Hắc Hoạ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 5: Suýt C·h·ế·t
Vù~
Một không gian kì bí trải dài đến vô tận.
Quan sát mọi thứ xung quanh, hắn phát hiện trên người mình đang là rất nhiều thiết bị duy trì sự sống.
- Giám đốc Trần!
Sau đó hắn bị kéo đi bởi một vòng xoáy năng lượng vô hình, một vòng xoáy đưa hắn về thực tại.
- Cuối cùng chú mày tỉnh lại.
Hắn cố gắng gượng dậy, nhưng cơn đau nhói từ v·ết t·hương khiến hắn nhăn mặt, trong khi chỉ có thể bất lực chịu trận. (đọc tại Qidian-VP.com)
Dìu Phương Việt ngồi dậy ở một tư thế đủ thoải mái, giám đốc Trần bắt đầu nói về những gì đã xảy ra.
Tim nằm bên phải…hắn có nghe nhầm không?
Tiếng vọng mơ hồ vang lên trong không gian vô tận.
- 𐎎𐎖彡𐎋𐎊…Là…Hỗn Mang… 𐎖彡𐎋𐎊 Đói quá.
- Alo, giám đốc Trần…
Dường như lưỡi kiếm còn được bôi thêm một loại c·hất đ·ộc thần kinh nào đó khiến hắn mất cảm giác.
Hắn cũng đã thấy được kẻ g·iết mình.
- Vậy thôi, nghỉ ngơi cho khỏe nhé, anh chờ ngày chú mày trở lại.
Một thứ gì đó mơ hồ, hư hư thực thực lao về phía hai người.
Thứ đó khiến nó cảm thấy sôi sục và muốn thoát ra ngoài ngay lập tức.
Phương Việt nhíu mày, hắn cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra với bản thân mình trước đó.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một thân ảnh khá quen thuộc bước vào bên trong.
- Anh thật sự cảm ơn cậu lần này, khi mọi chuyện ổn định, cậu sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Giám đốc Trần càng nói càng khiến cho Phương Việt thêm phần tò mò.
Sau đó hắn lập tức hỏi thêm về những chuyện đã diễn ra sau khi b·ất t·ỉnh, hắn thực sự rất tò mò về điều đó.
Cái gì?
Sau đó Phương Việt không còn thấy gì nữa, bóng tối vô tận từ từ nuốt chửng tâm trí và tầm nhìn của hắn.
Hắn chỉ tập trung với bản thân ở thế giới thực tại, lược bỏ những gì còn lại đã diễn ra phía sau, cho rằng đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ…
- Đầu tiên là chú mày b·ị đ·âm nhưng không c·hết là vì thanh kiếm không trúng chỗ hiểm, tim chú mày nằm bên phải nhưng đối phương lại đâm phía bên trái.
Đám Quỷ Đỏ…Lô hàng…rồi thanh kiếm, con ả c·hết tiệt kia, và… một không gian kỳ lạ.
Bóng tối chuyển động, màn sương mờ chậm rãi tiêu tán theo các hướng khác nhau.
Lạch cạch~
Âm thanh ấy vang vọng trong không gian như một lời ru ngủ cổ xưa.
Hơi động đậy cơ thể, Phương Việt chậm rãi tựa lưng về phía đầu giường bệnh, hắn hơi cúi đầu mà nhìn xuống vị trí v·ết t·hương đã được băng bó kỹ lưỡng của mình.
Vì thế nó ngay lập tức hoá lỏng bản thân, xen kẽ theo từng ngóc ngách rồi thoát ra ngoài.
Nhưng có một vấn đề là, cơ thể của Phương Việt nằm ở đó, máu tươi từ vị trí v·ết t·hương chảy ra theo lưỡi kiếm mà tiếp xúc với lô hàng.
Một cái gì đó thức tỉnh, nó cảm nhận được thứ gì đó vô cùng hấp dẫn, thứ đó khiến nó thèm khát mà không thể cưỡng lại được.
Ánh sáng chậm rãi luân chuyển nhịp nhàng, bóng mờ chầm chậm trở nên rõ nét hơn.
- Thế rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, anh có thể kể lại cho em biết không?
Một luồng sáng trắng hội tụ lại với nhau tạo thành một bóng mờ trong không gian này.
Để lại người thanh niên trong phòng với vô vàn những nghi hoặc vẫn cần được giải đáp.
- Theo như lời bác sĩ, thứ khiến chú mày b·ất t·ỉnh đến giờ này là do c·hất đ·ộc thần kinh trên thanh kiếm và mất máu quá nhiều.
- Phương Việt chính là ta.
Âm thanh gầm gừ từ xa, đan xen và hỗn loạn giữa cổ ngữ và một thứ ngôn ngữ gì đó… Nó quỷ dị và đáng sợ vô cùng.
Phương Việt cũng theo đó mà đổ gục lên bề mặt lô hàng, trong khi đó hai mắt hắn vẫn còn đang mở to.
TÍT TÍT TÍT~
- Thôi thôi, được rồi, anh biết là chú mày sẽ không chịu ngồi yên, nên anh chỉ kể vắn tắt thôi.
Sau đó, ý thức của Phương Việt dần dần trở nên mơ hồ, cho đến phút cuối cùng trước khi hắn chìm vào màn đêm vĩnh hằng.
- 𐎎𐎍𐎋彡𐎊𐎔𐎖, 𐎖彡𐎋𐎊𐎎𐎍𐎔 (Thì thầm).
- Ít nhất thì cũng nên cho em biết mình thoát c·hết ra làm sao chứ?
Tiếng gầm gừ ấy của nó, khàn đặc và lạ lẫm, như tiếng vọng từ một vực thẳm đen tối.
- 𐎎𐎍𐎋彡𐎊𐎔𐎖 (Thì thầm).
Nó cứ liên tục vang vọng trong không gian, một thứ âm thanh k·hông r·õ n·guồn g·ốc, một thứ âm thanh không thuộc về thế giới này.
Ngay khi giám đốc Trần có ý định rời đi, Phương Việt nhăn mặt và lộ rõ vẻ không hài lòng, hắn liên tục thúc giục đối phương nôn hết những gì gã biết ra.
Phương Việt mau chóng lấy ra thiết bị liên lạc và báo cho cấp trên của mình về tình trạng lô hàng.
- 𐎎𐎍𐎋彡....Đói…Đói…Đói quá, 𐎎𐎍𐎋彡.
Sinh vật ánh sáng trắng trôi nổi giữa những hình ảnh ấy, như một linh hồn lạc lối trong một mê cung vô tận.
Hai mắt chậm rãi mở ra, cơn miên man và sự choáng váng do di chứng để lại vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Những âm thanh khàn đục và hỗn loạn ấy vang lên ngày càng lớn, như một lời thôi thúc tới từ một thế giới khác.
Phương Việt dần lấy lại tỉnh táo từ trong cơn hôn mê sâu của mình.
Từ xa, phía sau một góc khuất tối, một đôi mắt nguy hiểm đang ghim lên người Phương Việt.
- Mẹ kiếp, lại là con ả c·hết tiệt đó!
Bóng sáng trắng sau đó co lại, tụ thành một hình hài mơ hồ, một sinh vật không rõ hình dạng, không rõ giới tính, trôi nổi giữa không gian vô tận.
Phương Việt đáp, giọng khàn đặc.
Nó cảm nhận được một sự thôi thúc, một sự khao khát, một sự kết nối với một thứ gì đó đang trỗi dậy, một thứ gì đó đang gọi nó.
- Cuối cùng là lô hàng, bị hỏng mất một kiện do v·ụ n·ổ gây ra, nhưng còn lại đều không sao. Cũng coi như là còn có cái để ăn nói với cấp trên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chỉ là lần này nó rõ ràng, nó thân thuộc hơn đôi chút.
Và trong một khoảnh khắc nào đó, nó dường như nhớ ra điều gì đó từ những hình ảnh kia.
Giám đốc Trần bị Phương Việt giữ lại, cho nên cũng đành chịu thua, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh rồi bắt đầu kể lại.
Vì hắn đang trong trạng thái t·ê l·iệt, tứ chi và các giác quan của hắn giờ đây đều trở nên vô dụng.
Là nó thứ âm thanh c·hết tiệt ấy rốt cuộc lại xuất hiện.
- Ơ kìa sếp, vì lô hàng của anh mà em suýt chút nữa thì đi gặp ông bà tổ tiên rồi, anh không thể kể cho em một ít sao?
Vô vàn câu hỏi vì sao đang bủa vây lấy tâm trí hắn, một tên thanh niên vẫn còn rất rất trẻ.
Phương Việt rốt cuộc cũng nhớ ra toàn bộ những gì đã diễn ra từ lúc bắt đầu cho đến khi mất ý thức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những hình ảnh chắp vá hiện lên trong đầu hắn, những âm thanh cổ ngữ vang vọng như một lời thì thầm xa xăm.
- Ta là ai?
- Đây là đâu?
Phương Việt cảm thấy t·ê l·iệt, không thể cử động, cũng không cảm thấy đau đớn, hắn chỉ cảm giác được có chút mát lạnh ở tim.
Kể xong giám đốc Trần đứng dậy vỗ vai Phương Việt vài cái sau đó xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Hắn có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng, lúc đó thanh kiếm thực sự đã xuyên qua trái tim của hắn và c·hất đ·ộc thần kinh cũng đã xâm nhập vào cơ thể.
Phương Việt nghe xong lộ rõ vẻ ngờ vực.
Thế nhưng hắn không nói ra suy nghĩ của mình mà tiếp tục lắng nghe.
- Anh chỉ qua thăm chú mày một lát thôi, anh vẫn còn nhiều việc phải giải quyết.
Không gian rung chuyển, những mảng sương mù tan biến, để lộ ra những hình ảnh kỳ lạ về ai đó, về những điều gì đó và những cấu trúc không thể nào diễn tả được bằng lời.
- 𐎎𐎍𐎋彡....Đói…Đói!
Mà bên trong lô hàng lúc này, từ trong một chiếc vali lưu trữ chuyên dụng, thường được sử dụng để bảo quản sinh vật sống và những thứ đặc biệt.
- Em…em cũng không rõ nữa.
Sinh vật ánh sáng trắng cảm thấy mình đang bị kéo đi, bị cuốn vào một vòng xoáy vô hình, một vòng xoáy dẫn đến một thế giới khác.
Hắn trừng trừng nhìn về phía Đại Lực ở bên cạnh, gã lộ rõ vẻ kinh ngạc trên gương mặt khi thấy Phương Việt b·ị đ·âm.
Trên tay vẫn còn đang cầm thiết bị liên lạc, đôi mắt hắn đờ đẫn khi nhìn xuống lưỡi kiếm đã ghim xuyên qua người mình.
Chỉ trong một khoảnh khắc ấy, một thanh kiếm sắc bén đã đâm từ sau lưng, xuyên qua ngực và trái tim hắn.
Vị trí bị thanh kiếm kia đâm xuyên qua.
Phương Việt khẽ gọi, nhưng lúc này giọng nói vẫn còn yếu ớt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tồn tại dưới hình dạng bóng trắng, Phương Việt nhớ ra bản thân mình, nhưng chỉ thế và không nhiều hơn.
Chương 5: Suýt C·h·ế·t
Một thứ hương vị ngọt ngào và cám dỗ, nó muốn thứ đó, nó cần thứ đó, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại.
Từ một hướng khác, lại có thêm một thanh âm phát ra, ban đầu nó học theo thứ âm thanh cổ xưa kia nhưng rồi lại thay đổi.
Âm thanh điện tử của những thiết bị duy trì sự sống liên tục vang lên trong phòng điều trị đặc biệt.
Trong đầu không ngừng tự hỏi vì sao bản thân vẫn còn sống đến tận lúc này.
Không gian mờ sương bắt đầu rung chuyển, những âm thanh kỳ lạ một lần nữa vang lên, giờ đây nó không còn khó chịu và đáng ghét như lúc đầu nữa.
- Chuyện dài lắm, anh không có nhiều thời gian để kể chi tiết.
Dường như là vị trí đứng của kẻ vừa mới đâm lén hắn, hắn đến giờ vẫn không biết ai là kẻ đã hạ sát thủ với mình.
- 𐎖彡𐎋𐎊𐎎𐎍𐎔 (Thì thầm).
Rõ ràng là tim hắn cũng như bao người khác, nó nằm bên trái.
Giống như cái cách mà gã hấp hối lúc nãy bị hắn b·ắn c·hết không khoan nhượng vậy.
Rẹt rẹt~
Giám đốc Trần mau chóng tiến lại gần đỡ lấy cơ thể hắn, ánh mắt của gã có chút lo lắng xen lẫn kinh ngạc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau đó là vẻ mặt dữ tợn, khí thế của hắn lập tức bộc phát sau đó vung nắm đấm về phía sau lưng Phương Việt.
----
- Sau đó, Đại Lực đã giao chiến với kẻ đã đâm chú mày, con ả phản bội c·hết tiệt đó. Nhưng ả quá mạnh và Đại Lực đã thua, cánh tay Tạo Tác bị phá hủy, may mắn là cứu viện đến kịp thời.
Đại Lực thì kịp phản ứng còn Phương Việt thì không, hắn đang quay lưng và không hề cảnh giác với thứ phía sau.
Máu của hắn còn đang không ngừng nhỏ giọt từ lưỡi kiếm mà rớt xuống thành dòng.
Kiểm tra lô hàng hoàn tất, xác nhận đây chính là lô hàng bị trộm mất của Hắc Long Thương Triều mà giám đốc Trần đang tìm.
Sinh vật ấy cảm nhận được một sự kết nối, một sợi dây vô hình kéo nó về phía một nguồn năng lượng rực rỡ, ấm áp.
Với từng đó khả năng, không lý nào hắn còn có thể tiếp tục sống tới tận bây giờ.
Nó cảm nhận được sự sống, sự hỗn loạn, và một khao khát cháy bỏng đang trỗi dậy trong sâu thẳm bản thể.
- Phải rồi, nhớ rồi.
Sinh vật ấy cảm nhận được thứ gì đó, mùi vị của sự sống và c·ái c·hết, sự hỗn loạn, đen tối…
Đúng thật là nghiệt ngã làm sao.
- Mặc dù hơi khó tin nhưng anh không ngờ mạng chú mày lại lớn vậy.
Nó chảy theo dòng huyết dịch đỏ rực ấy mà len lỏi tới nơi nó khao khát và mong mỏi.
Luồng sáng trắng mờ ảo dần định hình, những đường nét chập chờn như một bức tranh trừu tượng đang dần hoàn thiện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.