỳ lạ dâng trào từ sâu bên trong hắn, một thứ gì đó không thuộc về hắn.

Cơn khát máu dần xuất hiện, như có một con dã thú đang cựa quậy trong cơ thể, gào thét muốn thoát ra ngoài.

Hắn muốn g·iết người!

Muốn bóp nát cái cổ họng dơ bẩn đó!

Nguyễn Hòa không hề nghĩ ngợi, chân đã bước lên một bước, ánh mắt tối sầm…

“Anh Xà, dừng tay!”

Giọng nói từ xa vang lên, như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu hắn.

Cả người Nguyễn Hòa chấn động, trong một khoảnh khắc, cả cơ thể của hắn như bị thứ gì đó kéo lại.

Ý thức hắn như bị chìm trong biển sâu, bàn tay đang siết chặt bỗng chốc thả lỏng ra một chút.

Hắn chớp mắt, cảnh tượng trước mắt trở nên rõ ràng hơn, người đến không ai khác chính là Bùi Lực.

Bùi Lực đứng giữa hai người, ánh mắt nghiêm nghị nhìn thẳng vào Mạc Xà, đồng thời cũng thoáng liếc sang Nguyễn Hòa, như thể vừa nhìn thấy điều gì bất thường trong mắt hắn.

Không ai nhận ra rằng, vào khoảnh khắc vừa rồi, con người Nguyễn Hòa đã suýt bị bóng tối nuốt chửng…

Bùi Lực giơ lên cánh tay, giống như một bức tường ngăn cách giữa hai người.

“Đều là người trong chung cư, có gì từ từ nói.”

Giọng hắn không nhanh không chậm, vẫn mang theo vẻ lười biếng đặc trưng, nhưng trong ánh mắt lại có một tia kiên định khiến người khác không thể coi thường.

Mạc Xà nheo mắt lại, rõ ràng không hài lòng khi có người xen vào chuyện của mình.

Hắn nắm chặt cổ tay Hồ Lục Linh, lực đạo mạnh đến mức in hằn dấu đỏ trên làn da mỏng manh của cô.

“Tao đang dạy dỗ con đàn bà của tao, không liên quan đến mày.”

Bùi Lực cười nhạt, cũng không sợ hãi trước khí thế của hắn.

“Vậy thì dạy dỗ ở chỗ khác, đừng làm mất mặt đại ca.”

Vừa nghe đến hai chữ ‘Đại ca’ sắc mặt Mạc Xà khẽ biến đổi.

Tuy đầu óc thô kệch, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu, không nên vì một chút chuyện vặt vãnh mà nổi lên xung đột không đáng có.

Cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, hung hăng giật mạnh tay kéo Hồ Lục Linh đứng lên.

“Xem như hôm nay tao nể mặt bọn mày.”

Chương 9: Yên Bình Hiếm Hoi