Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 2: Nhận Kèo

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Nhận Kèo


Tỉnh dậy với cơn tê buốt chạy dọc cơ thể.

Bờ lưng dựa sát vào bức tường lạnh lẽo, bả vai nhức mỏi vì phải ngủ trong tư thế co quắp suốt đêm.

Cả người cứng đờ, cơ bắp toàn thân như bị đông lại sau một đêm dài gục trên nền đá lạnh.

Ánh sáng nhợt nhạt của buổi sớm len qua khe cửa sổ, trải dài trên sàn gạch men bên ngoài phòng ngủ.

Phương Việt mất vài giây để nhớ ra mình đang ở đâu.

- Là nhà tắm, phải rồi…

Hắn tự nhủ, trong khi hồi tưởng lại những gì đã diễn ra vào đêm qua, trước lúc hắn th·iếp đi hoàn toàn.

Bàn tay phải khi này vẫn còn vương máu khô, rải rác vài mảnh kính vụn nhỏ bám vào kẽ tay.

Trên mặt hắn, những vệt nước lạnh lẽo từ lần rửa mặt đêm qua vẫn chưa hoàn toàn khô đi.

Hắn đã ngủ quên, một giấc ngủ hiếm hoi, không mộng mị, Không ác mộng.

Cảm giác này lạ lẫm đến mức Phương Việt không biết nên cảm thấy may mắn hay cảnh giác.

Hắn đưa tay xoa trán rồi gắng gượng đứng dậy, một cơn đau nhói từ cánh tay khiến hắn khẽ nghiến răng.

Nhìn xuống bàn tay rớm máu, hắn lẩm bẩm chửi thề.

- Argh, c·hết tiệt!

Ngay lúc này Phương việt cảm thấy bản thân phải khử trùng và băng bó v·ết t·hương lại.

Hắn lảo đảo bước ra khỏi nhà tắm, trong khi đầu óc vẫn còn hơi choáng váng vì dư âm của đêm qua để lại.

Hắn bước đến tủ, lấy ra dụng cụ y tế và một miếng băng vải sạch đã sát trùng kỹ lưỡng.

Trải qua một vài thao tác chuyên nghiệp, hắn chậm rãi băng bó lại v·ết t·hương của mình. Động tác này quen thuộc đến mức hắn chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều mà thực hành trong vô thức.

Mỗi ngày trôi qua, hắn lại cảm thấy bản thân dần trở thành một người khác, dần đánh mất chính mình.

Một kẻ không thể ngủ yên, không thể tìm thấy sự bình yên dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Hôm nay, hắn sẽ lại phải đối mặt với một ngày khác trong thành phố Hoàng Kim, nơi mà c·ái c·hết luôn rình rập, và những tiếng thì thầm… có thể sẽ quay trở lại bất cứ lúc nào.

----

Thăng Long Đài nói riêng, hay thành phố Hoàng Kim nói chung, là một tấm gương phản chiếu của sự phân tầng xã hội sâu sắc.

Những khu đô thị sang trọng đẹp đẽ, nơi những người quyền lực và giàu có tận hưởng cuộc sống xa hoa, luôn tách biệt với những khu ổ chuột tối tăm, nghèo đói và bệnh tật.

Chỉ cần bước ra khỏi những khu trung tâm như Thăng Long Đài, người ta sẽ thấy những khu dân cư bị bỏ quên, nơi sự xuống cấp là minh chứng rõ rệt cho sự phân hóa ngày càng sâu sắc của thành phố này.

Dù vậy chúng vẫn bị kiểm soát vô cùng chặt chẽ bởi những thế lực cao tầng ở phía trên, là những kẻ đại diện cho tầng lớp giàu có và quyền quý.

Mỗi góc phố đều bị giá·m s·át thông qua cảnh binh thành phố hoặc những lực lượng an ninh đặc biệt. Là những tạo tác chuyên biệt, được tạo ra với mục đích duy trì và bảo đảm mọi thứ trong tầm kiểm soát.

Khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy như mình đang sống dưới sự bóp nghẹt của chính phủ ngầm, không có cái gọi là tự do ở cái chốn “Hoàng Kim” c·hết dẫm này.

Tuy vậy, lượng người hàng ngày đổ về thành phố vẫn vô cùng nhiều.

Vì sao lại nói như vậy ư?

Đơn giản là vì chẳng còn nơi nào trên Đại Lục Địa có thể giúp bạn đổi đời nhanh như ở "Hoàng Kim" cả.

Nơi mà giấc mơ đổi đời có thể trở thành hiện thực nếu bạn đủ mưu mẹo và can đảm.

Mỗi bước đi đều có thể thay đổi cả cuộc đời, từ những kẻ vô danh trong các khu ổ chuột, có thể vươn lên, chiếm lấy một chỗ đứng vững chắc trong xã hội, thậm chí ngang hàng với những người quyền lực.

Những tấm gương ấy không thiếu, những kẻ từng không có gì, giờ đã trở thành những ông trùm, chỉ cần biết tận dụng cơ hội, mối quan hệ, hay đơn giản là không ngại bước qua ranh giới mà người khác e sợ.

Nhưng, đổi đời ở Hoàng Kim chưa chắc đã là niềm vui hay sự sung sướng khi đạt được ước mơ, nó luôn đi kèm với những cái giá đắt đỏ.

Cũng giống như Phương Việt hiện tại vậy, để ngồi được vào vị trí nhân viên giao dịch trung cấp của Hắc Long Thương Triều như bây giờ.

Hắn đã đánh mất và phải để lại rất nhiều thứ quý giá ở phía sau.

----

Phương Việt không xuất thân từ khu ổ chuột, nhưng gia đình hắn cũng chỉ thuộc tầng lớp công dân hạng ba, hạng bốn của thành phố.

Cha hắn q·ua đ·ời khi hắn mới 10 tuổi. Không ai nói rõ nguyên nhân c·ái c·hết của ông, và những kẻ có quyền thế cũng chẳng buồn bận tâm. Nhưng Phương Việt biết một điều chắc chắn - c·ái c·hết ấy không hề đơn giản.

Có thể, nó liên quan trực tiếp đến Hắc Long Thương Triều.

Lý do rất rõ ràng: sau khi cha hắn mất, mẹ hắn nhận được một lời đề nghị mà không thể từ chối - một suất học bổng tại Học Viện Hắc Long. Đó là nơi chỉ dành cho những kẻ có dòng dõi cao quý hoặc những cá nhân có giá trị đặc biệt với Hắc Long.

Không ai cho không ai điều gì, có lẽ suất học bổng này là thứ được đánh đổi bằng mạng sống của cha hắn. Và có lẽ, cũng là một sợi dây xích mà Hắc Long trói buộc vai hắn.

Mẹ hắn hiểu điều đó, nhưng bà vẫn chấp nhận, với tất cả niềm hy vọng dành cho con trai, bà làm việc đến kiệt sức, mong rằng hắn sẽ có cơ hội đổi đời, vươn ra khỏi tầng lớp thấp kém của mình.

Nhưng thực tế nó tàn nhẫn đến đáng sợ, nghiền nát mọi hy vọng, và c·ướp đi thứ thân thuộc và quan trọng nhất của hắn.

Khi Phương Việt 16 tuổi, mẹ hắn q·ua đ·ời vì bệnh tật và lao lực. Cái c·hết của bà là một cú sốc mạnh mẽ, cuốn sạch những ảo tưởng mơ hồ về một tương lai tươi sáng.

Hắn không còn ai để bấu víu, cũng chẳng có đường lui, chỉ có thể tiếp tục bước đi trên con đường phía trước - tự mình vươn lên.

Những năm sau đó, hắn lao vào học tập, rèn giũa bản thân, kết giao, tranh đấu và thậm chí là g·iết chóc.

Phương Việt từ một đứa trẻ tầng lớp thấp, hắn từng bước leo lên, đánh đổi nhiều thứ, thậm chí cả chính bản thân mình, để rồi có được vị trí hiện tại - giao dịch viên trung cấp của Hắc Long Thương Triều.

Hắn không quên kỳ vọng của mẹ, hắn cũng sẽ không để thứ mà cha hắn đánh đổi bằng cả mạng sống trở thành vô nghĩa.

----

Xột xoạt~

Tiếng vải vóc ma sát nhẹ nhàng, có nhịp điệu, vang lên trong không gian tĩnh lặng của căn phòng mỗi buổi sáng.

Phương Việt đang chăm chú thay quần áo từ trong tủ, tìm kiếm trang phục chính thức của nhân viên giao dịch thuộc Hắc Long Thương Triều.

Phải rồi, vẫn như mọi ngày, hắn sẽ đến làm việc tại một trong những chi nhánh của Hắc Long ở Thăng Long Đài.

Ở thành phố Hoàng Kim, ngoại trừ những khu ổ chuột, thì chi nhánh của Hắc Long có mặt khắp mọi nơi, và Thăng Long Đài chỉ là một trong số đó.

Xẹt xẹt~

Ngay khi vừa thay xong, một âm thanh kỳ lạ vang lên, phát ra từ chiếc nhẫn trên tay trái của hắn.

Một ánh sáng mờ ảo và nhẹ nhàng chuyển động trên những hoa văn thần bí của chiếc nhẫn, khiến Phương Việt hơi giật mình.

Hắn mở lòng bàn tay trái ra, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa lên chiếc nhẫn trên ngón giữa.

Ngay lập tức, một luồng sáng tím mờ ảo phát ra từ chiếc nhẫn, chiếu lên không trung, phản chiếu hình ảnh của một người đàn ông lạ. Giám đốc Trần? Sao hôm nay anh lại gọi cho em sớm vậy?

Phương Việt chủ động chào hỏi, giọng nói vẫn nghiêm túc dù trong lòng hắn đang dấy lên sự nghi ngờ về việc giám đốc lại liên lạc với mình vào giờ này, thay vì gọi thẳng vào văn phòng như mọi khi.

- Phương Việt... nói thật với chú, anh đang gặp rắc rối khá lớn, niệm tình anh dìu dắt chú mấy năm nay, chú giúp anh vụ này được không?

Trong hình ảnh phản chiếu, giám đốc Trần trông có vẻ mệt mỏi, một tay duy trì đối thoại với Phương Việt, tay còn lại đang xoa nhẹ trán, dường như đang phải đối mặt với một vấn đề đau đầu khó giải quyết.

Phương Việt cảm thấy có chút lo lắng, giám đốc Trần thực sự rất chiếu cố hắn từ những ngày đầu gia nhập Hắc Long.

Khác với những người khác, họ khá thân thiết mặc dù là quan hệ cấp trên - cấp dưới.

Vì vậy, Phương Việt không muốn từ chối, nhưng cũng không hiểu rõ tình huống này có thể dẫn đến những phiền toái gì. Hắn do dự một lúc, rồi quyết định hỏi thẳng.

- Nếu là việc ngoài công ty, anh có thể liên hệ với đám thợ săn tiền thưởng, hoặc một bên nào đó để giải quyết.

Phương Việt vừa nói, vừa cảm thấy một chút bất an, hắn không phải không muốn giúp, Nhưng rõ ràng nếu giám đốc Trần còn không giải quyết được, thì hắn - một nhân viên cấp thấp, làm sao có thể giúp được?

- Giám đốc Trần, anh cũng biết mà, không phải em không muốn giúp, nhưng nếu như anh còn không giải quyết được chuyện này thì cấp dưới như em…

Nói đến đây thì Phương Việt khựng lại hy vọng đối phương sẽ thông cảm và không đẩy bản thân vào thế khó xử.

Mà giám đốc Trần thấy Phương Việt như thế cũng coi như là có chút hy vọng, gã chỉ sợ Phương Việt trực tiếp từ chối, nhưng đối phương đã nói được như thế cũng đã là rất tốt.

Giám đốc Trần hít một hơi thật sâu, ánh mắt có chút do dự nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Gã nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Phương Việt trong ánh sáng tím, đôi mắt gã như có chút khẩn trương.

- Phương Việt à, anh hiểu sự phân vân và khó xử của chú, nhưng vấn đề thực sự nghiêm trọng hơn nhiều, nếu như có thể giải quyết bằng tiền thì anh đã không tìm chú mày.

Phương Việt khẽ nhíu mày, cảm giác lo lắng bắt đầu lan rộng trong lòng, Giám đốc Trần không phải là người dễ dàng mở lời xin giúp đỡ, nếu gã đã nói như vậy, chứng tỏ tình hình rất nghiêm trọng.

- Em biết rồi, vậy anh nói rõ tình hình cụ thể hơn đi, em cần phải làm gì?

Giám đốc Trần khẽ cắn môi, ánh mắt của gã trở nên nghiêm túc, gã hạ giọng chỉ đủ để Phương Việt nghe rõ.

- Một lô hàng mà anh phụ trách, bị một đám người thuộc băng Quỷ Đỏ đánh cắp, chúng đã g·iết hết tất cả thuộc hạ của anh trong lúc họ vận chuyển lô hàng từ bên ngoài trở về.

- Quan trọng nhất là phía trụ sở chính sẽ tới lấy lô hàng về vào ngày mai, có nghĩa là anh bắt buộc phải lấy lại lô hàng trong hôm nay.

Nghe đến đây Phương Việt cũng hơi giật mình, hắn không nghĩ rằng một vụ c·ướp, thứ diễn ra như cơm bữa tại thành phố Hoàng Kim lại có ngày rơi xuống đầu mình.

Và giờ hắn phải đi giải quyết nó, chưa kể lại còn là một vụ c·ướp dính dáng đến Hắc Long.

- M* kiếp!

Phương Việt chửi thề trong lòng khi bị cấp trên đưa vào tình huống khó giải quyết.

- Vậy giờ đám Quỷ Đỏ này, chúng đang ở đâu, anh muốn em giải quyết vụ này như thế nào?

Hít thở thật sâu, giọng điệu của Phương Việt đã trở nên thay đổi, khi hắn lựa chọn nhúng tay vào việc này.

Giám đốc Trần nhắm mắt lại, tay lại đưa lên trán, giống như không muốn Phương Việt nhìn thấy sự mệt mỏi và lo lắng quá rõ ràng trên khuôn mặt mình.

- Anh đã liên hệ với một người quen bên Thần Cơ Tháp, họ nói bọn Quỷ Đỏ là một nhánh thuộc băng đảng Nắm Đấm Thép và hiện đang trú ngụ ở một công xưởng bỏ hoang tên XXX.

- Chú mày là nhân viên giao dịch nên việc của chú mày không nhiều, chỉ cần mang theo tiền đến và chuộc lô hàng về từ chỗ đám Quỷ Đỏ.

- Còn nếu chúng không chịu nói lý thì…

Dứt lời, giám đốc Trần không nói gì thêm, gã chỉ chậm rãi đưa ngón trỏ vẽ ngang cổ rồi mới nói hết câu.

- Chú hiểu ý anh rồi chứ?

Phương Việt thấy vậy cũng đành gật đầu nhận việc, mặc dù trong lòng vạn phần không muốn dính vào những vụ như thế này.

Nhưng hắn biết muốn tiếp tục thăng tiến thì phải có được sự công nhận và ưu ái của giám đốc Trần.

- Yên tâm đi, nếu như mọi thứ ổn thỏa thì sau vụ này chú mày sẽ nhận được những gì mình xứng đáng.

Giám đốc Trần hài lòng gật đầu sau đó ngắt kết nối cuộc đối thoại.

Phương Việt lúc này mới buông lỏng bản thân một chút, ngồi tựa xuống chiếc ghế làm việc của mình.

Sắp xếp lại trạng thái cảm xúc và suy nghĩ về những tình huống bản thân có thể sẽ phải đối mặt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 2: Nhận Kèo