Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Hắc Đạo Chi Linh
Unknown
Chương 39 gặp gỡ
Nửa tháng sau, Bắc Sơn Thành, một đại thành trấn phồn thịnh, lập đông đã cận kề, tuy không thể nói là rét buốt nhưng cũng đủ để người ta cảm thấy thiếu sức sống, nhưng người dân trong đại thành trì lại cực kỳ đông đúc, người qua kẻ lại, tiếng giao hàng, mấy tiểu hài tử hồ nháo khắp nơi, quả thực là dương thịnh âm suy.
ở trong cái cảnh huyên náo nhộn nhịp, sâu trong đám người qua lại đông như kiến cỏ, dáng hình thiếu niên gầy gò, ánh mắt không còn sao trời, dáng vẻ yếu ớt, y phục rách nát chỗ may chỗ vá, chông rất dễ liên tưởng tới một tên ăn mày đầu đường xó chợ, thứ duy nhất trên người hắn còn có giá trị chắc chỉ có thanh kiếm chuôi gỗ nằm trên tay trông cực kì tinh xảo.
Lý Thuần Tâm đi một mạch băng qua khu rừng suốt nửa tháng, mặc kệ mưa gió, lương thực cũng chẳng có, nếu may mắn bắt được vài con thú nhỏ thì coi như là bữa nay no bụng, còn không may mắn thì nhịn đói một hai ngày cũng là điều bình thường.
Thiếu niên bước đi trong dòng người đông như trẩy hội, đưa mắt nhìn vào một quầy bánh bao nóng đang b·ốc k·hói nghi ngút, còn có một đại hán niên đang giao bán, “bánh bao nóng đây, ba văn tiền một cái, năm văn hai cái”.
Thiếu niên nhìn thấy một hàng bánh bao đang b·ốc k·hói nghi ngút trước mắt, bụng không khỏi sôi lên, hắn đưa tay luồn qua mảnh vải ở lòng ngực, nhưng chỉ móc ra một văn tiền méo mó, thì lắc đầu cười khổ, rồi dứt khoát mà bước đi.
Thiếu niên bước đi trên đoạn đường lớn, đưa mắt nhìn thấy một đám người tụ lại một góc nhỏ bên lề đường như đang nhìn thứ gì thú vị lắm, hắn tò mò mà bước tới, thông qua khe nhỏ, nhìn thấy một lão tiên sinh già ngồi trên một tấm vải nát, đầu tóc bù xù, trước mặt còn có một cái bát sứt, bên trong có vài đồng tiền.
Tiếng lão nhân vang vọng ra từ bên trong đám người đông như kiến, “năm đó khắp thiên hạ loạn lạc, Huyết Hà Môn tàn sát khắp nơi, coi dân chúng bình thường như cỏ rác, tứ phái phẫn nộ xuất động nhân thủ hơn bốn mươi vạn nhân sĩ, độc chiến một mình Huyết Hà Môn, sau hơn một năm chiến đấu khốc liệt máu thây khắp vạn dặm, Lý Niệm Ma bị thánh nhân tứ phái hạ sát, ám tinh Huyết Hà Môn bị tiêu diệt hơn phân nửa, chốn chui chốn lủi như lũ chuột, nhưng nhân số còn lại, lại không cách nào tìm thấy như thể đã bốc hơi khỏi thế gian này, Liên minh tứ phái coi bọn chúng như lũ lang thang không thèm đếm xỉa tới”.
ở bên kia vệ đường có một đôi thiếu nam thiếu nữ, nhìn dáng vẻ tuổi tác xêm xêm Lý Thuần Tâm,
Thiếu nữ gương mặt thanh tú xinh xắn, mắt to, môi hồng, gương mặt tinh xảo như được tạc tượng mà khắc ra trông rất đáng yêu, tiểu cô nương đưa tay kéo lấy vạt áo thiếu niên bên cạnh, cất giọng nũng nịu, “ca ca, mua cho muội một cái đi, một cái thôi phụ thân sẽ không biết đâu”.
Thiếu niên mang dáng vẻ nho nhã, thân mặc nho sam, trên tay có một cây quạt giấy, tóc dài buộc gọn gàng, khiến người ta liên tưởng tới một tiểu tiên sinh, hắn đưa đôi mắt ôn nhu nhìn thiếu nữ đáng yêu trước mặt, cười nhẹ đưa tay ấn lên trán thiếu nữ, miệng nói, “muội đó, cái tính ham ăn không bỏ được, chỉ lần này thôi”.
Nói xong thiếu niên nho nhã, đưa mắt nhìn vào trong quầy hàng nhỏ, cất giọng nhẹ nhàng trầm ổn, “ông chủ cho ta một xâu kẹo hồ lô”. Nói xong hắn liền đặt ba văn tiền lên giữa cái bàn gỗ sần sùi.
Đại thúc bàn bán kẹo hồ lô vội vàng, lấy một xâu kẹo hồ lô đặt vào tay thiếu nữ, sau đó liền đưa tay cầm lấy ba đồng tiền trên bàn, vội vàng cảm ơn.
Thiếu nữ thấy xâu kẹo hồ lô đỏ thẫm trên bàn tay, không nhịn được rỏ dãi, cái miệng nhỏ mở lớn, ngậm một cái, một biên kẹo hồ lô to hơn ngón tay người nằm gọn trong khoang miệng.
sau đó nhìn về phía đám đang nghe kể chuyện bên kia vệ đường, sắc mặt hào hứng mà bước tới.
Thiếu nữ có đồ ăn, chân nhỏ vẫn bước đi, nhưng mắt cứ dán chặt vào xâu kẹo hồ lô, hoàn toàn không nhận ra xung quanh mình có gì.
Chỉ hai bước sau cái đầu nhỏ của thiếu nữ đã đập thẳng vào lòng ngực của Lý Thuần Tâm đang đi ở hướng ngược lại, xâu kẹo hồ lô trên tay bị chấn động mà rơi xuống đất, còn bị bước chân vội vàng của người đi đường đạp cho nát bấy.
Lý Thuần Tâm đưa mắt nhìn Thiếu Nữ thấp hơn mình một cái đầu giọng điệu yếu ớt lên tiếng, “thật sự xin lỗi”.
Thiếu nữ nhìn xâu kẹo vất vả lắm mới có được cứ như vậy vừa ăn được một miếng đã bị người ta dẫm nát bét dưới chân, hai má phồng lên tức giận, đưa tay chỉ thẳng vào thiếu niên trước mặt mắng, “ngươi đi đường mà không mang mắt à”.
Lý Thuần Tâm đã ba ngày không ăn gì rồi, hiện tại đã rất yếu ớt, đến mở mắt cũng khiến hắn cảm thấy khó khăn, hắn nhìn thiếu nữ không nói lý lẽ trước mặt, thì thều thào nói, “nhưng rõ ràng là cô đụng vào ta mà”.
Thiếu nữ vẫn phồng má tức giận quát ầm lên, “ta không biết, ngươi ngươi phải đền cho ta”.
Lý Thuần Tâm đáp lại, “ta không sai ta không đền”.
Thiếu nữ lại phồng hai má lên tức giận, dồn lực lao vọt tới, húc thẳng cái đầu vào Lý Thuần Tâm, một thiếu nữ mềm yếu lại phát ra lực đạo vô cùng lớn, khiến Lý Thuần Tâm lập tức văng ra, lưng đập mạnh vào cái bàn gỗ phía sau, khiến cái bàn gỗ gãy làm đôi.
Lý Thuần Tâm cảm nhận rõ cơn đau chuyền từ sau lưng lên, vốn dĩ thiếu niên đang rất yếu ớt, lại phải chịu lực đạo này, khiến hắn cảm thấy mình sẽ ngay lập tức ngất lịm đi.
Một đám người dân xung quanh thấy cảnh tượng này, không hẹn mà cùng tụ lại, sôn sao bàn tán, “là thiếu nữ nhà vương tiên sinh,”
“thật sao tiểu nữ nhà đại tiên sinh sao lại ra tay đánh người”.
“xem chừng tiểu tử kia đã làm chuyện tày đình gì rồi, hai huynh muội nhà đại tiên sinh vốn nho nhã lịch sự, không thể nào tùy tiện đánh người không có lý do được”
Thiếu nữ không để ý đến lời bàn tán xung quanh, cô nhận ra hành động mình mới làm, thì vội vã tiến tới đỡ thiếu niên mới bị mình đẩy đi một khoảng xa, miệng lắp bắp, “xin…xin lỗi, ta không khống chế được lực đạo”.
Thiếu niên anh tuấn, vội vàng lách qua đám người, đi vào bên trong, tiến về phía thiếu nữ đang đỡ Lý Thuần Tâm, tay đưa lên gõ đầu thiếu nữ một cái, miệng nói, “Vương Tú muội sao lại ra tay đánh người ta b·ị t·hương”.
Thiếu nữ tên Vương Tú đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ, ủy khuất nói, “Muội đâu có cố ý, muội chỉ muốn ẩy hắn một cái, ai biết được hắn yếu đến vậy”.
Thiếu niên không thèm để ý đến thiếu nữ đang ủy khuất trước mặt, rời ánh mắt nhìn về phía Lý Thuần Tâm đang nhăn mặt đau đớn, cúi đầu nói, “Vị huynh đệ này, muội muội ta con bé vốn không cố ý, mong huynh đệ bỏ qua không chấp vặt với tiểu nha đầu này”.
Lý Thuần Tâm nhận thấy hai người này vốn không có ý xấu, thì yếu ớt đứng thẳng dậy miệng nói, “không sao, ta không trách cô ấy, coi như là đền bù cho xâu kẹo hồ lô đi”.
Thiếu niên kia thấy dáng vẻ yếu ớt y phục mỏng manh của Lý Thuần Tâm lúc này thì có phần không an tâm lên tiếng, “vị huynh đệ này, hay ta đưa huynh đi gặp đại phu được không”.
Nhận ra mình nói thiếu lời, hắn liền nói tiếp, “yên tâm chi phí ta sẽ chi trả”.
Lý Thuần Tâm cũng không muốn làm phiền người khác, khoác tay nói, “không cần đâu ta không sao”. Sau đó liền lết thân thể bước đi, nhưng chưa bước được mười bước chân, thì hắn cảm thấy thấy đầu óc bắt đầu trở nên mơ hồ, hai mắt mù mịt, thân thể không nghe theo điều khiển, loạng choạng mà ngã xuống mặt đất.
Thiếu nữ thấy vậy thì vô cùng hoảng sợ, miệng lắp bắp, “hắn c·hết rồi, muội…muội đâu có ra tay nặng như vậy”.
Thiếu niên thì bình tĩnh hơn, không để ý đến lời thiếu nữ, vội vàng tiến lại gần thân thể vừa ngã xuống, đưa một tay đỡ đầu Lý Thuần Tâm, tay còn lại, thì vén tay áo Lý Thuần Tâm đặt ba ngón tay đặt lên mạch tượng
Khoảng chừng ba cái chớp mắt, hắn bình ổn lên tiếng, “Vương Tú, mau tới đây, đỡ hắn về nhà”.
Vương Tú đưa hai tay lên che miệng, ánh mắt hiện vẻ không thể tin nổi lắp bắp, “huynh… chẳng lẽ nào muốn hủy thi diệt tích”.
Thiếu niên kia bất lực đưa tay lên day day mi tâm nói, “hắn vẫn còn sống, cái gì mà hủy thi diệt tích, trong đầu muội rốt cuộc chứa thứ gì vậy”.
Thiếu nữ ậm ừ một hồi rồi mới nhận ra câu nói của ca ca mình, vội chạy tới, đỡ thiếu niên đứng dậy, nhanh nhẹ tiến tới đám người đang vây kín xung quanh bàn tán, đám người cũng biết điều mà nhanh nhẹn tách ra thành một lối nhỏ, đủ để hai thân thể đi qua.
Thiếu niên anh tuấn nho nhã, đứng dậy, hướng đám người mà lên tiếng, “các vị, chỉ là một chút hiểu lầm thôi, chuyện ở đây giải quyết xong rồi, mọi người ai làm việc nấy đi”.
Đám người thấy hết chuyện để xem thì kéo nhau mà rời đi, ai làm việc người nấy.