Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 18: đụng độ

Chương 18: đụng độ


Lúc này một giọng nói sắc bén, vọng ra ở sâu trong khu rừng rậm rạp ở phía trước, “hahaha đường không thông sao, vậy thì ta cũng không ngại phá núi đâu” giọng nói kia có chút âm hàn, lại khàn đặc như một lão già đã ngoài chín mươi, nhưng lại có khí lực rất lớn.

Lão nhân bạch y đang chuẩn bị đưa chân bước đi, nghe thấy giọng nói này, bước chân đang chuyển động cũng khẽ dừng lại, sắc mặt lộ ra vẻ khó nói, chỉ thấy lão dừng bước chân lại, hai hàng lâu mày bạc khẽ nheo lại, vẻ mặt trở nên cực kì nghiêm túc.

Chỉ trong thoáng chốc khi giọng nói kia phát ra, những tiếng ầm trong khu rừng, như có một cự thạch lớn đang xé gió mà lao đến, mặt đất dưới chân cũng đã bắt đầu bị chấn động, liên tục rung lắc, khiến cho đám người hắc bào kia cũng phải rất chật vật để dữ thăng bằng,

Ngay sau đó một bóng dáng xẹt qua kéo theo một vầng sáng lam sắc, sắc bén như một lưỡi kiếm, những nơi nó đi qua, cây cối xung quanh ngay lập tức bị cắt đốn ngã mà đổ sập xuống, thân ảnh một người mặc hắc bào trông có vài phần giống đám người kia, chỉ khác một điểm, là hắn đội một cái nón dài phủ xuống gương mặt, chẳng thể nhìn rõ gương mặt, hắn đáp xuống ngay giữa đám người, và vị đạo nhân kia, mặt đất nơi hắn chạm chân tới, bị chấn nát lộ ra những mảng nứt lớn.

Vị đạo nhân vẫn quay lưng lại phía hắn, tư thế chuẩn bị bước đi cũng đã dừng lại, sắc mặt liền trở nên khó coi, hai hàng lông mày bạc lại càng nhíu chặt hơn.

Tên hắc bào vừa mới tới, đứng ngay sau lưng đạo nhân, chất giọng vẫn khàn khàn băng lãnh mà cất giọng, “nhân thiên thánh nhân, ta cứ tưởng lão già ông đã tìm được chỗ nào yên nghỉ rồi chứ”.

lão nhân vẫn bộ dáng cũ quay lưng về phía đám người, đầu không ngoảnh lại, cất giọng đáp lại, “nhân thiên thánh nhân à, ha lâu lắm rồi ta không nghe lại cái tên này rồi, ngươi là kẻ nào” lão nhân vừa nói, vừa từ từ quay đầu lại, sắc mặt cũng đã trở về bộ dáng cũ.

Tên kia nghe câu hỏi của lão nhân, thân thể không chút biến chuyển, bàn tay đặt lên chuôi kiếm dắt ngang eo, vẫn chất giọng khàn khàn mà lên tiếng, “nghe nói nhân tông thánh nhân, nhìn thấu thiên địa, câu thông đại đạo, chút chuyện nhỏ này lại không tính ra sao”.

Lão nhân ánh mắt có chút biến chuyển, sắc mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ, lão thật sự không tính ra được, cứ như thể thiên cơ đã bị che lấp đi vậy, chỉ là một mảng màu đen.

Sau đó lão liền thở dài nói, “haizz già rồi, thật sự đã già rồi, không tính ra được mà cũng không muốn tính nữa”.

Tên kia nghe vậy thì liền cười lên một cách sảng khoái mà nói, “hahaha, đường này hôm nay ta thông chắc rồi” dứt lời hắn liền đưa đôi mắt băng lãnh của mình nhìn về phía đám người hắc bào, cất giọng lạnh lùng, “các ngươi đứng đó làm gì nữa lũ vô dụng”.

Đám người kia hiểu rõ ý tứ trong lời của hắn, nhưng thật sự là không dám bước lên, một màn vừa rồi đã khiến bọn chúng thần hồn nát thần tính rồi, chỉ biết đứng đó khó xử, mà chẳng dám tiến lên.

Tên kia thấy vậy thì mất kiên nhẫn, một đường kiếm xẹt qua, một tên đứng ở hàng đầu tiên, đã ngay lập tức đầu lìa khỏi thân thể, thủ cấp rơi xuống đất, máu còn chưa kịp phun ra đ·ã c·hết ngay lập tức, thậm chí đám người còn chẳng nhận ra tên kia đã ra tay từ lúc nào, chỉ biết cái đầu rơi xuống đất là thật.

Hắn đưa đôi mắt băng lãnh nhìn về phía đám người đang run rẩy kia, tuy đã bị vải đen phủ xuống che lại, nhưng ánh nhìn đó thật sự rất kinh khủng, cho bọn chúng cảm giác không thể phản kháng lại, hắn đưa đôi mắt quét xuống thân thể tên mới c·hết kia, cất giọng thiếu kiên nhẫn, “đám phế vật còn không mau đi”.

Đám người tuy lúc này so với sự hoảng sợ của vị đạo nhân kia mang lại, thì sự hoảng sợ do tên trước mặt này mang lại, lại càng có phần khủng bố hơn ngay lập tức bọn chúng đồng loạt đứng dậy, dự định tiến về phía trước, nơi mà lão nhân kia đã trấn thủ.

Lão nhân thấy vậy liền, bước một bước chân, ngay lập tức thoát ẩn thoát hiện mà vọt tới chỗ đám người đang chuẩn bị tiến lên, một tay chắp ra thủ ấn, lòng bàn tay mơ hồ hiện ra hình ảnh thái cực đồ, vừa khi bàn tay của lão nhân chuẩn bị phát động t·ấn c·ông, thì một luồng gió mạnh thổi qua, tên hắc bào biến mất khỏi vị trí, chỉ để lại một tàn ảnh. Chỉ trong một khoảnh khắc, một tiếng kim loại vang lên, lưỡi kiếm của sắc bén đã kề sát vào cổ lão, chỉ cách một chút đã có thể xuyên thẳng qua yết hầu của lão, nhưng thân hình lão nhân cũng đồng thời nhoáng lên, biến mất như ảo ảnh, chỉ còn đọng lại một vệt sáng trắng.

Chỉ trong nháy mắt thân thể lão đạo đã đứng trên không trung, nhưng thời gian đó cũng đủ để cho đám người kia đi khỏi phạm vi công kích của lão, lão nhân thấy vậy liền muốn tốc chiến tốc thắng, trên không trung, một tay chắp ra trước ngực, bàn tay còn lại chỉ ra vẽ ra một hình bát cực âm dương, hình bát cực từ ngón tay lão vẽ ra, bỗng chốc trở nên to lớn, quận trào lại như sóng lớn, quét thẳng về phía tên hắc bào, mặt đất dưới chân run lên từng nhịp, đá vụn và cành cây bị những cơn gió cuốn bay lên, những gốc cây to bự, lại như những ngọn cỏ yếu đuối, mà bị quật lên đổ rạp xuống mặt đất.

Tên hắc bào bên dưới, cảm nhận được uy áp này, hắn nhanh chóng lùi về phía sau, lòng bàn tay siết chặt thanh kiếm, đưa lên cố gắng kháng cự lại, nhưng hắn lại chẳng thể chống cự được bao lâu, thanh kiếm trên tay bị đèn nén mà vỡ ra từng mảnh, long ngực hắn không còn điểm chống đỡ, nhanh chóng bị thúc thật mạnh vào, thân thể mạnh mẽ bị đẩy văng ra, thân thể đập vào một gốc cây lớn, gốc cây lớn cứ như thể bị thân thể của hắn lao thẳng vào mà gãy đôi, gương mặt bên trong mảnh vải mỏng phút chốc trở nên tiều tịu, long ngực đau nhói mà phun ra một ngụm máu.

“hahaha, nhân thiên thánh nhân quả thật là danh bất hư truyền,” hắn thở hổn hển, cố gắng nuối tứng luồng khí lạnh vào phổi, cất giọng, “tam phẩm thiên cảnh, quả thật là không chống lại được thánh nhân, nhưng lão già à, ta đâu có dễ c·hết như vậy”.

Nói xong, hắn liền đưa tay vào trong mảnh vài trước lòng ngực, lấy ra một thứ, thứ đó vừa lấy ra ở trên tay của hắn, một viên huyết ngọc hình cầu, trông giống một viên đan, nhưng lại phát ra từng luồng huyết khí kì dị, mơ hồ còn cảm thấy mùi tanh hôi như mùi máu tanh, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đưa thẳng thứ đó vào miệng, hàm răng cắn mạnh, khiến nó vỡ tan trong khoang miệng, ngay sau đó, một luồng huyết sắc bao quanh lấy thân thể của hắn.

Trong khoảnh khắc, khí tức trên người hắn biến đổi mạnh mẽ, bạo phát lên từng nhịp, miệng gầm gừ như một con cự thú. Thân hình vốn mảnh khảnh, lại từ từ xuất hiện những đường cơ bắp rõ nét, da thịt như được phủ lên một bội giáp huyết sắc, khí tức bùng phát dữ dội, khiến mặt đất xung quanh hắn, bị nứt ra mà vỡ nát.

Đạo nhân đứng trên không trung nhìn xuống, sắc mặt liền biến đổi trở nên khó coi, cặp lông mày bạc nheo lại, đồng tử biến động, hiển nhiên là đang lo lắng, “là huyết hồn ngọc…ngươi điên rồi sao” lão nhận ra thứ trên tay tên hắc bào mới sử dụng. đó là xá lợi của thiên ma, chính là tinh huyết của thượng cổ cự thần ma để lại, để vượt qua nhất phẩm hắn đã luyện hóa tâm ma của mình, phần thành nhiều viên ngọc những viên ngọc châu lại được phân tán ra khắp lục địa, không ai biết là có bao nhiêu viên như vậy, chỉ biết là rất hiếm có, nhưng lại cũng rất nguy hiểm, người thường ăn nó, tuy sức mạnh có thể phút chốc tăng lên một phẩm cấp, vớ những phẩm cấp thấp còn có thể tăng lên hai phẩm cấp, nhưng người bình thường khi dùng nó, cho dù có là nhị phẩm thánh nhân cũng có thể không áp chế được tâm ma, từ từ mà nhập ma, mà tên trước mặt lão mới chỉ là tam phẩm, nhân thiên cảnh.

Chương 18: đụng độ