Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 17 phong khởi 2
Đôi chân mềm mại trắng nõn cuốn chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Lý Thuần Tâm, thiếu niên trẻ tuổi sao chịu được kích thích như vậy, bỗng chốc mặt đã có đôi phần đỏ lên, vành tai như quả hồng chín, ngượng ngùng mà lên tiếng, “chỉ… chỉ là cành cây thông không có gì mà phải hoảng sợ”.
Tiểu Khiết nghe xong lời nói của Lý Thuần Tâm gương mặt cũng dịu đi, như đột nhiên nhận ra, hành động mình đang làm, có chút gì đó ái muội thì bất giác cũng trở nên ngượng ngùng, ngay lập tức cô buông cặp chân ra khỏi vòng eo của Lý Thuần Tâm, gương mặt đã có đôi phần gượng đỏ, nhưng lại cất giọng như vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra, “đệ nhìn cái gì,… ta chỉ giật mình một chút thôi, ôm một cái đệ đâu có thiệt thòi gì”.
Lý Thuần Tâm ánh mắt vẫn còn hơi bối rối nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp, đang xù lông nhím kia bất giác mỉm cười bất lực, “được được, đệ không thiệt thòi là tỉ thiệt thòi” nói xong cậu liền đưa tay chỉ về phía phần đất ít cây, chỉ có vài tán cỏ, nằm ngay bên trái hai người nói tiếp, “bên kia có một chỗ đất trống hôm nay chúng mình ở tạm chỗ đó, sáng mai trở về sớm được không” giọng nói thiếu niên lang trẻ tuổi hiện giờ lại có cái gì đó am hiểu trưởng thành hơn bình thường.
ở một nơi trong khu rừng rậm rạp, có một lối đi nhỏ dọc theo những tán cây, đám người hắc bào đen đang tiến về phía trước, lão già béo ú, lão già béo ú cưỡi trên một con hắc mã, tiếng bước chân nặng nề đạp trên những bãi lá khô dọc theo lối đi nhỏ, tạo ra những tiếng xào xạc, theo sau lão là một toán người mặc áo đen, che kín mặt chỉ lộ ra hai con mắt.
lão già béo kia, có đôi phần mất kiên nhẫn, ngồi trên ngựa hai mắt ti hí, nhìn về tên đang đi bên cạnh trầm giọng nói, “còn bao lâu nữa đến nơi”. Trên hắn bào đi bên cạnh lão cũng không dám chậm trễ mà cung kính đáp lại, “thưa đại nhân với tốc độ hiện giờ thì chắc hai canh giờ nữa sẽ đến nơi”.
Nhưng bỗng nhiên ngay lúc này, một cơn gió mạnh có phần kỳ lạ bỗng nhiên nổi lên, kéo theo những lá cây khô trên lối đi nhỏ quận lên, những cành cây bên đường cũng đong đưa men theo những ngọn gió, đám người hắc bào kia khi thấy một cơn gió kỳ lạ, thì bất chợt trở nên cảnh giác, đưa tay lên trên mặt, bàn tay còn lại đã từ từ đặt lên bội kiếm dắt sau lưng, như thể hiện giờ mà có gì đó xuất hiện, bọn chúng liền lao thẳng vào đâm chém không cần biết đó là ai.
Lão già mập lúc này đang ngồi trên lưng ngựa, hai mắt híp nhăn lại, chỉ lộ ra một chút đồng tử, vẻ mặt thoáng hiện ra vẻ khó chịu mà cất giọng, “kẻ nào bước ra đây, đừng có ra vẻ thần bí với lão tử”.
Hắn vừa dứt xong câu nói, thì từ phía trước mặt đám người hắc bào, hiện lên thân ảnh mờ mờ của một người, đi từ phía đoạn đường trước mắt, dưới cái nắng sắp tắt của b·u·ồ·i chiều tà, lại làm cho thân hình kia có phần ảm đạm hơn. Bỗng nhiên thân ảnh kia nhẹ bước một bước chân, chỉ chưa đầy một cái nháy mắt thân ảnh đó đã đứng trước mặt đám người, đủ để cho nhìn thấy diện mạo thật sự của người đối diện.
Đứng trước mặt đám người là hình ảnh một lão đạo sĩ, mái tóc bạc trắng, lù xù, như thể đã mấy năm không được chải chuốt qua, y phục trên người lão thì chẳng cần phải nói, chỉ có thể dùng một chữ thảm hại để hình dung, chỉ là một bộ đạo bào đã ngả vàng, còn rách rưới lưa thưa, nhiều chỗ còn phải chắp vá lại, nhưng điều kì lạ là trên lưng lão lại mang một hộp gỗ dài. Đó là lão đạo sĩ, lần trước mà Lý Thuần Tâm và Tiểu Khiết gặp.
Lão đạo sĩ, đứng ở ngay trước mặt đám người, đôi mắt cũng đã từ từ mở ra, tuy thân thể lão rất thảm hại, nhưng ánh mắt kia lại có vài phần phong phạm cao nhân, lão đưa cặp mắt đen láy hàng lông mày hơi cau lại, miệng nói. “đường này không thông các vị đi đường khác cho”.
Lão già mập kia cũng chẳng phải kẻ ngu, thấy một màn vừa rồi chỉ có kẻ ngu mới giám trực tiếp đối kháng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì dĩ hòa vi quý với lão già này cũng được, lão ta vừa nghĩ xong liền quay đầu lại nhìn về tên bên cạnh vành mắt hơi nheo lại, tên kia cũng ngầm hiểu ý lão, ghé miệng lại thầm thì, “đại nhân, muốn đến chỗ đó, chỉ có một con đường này, mấy nơi khác, một thì núi đá, hai là vực sâu, thật sự là không còn đường”.
lão ta nghe xong lời của tên thuộc hạ thì liền quay đầu lại hai tay chắp thành quyền lại, lên tiếng, “lão tiên sinh này, ta là người của thành cửu chân, cũng có vài phần quan hệ với thành chủ bên đó, nay có chút việc cần đi qua con đường này, không biết ngài có thể rộng lượng cho chúng ta đi qua, sau này chúng ta tất có hậu tạ” trong lời nói của hắn ta có vài phần như cầu hòa, nhưng thực chất lại là lấy thân phận ra, cố ý đè ép.
Lão nhân kia nghe vậy, thân hình vẫn đứng yên ở đó, chẳng có một chút nhúc nhích, cũng chẳng có phần nào là dè dặt, chỉ khẽ mở miệng, “đường này không thông rồi, nếu các vị có bản lĩnh bước qua, thì xin mời”.
lão già mập kia nghe được giọng nói có phần không nể mặt của đạo sĩ, thì vẻ mặt hơi xám lại, cặp lông mày dày dính vào nhau khẽ nheo lại, ánh mắt hiện lên vài phần sát ý, nói, “vậy thì đắc tội rồi,”.
lão ta vừa nói dứt lời đám người hắc bào phía sau cũng đã bắt đầu hành động, đồng loạt đưa tay, cầm vào chuôi kiếm dắt ngang eo, chỉ trực chờ ghe lệnh của lão mà dút kiếm lao thẳng lên, g·iết c·hết người ngay trước mắt.
nhưng hành động của bọn chúng vừa làm ra, cũng đã rơi vào mắt lão đạo sĩ trước mặt, nhưng vị đạo nhân trước mặt bọn chúng lại chẳng có phần gì tỏ ra sợ hãi, chỉ khẽ khép mi mắt lại, nhưng chỉ một giây sau, đôi mắt lão bật mở ra, mơ hồ trong đồng tử thấy được hình thái bát cực âm dương.
Theo cái mở mắt của vị đạo nhân kia, một luồng khí kình như bị không khí đè nén mà tản phát ra, hành động của đám người hắc bào đứng trước cũng đồng thời bị ngưng trệ lại, như thể thân thể bọn chúng đang bị ai đó giữ chặt lại, một động tác cũng chẳng thể làm ra được. những chiếc lá rơi từ cành cây cũng đồng thời như bị ngưng trệ lại ở lại trên không trung như là chẳng thể muốn rơi xuống, nhưng ý thức của bọn chúng vẫn không bị kiểm soát, chỉ là lực hành động đã bị mất đi, ánh mắt vẫn còn chớp động, lộ ra vài phần hoảng sợ, dù trước mặt bọn chúng, chỉ là một người nhưng lại như thể đang đối mặt với thiên quân vạn mã.
Nhưng chỉ một vài giây sau đó, mặt đất dưới chân đạo nhân già kia khẽ rung động, những mảng đá lớn như bị đè nén đến nứt ra, lan rộng thành từng khe hở sâu hoắm, bị vỡ nát ra, từng mảnh vụn, không khí dường như bị xé toạc. Mặt đất dưới chân lão vốn đã bị nứt vỡ, nay từng khối đá lớn cũng bắt đầu rung chuyển, từng mảng đất bị bật lên như thể có thứ gì đó đang gào thét bên dưới, muốn thoát ra khỏi lòng đất
Và chỉ ngay sau đó, uy áp đã lan tới chỗ của đám người kia, nhẹ nhàng quét ngang qua, một đám mấy trăm tên bỗng dưng ngã rạp xuống, mà la hét đau đớn, có tên còn ngay lập tức thổ huyết mà ngất lịm đi, lão mập mạc, ngồi trên lưng ngựa thì có phần dễ chịu hơn, đưa tay nắm lấy dây cương ngựa cố gắng giữ thăng bằng, tay còn lại đặt lên ngựng, sau đó khẽ nôn ra một ngụm máu lạnh, vẻ mặt hiện lên vài phần đau đớn.
Lão hiện giờ mới biết được người ngay trước mặt mình khủng bố như nào, sắc mặt chẳng còn phần nào là cao ngạo nữa, mà chính là sợ, s·ợ c·hết, sợ vị đạo nhân trước mặt này không vui trực tiếp g·iết c·hết hắn ngay tại đây, tốt xấu gì hắn cũng là tứ phẩm thiên cảnh, mà ngay cả uy áp của người trước mặt, chỉ đứng im cũng đã có thể hoàn toàn mà chấn áp hắn, thì đủ để biết người trước mặt này thực lực thâm sâu cỡ nào.
Ngay tức khắc hắn quay mặt lại phía người trước mặt kia, giọng điệu e dè nói, “lão tiên sinh, ngài đại nhân không chấp đám tiểu nhân này, xin ngài dơ cao đánh khẽ” hắn ta miệng nói, nhưng trên trán lúc này đã toát đầy mồ hôi, sắc mặt trắc bệch như chẳng còn một giọt máu nào.
Lão đạo sĩ vẫn đứng đó, chẳng có động thái gì, đôi mắt trầm tĩnh, nhưng lại hiện ra một chút sát đồ, lạnh giọng nói, “ta không g·iết các ngươi đến từ nơi nào thì về lại chỗ đó đi”.
Đám người kia nghe được câu nói của vị đạo nhân trước mặt, thì vẻ mặt dịu đi trông thấy như thể vừa từ tay diêm vương trở về, chính là dạng mà đã chuẩn bị báo danh cho diêm vương rồi, mà âm sai bảo chưa hết khí số.
Ngay lập tức, một đám người tuy thân thể đau nhức nhưng lại hăng hái đỡ nhau đứng dậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Lão nhân kia thấy vậy thì liền quay đầu lại dự định bước đi, đám người kia cũng đã từ từ lui lại về phía sau, như thể chỉ cần đạo nhân trước mặt khuất bóng bọn chúng liền dùng toàn bộ sức lực mà chạy đi.
Nhưng bỗng nhiên ngay lúc này, một giọng nói được vang vọng ra.