Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 12 khởi luyện kiếm pháp

Chương 12 khởi luyện kiếm pháp


Trong ánh nắng mờ mờ của buổi sớm mai, Lý Thuần Tâm mở mắt thức dậy, hôm nay là ngày đầu tiên thiếu niên bắt đầu luyện kiếm, trước mắt hắn là kiếm kinh, được trảm phong, thanh kiếm hôm qua thiếu niên vừa đạt được. đặt lên trên, trên chiếc bàn nhỏ.

Thiếu niên ngồi dậy trên chiếc giường cũ vươn vai một cái thật mạnh lấy sức đứng dậy, cầm lấy kiếm, thanh kiếm ánh lên những vầng sáng nhỏ do phản chiếu ánh sáng từ buổi sáng sớm, thiếu niên cầm theo trảm phong và kiếm kinh đi ra ngoài khoảng dân rộng bắt đầu những đường kiếm đầu tiên trong cuộc đời.

Những bước đầu tiên quả thật khó khăn, thêm phần không có ân sư chỉ dạy, chỉ luyện theo pháp môn, thật sự là quá khó, khó hơn tưởng tượng rất nhiều, những động tác vụng về, bước chân không theo nhịp điệu khiến thiếu niên ngã dụi xuống mặt sân đất đá.

Những pháp môn được viết trong kiếm kinh quả thật rất chi tiết, những bức tranh được vẽ quả thật rất huyền diệu, những việc đó là của những kẻ đã có căn cơ võ đạo, còn đối với thiếu niên trẻ tuổi này, kiến thức về võ đạo quả thật là con số không tròn chĩnh, việc gặp khó khăn là điều hiển nhiên.

Hơn nữa bên cạnh lại chẳng có ai hướng dẫn càng làm việc này khó khăn hơn nhiều phần.

Thiếu niên cứ một lần ngã xuống lại đứng lên lên, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, trên thân thể những v·ết t·hương ngày càng nhiều thêm, y phục trên lấm lem đầy bùn đất, trông rất thảm hạ.

Lý Thuần Tâm thầm nghĩ, trang đầu tiên của kiếm kinh đã khó như vậy rồi, vậy những trang sau quả thực khó hơn lên trời, những không vì vậy khiến thiếu niên nhụt trí, mà lại càng thúc đẩy ngạo khí của tuổi trẻ hơn, càng việc gì khó càng muốn làm.

Trang đầu tiên kiếm kinh có nghi chép, “kiếm có thể nhẹ nhàng như gió xuân, cũng có thể bá đạo như nắng hạ, có đẹp như lá thu, lại có thể lạnh lẽo như tuyết đông, điều này phụ thuộc vào tâm cảnh của người luyện kiếm, vì đại đạo muôn ngàn, kiếm đạo muôn vẻ, kiếm xuất phát khởi từ tâm.

Lý Thuần Tâm dựa theo những trang ghi chép mà luyện tập, thanh kiếm trên tay có phần quá khổ với thân hình của thiếu niên, tụ khí đan điền, xuất kiếm nhanh như gió, thu kiếm tựa lá rơi, thiếu niên miệt màn luyện từ sáng sớm đến sẩm tối, thân thể trông đã có phần tả tơi do bị quật ngã nhiều lần.

Thực chất Lý Thuần Tâm cũng chẳng có gì nổi bật hơn người thường, chỉ là một thiếu niên lang bình thường, cũng chẳng mấy là thông minh, ngày còn nhỏ những đứa trẻ cùng lứa đã biết đọc, viết, còn thiếu niên vẫn chưa viết được tên mình. Nhưng ông trời cũng rất công bằng, bù lại cho thiếu niên nghị lực hơn người. nói sao đi nữa, dù thông minh tuyệt đỉnh, tư chất như rồng phụng trong loài người, thiên tư có kinh tài tuyệt diễm đến đâu, mà nghị lực không có, cuối cùng cũng chỉ là rác rưởi, bùn nhão không nặn thành hình được, hoặc cũng chỉ là ngôi sao băng, sáng léo lên nhất thời rồi vụt tắt, cuối cùng cũng chỉ để người ta nhìn mình như một trong hàng vạn ngôi sao mà thôi. Cổ nhân có câu “cần cù bù thông minh” quả thật không sai.

dáng vẻ của Lý Thuần Tâm hiện tại còn thảm hại hơn lão đạo sĩ mà cậu gặp vài ngày trước. thân thể thì lấm lem bùn đất, vết thân trên tay và chân đã có phần thâm tím, bàn tay hôm qua b·ị t·hương nay lại càng thêm phần khó nói.

Ai nhìn vào ngoại hình lúc này ủa Lý Thuần Tâm, có lẽ sẽ đi qua ném vài đồng tiền bố thí cho kẻ lưu lạc.

Cứ như vậy thiếu niên cứ đứng lên rồi ngã xuống như vậy đến tận chiều tà, mới chuẩn bị cất bước vào trong căn nhà nhỏ của mình.

Bỗng thấp thoáng ngoài cửa nhà, dáng hình một thiếu nữ ngó đầu vào, đôi mắt chớp chớp. “Thuần Thuần đệ làm gì mà để thân thể thành ra như vậy?” Tiểu Khiết cất tiếng hỏi đưa mắt nhìn về phía Lý Thuần Tâm.

Lý Thuần Tâm có chút giật mình quay đầu lại. “đệ… lúc nãy đi nghánh nước nhất thời sơ ý bị ngã một chút” thiếu niên trả lời ôi mắt lảng tránh như chột dạ.

Tiểu Khiết cũng chẳng nghi ngờ gì. Từ từ đi lại phía Lý Thuần Tâm, đưa đôi tay thon dài trắng nõn kéo lấy tay Lý Thuần Tâm nói, “đệ vào nhà đi, để tỉ băng bó v·ết t·hương cho”

“ đệ thật sự không sao mà” Lý Thuần Tâm đáp, vẻ mặt có chút không hợp tác.

Giọng điệu tiểu khiết vang lên có vẻ hơi khó chịu. “ đã thành như thế này rồi còn nói là không sao, đến khi ngã ngốc xong mới có sao hả” cô vừa cất giọng, vẻ mặt cực kì không hài lòng.

Cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, Lý Thuần Tâm bị Tiểu Khiết kéo vào trong nhà, cô nhẹ nhàng làm sạch v·ết t·hương trên tay thiếu niên “đệ phải cẩn thận hơn biết không!” tiểu khiết nói giọng điệu có vẻ dịu dàng hơn ngày thường.

Lý Thuần Tâm nhìn Tiểu Khiết cảm nhận được sự ấm áp từ cô. Nhìn thiếu nữ đang nhẹ nhàng quấn băng cho mình, Lý Thuần Tâm chợt cảm thấy một cảm giác khó tả.

Đột nhiên giọng nói của thiếu nữ lại vang lên, “còn v·ết t·hương ở tay đây là làm sao” vừa nói cô vừa cầm lấy cổ tay thiếu niên lên chất vấn.

Trên tay Lý Thuần Tâm có một v·ết t·hương khá nặng, bong chóc đang rỉ máu ra, cũng chính là v·ết t·hương hôm qua khi rút thanh kiếm mà để lại

Dừng một hút Tiểu Khiết lại cất giọng, “ đừng có nói với tỉ là, đi gánh nước mà tạo thành v·ết t·hương như này nha” giọng cô càng thêm phần chất vấn.

Rồi Tiểu Khiến quay đầu lại, ánh mắt bắt gặp thanh kiếm ngay cạnh bàn, rồi cô lại một lần nữa cất giọng, “cái này là cái gì nữa, đệ đang làm cái trò gì thế”

Lý Thuần Tâm nhất thời cứng giọng, nhất thời không biết giải thích sao liền ấp úng “a… đệ nhặt được nó… ở sau núi… tiện tay nên mang về”.

Rồi cậu giả a lên một tiếng, vẻ mặt lộ rõ sự đau đớn, thiếu nữ thấy vậy vội giọng nói “a đệ sao vậy tỉ mạnh tay quá à” bất giác cô quên luân việc đang chất vấn thiếu niên kia.

Thiếu niên cũng nhẹ giọng đáp “cũng không đau lắm” rồi cậu lại cười lên trông rất chêu ngươi.

Thiếu nữ vấn tiếp tục cất giọng “ với cái tính cánh này của đệ sau này chắc chắc sẽ không cưới được nương tử, chắc sau này tỉ phải làm nương tử đệ quá, với cái tính cách chàng ngốc này của đệ, thì chẳng có thiếu nữ nào trong trấn để mắt tới đệ đâu” Tiểu Khiết vừa nói tay vẫn đang quấn băng cho Lý Thuần Tâm, mà không nhận ra lời lúc nãy mình nói ra có một chút gì đó sai sai.

Lý Thuần Tâm nghe xong câu nói đó của Tiểu Khiết, da mặt bất giác đỏ ửng lên, đầu óc như bị ai đó cầm búa gõ một nhát, nhất thời trống rỗng.

“hửm sao đệ không nói gì” Tiểu Khiết vừa cất giọng vừa ngẩng dầu lên, lộ là chiếc cổ cùng bờ vai trắng nõn, thấy vẻ mặt đó cảu Lý Thuần Tâm, cô mới nhận ra câu nói vô ý lúc nãy của mình lúc nãy, mặt bắt đầu đỏ dần lên, lắp bắp “ý tỉ không phải như vậy, đệ đừng hiểu nhầm” cô vừa nói vừa lấy tấm băng cầm trên tay chụp lên mặt Lý Thuần Tâm.

Cô lại tiếp tục lắp bắp, “ý tỉ là… là vậy đó.. a không phải vậy”

dải băng trắng càng chụp mạnh lên mặt Lý Thuần Tâm thiếu niên lúc này chỉ biết cất giọng ngắn quãng "Tiểu Khiết tỉ... ta...ta không thở được.

thấy việc giải thích càng ngày càng sai, cô liền đứng dậy sau đó chạy vọt về nhà, đóng sầm cửa lại, mặt vẫn còn đỏ ửng. không hiểu tại sao lúc nãy mình có thể nói được lời đó, chăng lẽ là thật sao, nương tử hả nghe cũng được đó nhỉ, cô vừa đứng ở sau cánh cửa vừa thầm nghĩ.

Chương 12 khởi luyện kiếm pháp