Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 81 Huynh Muội Khắc Khẩu

Chương 81 Huynh Muội Khắc Khẩu


Vương Tú ngược lại là không giữ được bình tĩnh lắm bắp, “ai ai ai có tật giật mình chứ”.

Vương Nhiên nhướn mày, gương mặt bày ra bộ dạng cổ quái nói, “thật không”.

Lý Thuần Tâm cảm thấy cách nói chuyện của hai người hôm nay rất kỳ quái, cứ như thể đã làm ra trò gì gì không tiện nói vậy, nhưng hắn vẫn là bộ dạng không để tâm là mấy, dù sao tâm niệm trước giờ của hắn chính là không nên tò mò chuyện không phải của mình.

Vương Nhiên thấy bộ dạng không để tâm của Lý Thuần Tâm, thì cất giọng hỏi, “Thuần Tâm huynh đệ này là không một chút tò mò sao?”

Vương Tú không để Lý Thuần Tâm trả lời đã vội vàng nói trước, “không cần nói hắn không tò mò, huynh tốt nhất là ra hoa viên nói chuyện với cá đi, ở đây không ai tò mò”.

Vương Nhiên, cố dò hỏi, “là một chút cũng không”.

Lý Thuần Tâm có chút cảm giác như bị hai huynh muội khắc khẩu này áp bách bắt buộc phải chọn một trong hai, nhưng cũng ngay lập tức cũng đáp lại, “huynh có chuyện gì thì có thể nói với Bạch thiếu gia, nhân vật nhỏ như ta có nghe cũng chẳng làm được gì”

Vương Tú nghe được câu trả lời vừa ý thì khoanh tay trước ngực tỏ vẻ dương dương tự đắc giọng nói lại thêm vài phần khí độ khinh thường, “thấy chưa”.

Vương Nhiên phút chốc cụt hứng, hắn cứ nghĩ rằng tâm cảnh thiếu niên bình thường sẽ một hai muốn khám phá thế đạo một chút, chuyện gắn với hai chữ tày đình đương nhiên sẽ tò mò không nói cũng sẽ cố gắng dò ra, không nghĩ đến hai người trước mặt này kẻ tung người hứng cuối cùng đem hắn trở thành trò hề, muốn nói cũng chẳng ai nghe.

Vương Nhiên, gấp cây quạt trên tay lại, chỉ thẳng vào Vương Tú nói, “muội đắc ý cái gì”

Vương Tú lè lưỡi nói, “ta chính là đắc ý đó, người nói không có người nghe, vậy đọc sách để để gãi tai trâu đi”.

Lý Thuần Tâm nghe câu nói của Vương Tú thực sự là sát thương rất cao, nói câu nào là thấm thía câu đó, nếu để so sánh với vị đại nương hai con, khẩu khí g·iết người trong trấn nhỏ của hắn, hẳn là không hề kém hơn.

Vương Nhiên nghe thấy lời này đã sớm quen tai, không chút để tâm dọa nạt, “khẩu khí lớn lắm muội có tin ta…”

Chưa để Vương Nhiên nói hết câu Vương Tú đã vội vàng tiến tới lấy tay bịt miệng Vương Nhiên, quay lại hướng Lý Thuần Tâm cười cười nói, “đừng nghe huynh ấy nói bậy, huynh ấy chính là dạng tiểu nhân nhỏ nhen, đuối lý bắt đầu nói trên trời có cá dưới nước có chim đó”.

Lý Thuần Tâm không biết hai huynh muội tính tình cổ quái lúc thì hòa thuận như hai cặp huynh muội tình thâm, lúc thì cực kỳ khắc khẩu chỉ thiếu nước dìm người kia xuống nước cho thỏa cơn giận, lại không biết rồi cuộc tình cảnh này lại có thể làm ra cái trò gì nữa đây.

Vương Nhiên đưa tay gạt tay Vương Tú ra miệng nói, “tay bẩn đừng sờ lại miệng ta, cẩn thận mang cái tính khí đó nhiễm vào thân thể nho sinh tiêu soái này”.

Vương Tú, đưa ánh mắt liến Vương Nhiên một cái như thể nói, nếu huynh thực sự dám nói ra, thì từ nay sẽ không còn muội muội này nữa.

Vương Nhiên đưa tay lên xoa cằm, miệng nói, “ta chỉ đến nói là, không nay giáp tết rồi, vị Tuần phủ mới lần này chuẩn bị đến nhậm chức, nghe đồn là đệ đệ của Quốc sư nh·iếp chính, thanh thế ngoài thành cực kì lớn, qua đây dẫn Thuần Tâm đệ đi mở mang tầm mắt một chút, muội làm gì mà phải giãy nảy lên như cá hóc xương vậy hả”.

Lý Thuần Tâm nghe đến quan Tuần Phủ thì cũng có đôi chút biết tới, nhưng cũng là chưa từng gặp lần nào, cái trấn nhỏ của hắn cũng coi như là một đám người tiều phu thôn dã, chẳng có ích lợi gì, chính là dạng nằm trong địa phận Nam Việt như triều đình lại chẳng mấy để tâm, để họ mặc sức sống sao thì sống c·hết sao thì c·hết, vì vậy xuất bao nhiêu năm cũng chẳng trông thấy mặt một vị quan viên triều đình nào cả, tất cả cũng đều nghe qua người ngoài từ trấn trở về nói lại mà thôi.

Có đôi lúc hắn cũng thầm nghĩ nếu thực sự ở tiểu trấn có một vị quan viên triều đình thủ hộ, vậy thì đám người kia có thực sự dám vào trấn phóng hỏa g·iết người một chút cũng không để lại đường lui, chắc chắn là không, bởi vì bọn chúng nhìn trông có vẻ lớn mạnh g·iết người phàm rất dễ dàng, nhưng nhằm dưới mắt thiên tử thực sự dám ra tay động thủ, thì đối với hoàng đế chính là một dạng đưa chân dẫm thẳng lên mặt, cho dù không tổn thất không lớn, nhưng mặt mũi nhất định sẽ phải giữ lại.

Lý Thuần Tâm lúc này có chút cao hứng, muốn đi xem diện mạo mấy vị quan viên triều đình cao cao tại thượng, là cái công bằng của dân chúng bình thường rốt cuộc là bộ dạng gì, có phải là thanh cao thoát tục ôn nhã lịch thiệp công tư phân minh như trong sách viết hay không.

Vương Tú nghe thấy lời ca ca mình nói, phút chốc tảng đá trong lòng như có ai thô bạo đập nát, trở nên thông thoáng dễ thở, miệng vẫn quen thói kia ngạo nói, “chỉ là quan tuần phủ thôi có gì mà xem, chẳng phải cũng đã đến đây rầm rộ vài lần rồi sao, tên nào chẳng quần là áo lụa trắng mịn sạch sẽ, nhưng cũng chẳng ra gì hết”.

Vương Nhiên lại một lần nữa bày ra dáng vẻ tiêu dao khoan khoái, tựa lên tường gỗ hai tay khoanh trước ngực tỏ vẻ hiểu biết nói, “người lần này là đệ đệ của quốc sư nh·iếp chính, đương nhiên thanh thế sẽ không tầm thường như trước, e rằng chính là cái dạng hiển lộ thần long phô trương cực điểm”.

Vương Tú ngồi xuống cái ghế vẫn được ghép lại với nhau, đưa chân gác lên thẳng dài, ra vẻ thoải mái nói, “mặc kệ, quốc sư đến ta cũng không quan tâm, dù sao đến thì đến chứ đâu phải cái dạng mang của cải mang lương thực đến cứu tế, chông mong làm gì”.

Vương Tú tuy tính tình có chút không giống môn đồ nho sinh, lại càng không giống tiểu nhi tử của một đại nho bán thánh cảnh, nhưng qua việc được bồi đắp nhiều năm, lời nói ra tuy không phải một mới hoa mỹ dễ nghe, nhưng kỳ thực đạo lý hiển lộ ra qua lời nói vẫn là một thảng thông đạt của nho sinh, mà bá đạo của binh gia thực sự rất có chất riêng.

Vương Tú quay đầu lại hỏi Lý Thuần Tâm, “này ngươi có muốn đi xem một chút không?”

Lý Thuần Tâm lúc nãy nghe lời nói lúc nãy của Vương Tú, thực sự là có chút cảm ngộ, hắn cũng muốn một ngày dùng kiếm chấn hành hiệp dẹp hết bất bình trong thiên hạ, dù sao thương sinh khổ ải thì nhiều, mà kiếm chỉ có một, cốt nhất vẫn là dùng đạo lý thông hiểu để hành tẩu vẫn là tốt nhất,

Lý Thuần Tâm giật mình khỏi dòng suy nghĩ, quay đầu lại nói, “muốn đi xem một chút xem quan viên triều đình có khác gì với dân chúng bình thường không”.

Vương Nhiên gật gù nói, “đúng đúng, thứ gì chưa nhìn thấy thì phải thấy một lần, thấy nhiều biết nhiều sau này gặp kẻ không đụng đến còn có thể biết mà né xa”.

Vương Tú nhảy xuống nói, “cũng được ngươi đi xem ta đi ăn vẹn cả đôi đường”

Lý Thuần Tâm quay đầu lại ngạc nhiên hỏi, “ta tưởng cô là không muốn đi”.

Vương Tú quay đầu lại trừng mắt nói, “ngươi không muốn cho ta đi, nếu vậy thì cứ nói ra một lời ta sẽ không phiền nhã hứng của ngươi nữa, nào nói đi”

Lý Thuần Tâm, không biết nói sao với tiểu cô nương này, chính là bộ dạng nói lời thỏa hiệp như không được phép từ chối, thiếu niên xua xua tay nói, “ta đâu có ý này, rõ ràng lúc nãy cô kêu ca rằng không có gì thú vị, nên ta thấy cô ở nhà vẫn là tốt nhất”.

Vương Tú ôm đầu nói, “đúng là nam nhân thôn dã, tình tình thẳng như ruột ngựa”.

Vương Nhiên đứng bên cạnh nghe hết vào tai thì ôm bụng cười ngặt nghẽo nói, “xin lỗi ta là không cố ý, ngươi cứ tiếp tục cứ tiếp tục”.

Chương 81 Huynh Muội Khắc Khẩu