Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Ngã Rẽ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Ngã Rẽ


Căn phòng lại trở về với sự yên tĩnh, nhưng trong lòng Phương Việt, sự hỗn loạn vẫn chưa hề lắng xuống.

Phương Việt lộ rõ vẻ hoài nghi đến khó tin, kèm theo đó là sự ngạc nhiên tột độ khi nhận được một cơ hội lớn bất ngờ.

Hình ảnh và giọng nói của giám đốc Trần lập tức vang lên, ngay sau khi Phương Việt tiếp nhận cuộc đối thoại.

Hành động của hắn, suy cho cùng, cũng chỉ là sự cảnh giác trong tiềm thức và bản năng của một con người bình thường.

Phương Việt cúi xuống, đưa bàn tay thon dài lên ngực, cảm nhận nơi v·ết t·hương bên trái, nơi đó đã không còn nhịp đập của trái tim nữa.

Giọng nói khàn đục, người không ra người, quỷ không ra quỷ hoà lẫn cùng với những tiếng thì thầm.

Một lần nữa, cái tiếng thì thầm c·hết tiệt đó đã quay trở lại, nhưng lần này nó còn đan xen với thứ âm thanh quỷ dị kia nữa.

- Cơ thể của cậu đã ổn rồi chứ?

----

- 𐎎𐎍𐎋彡,Đói…- 𐎎𐎍𐎋彡, Ta…Đói!

Phương Việt cảm nhận được một nguồn năng lượng huyền ảo đang chảy trong cơ thể, một thứ gì đó mà hắn không biết rõ.

- Im đi, thứ c·hết tiệt, mau cút ra khỏi đầu tao!

Thấy hai bên chào hỏi đã xong, giám đốc Trần cũng theo đó mà tiếp tục nói.

Giọng nói dịu dàng của cô ấy như một gáo nước lạnh tạt vào sự hỗn loạn trong tâm trí Phương Việt.

- Cậu cũng không cần phải vội đưa ra lựa chọn của mình.

- Không…không thể nào…

Chương 6: Ngã Rẽ

Mọi thứ đã thay đổi, Phương Việt cũng vậy - hắn cũng đã thay đổi.

Nói xong, Vương tổng nâng lên tách trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm trước sự ngờ vực của Phương Việt.

Cuối cùng Phương Việt cũng đã được xuất viện, cơ thể của hắn khi này đã bình phục được khoảng 70 - 80%.

Chúng bắt đầu ghi đè lên nhau, không rõ đâu mới là thực tại, đâu mới là ảo giác.

- Vậy Vương tổng muốn gì từ tôi, vì ngay cả tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với cơ thể mình.

Trong đầu liên tục nhớ lại từng khoảnh khắc, từ khi lưỡi kiếm sắc bén xuyên thấu, cảm giác buốt lạnh phát ra từ trái tim.

Phương Việt khẽ gật đầu, hắn hiểu rằng trong thời gian mình nằm viện đã có nhiều sự thay đổi lớn.

Thay vào đó, một cảm giác ấm áp khác thường sinh ra từ sâu trong phần ngực bên phải.

Khoảng nửa giờ sau.

Nghe song, Phương Việt lập tức đứng dậy, hơi khom người hướng về người phụ nữ trước mặt.

- Phương Việt, để tôi giới thiệu với cậu một chút.

Phương Việt chợt nghĩ đến một khả năng mà hắn chưa từng nghĩ qua.

Căn phòng trắng nồng nặc mùi thuốc khử trùng.

Chẳng lẽ người phụ nữ này biết về sự bất thường trên cơ thể của hắn.

- Để tôi kiểm tra huyết áp và nhịp tim cho anh nhé.

Sau đó giám đốc Trần cầm lấy những văn kiện của mình đứng dậy, trước khi đi còn liếc mắt gật đầu với Phương Việt một cái.

Không có gì rõ ràng cả, rồi đột nhiên muốn hắn lựa chọn.

Phương Việt lẩm bẩm trong lòng, không ngừng suy tư.

Đã một đêm dài trôi qua, nhưng lòng hắn vẫn còn chưa hết nghi hoặc, hắn tự hỏi tại sao mình lại không c·hết.

Phương Việt khẽ gật đầu chào mọi người, rồi tiến đến chiếc ghế trống gần bàn làm việc của giám đốc Trần và ngồi xuống.

- Chào buổi sáng, anh Phương Việt.

Cô ta bắt đầu kiểm tra các chỉ số sinh tồn của Phương Việt, trong khi hắn cố gắng giữ bình tĩnh, che giấu sự bất thường đang diễn ra bên trong.

- Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là sao?

Hắn quan sát những người lạ mặt, cố gắng đoán xem họ là ai và tại sao họ lại có mặt ở đây.

Trở lại thực tế, Phương Việt cố gắng hít thở sâu, trấn tĩnh bản thân.

Phương Việt gầm nhẹ, cố gắng trấn áp giọng nói kỳ lạ kia.

Tuy có phần lạnh lùng, cao ngạo nhưng đồng thời cũng mang theo một sự quan tâm khó tả.

- Hai là trở thành lực lượng chính thức của Hắc Long Thương Triều và làm việc cho tôi với tư cách trợ lý.

Thứ âm thanh này không đến từ bất kỳ vị trí nào trong căn phòng, cũng không vang lên bên tai.

- Mọi thứ đều ổn định và bình thường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Phương Việt biết, nếu nói ra những trải nghiệm và cảm giác vừa rồi, hắn sẽ bị coi là điên rồ, là thần kinh có vấn đề mất.

Cảm giác như một phần trong Phương Việt đã thay đổi hoàn toàn, hắn không thể tìm ra cái thứ cảm giác đó rốt cuộc đến từ đâu.

Phương Việt trả lời câu hỏi của giám đốc Trần.

Nữ điều dưỡng viên nhíu mày, tiến lại gần giường bệnh.

- Tạm biệt!

- Chào Vương tổng, rất hân hạnh được gặp mặt cô.

Đưa tay lên xoa thái dương, xoa nhẹ sống mũi, cố gắng xua tan cơn choáng váng còn sót lại.

Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng bệnh khẽ mở, một điều dưỡng viên bước vào.

Phương Việt nhíu mày, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Mà thôi, cậu cứ đứng ở đó, tôi sẽ cho người tới đón cậu.

Chỉ thấy ngay lúc này trong văn phòng không chỉ có một mình giám đốc Trần. Ngoài ra, còn có thêm mấy người lạ mặt mà hắn chưa gặp bao giờ.

Vương tiểu thư gật đầu, sau đó ánh mắt cô ấy chuyển sang vẻ nghiêm túc.

- Cậu cũng không cần phải giấu diếm điều gì cả, vì trước khi cậu ở đây mọi chuyện đều đã được tôi điều tra kỹ rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vương tiểu thư mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng nhưng đầy tự tin.

Phương Việt đáp, cố gắng duy trì phong thái bình thường nhất có thể.

Là nó, giọng nói đã vang vọng trong đoạn ký ức về không gian thần bí mà hắn đã trải qua trong cơn hôn mê.

Ở trong bệnh viện quá lâu khiến cho hắn bí bách lắm rồi.

Nó dường như xuất hiện ở trong đầu, hay nói chính xác hơn là một loại liên kết với chính tâm trí của Phương Việt.

Hắn khẽ cựa mình, cảm nhận cơn đau âm ỉ và dai dẳng lan tỏa khắp cơ thể. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy thái độ cùng sự nhanh nhạy của Phương Việt, người phụ nữ tỏ ra hài lòng, khẽ gật đầu một cái.

- 𐎎𐎍𐎋彡,Đói…quá.

- Đau đầu sao?

- Ý của cô là sao, Vương tổng?

Hắn tự nhủ, giọng thì thầm chỉ đủ để bản thân nghe thấy.

- Có thích nghi được với việc thay đổi không?

Đúng lúc này, cảm giác rung động quen thuộc lại phát ra từ chiếc nhẫn trên bàn tay trái.

Nhưng Phương Việt cũng không biết phải diễn tả cảm giác của bản thân thế nào.

- Cảm ơn cô.

Từ khi bước vào căn phòng này, Phương Việt chưa bao giờ cảm thấy bối rối đến vậy. Mọi thứ đều mơ hồ, rồi đột nhiên hắn bị yêu cầu phải đưa ra lựa chọn.

- Cậu cảm thấy thế nào khi trái tim bên trái đột nhiên đã chuyển sang bên phải?

Cạch~

- Cơn đau đầu hẳn là đến từ di chứng còn sót lại của c·hất đ·ộc thần kinh, tôi nghĩ anh cần nghỉ ngơi thêm.

Mọi thứ xung quanh hắn dần trở lại bình thường, không gian vặn vẹo cũng biến mất, chỉ còn lại căn phòng trắng toát và cô điều dưỡng viên đang nhìn hắn với ánh mắt lo lắng.

Phương Việt bị hiện thực và những cảnh tượng đang diễn ra làm cho khờ dại, hắn như muốn điên lên nhưng lại không biết phải làm thế nào…

Hắn đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa.

Nó dường như đang cố gắng nói một điều gì đó, nhưng không thể bắt chước tiếng người một cách chính xác.

Ngay sau khi giám đốc Trần rời khỏi phòng thì lúc này bầu không khí có vẻ không được tự nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Mình cần tìm hiểu sự thật.

- Chào giám đốc, chào các vị!

- Đây là Vương tiểu thư - cũng là tổng giám đốc hiện tại của chi nhánh Thăng Long Đài thuộc Hắc Long Thương Triều.

- Có chuyện gì không sếp?

- Thương thế của anh đang hồi phục nhanh chóng, nếu như không có gì bất thường thì anh sẽ được xuất viện sau vài ngày nữa.

Chưa cần nghe hết câu, chỉ vừa nghe tới hai chữ trái tim đã khiến Phương Việt lập tức cảm thấy chột dạ.

- Cảm ơn Vương tổng đã quan tâm, tôi đã khỏe lại nhiều rồi.

Phương Việt im lặng, ánh mắt trở nên sắc bén hơn. Hắn biết rằng không thể tiếp tục giả vờ được nữa.

----

Hắn nhìn lên trần nhà, ánh mắt xa xăm, suy nghĩ miên man.

Đúng rồi!

- Cậu không biết cũng đúng thôi, đến cả cấp trên của cậu là giám đốc Trần cũng còn mơ hồ nữa là.

- Cậu có thời gian từ giờ đến trưa mai, sau đó đưa ra kết luận cũng chưa muộn.

Lúc này Vương tiểu thư đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, dễ nghe.

Hắn nhắm mắt, tập trung cao độ, cố gắng cảm nhận nguồn gốc của âm thanh. Nhưng vô ích, giọng nói ấy không đến từ bất kỳ đâu, mà lại như đang gặm nhấm chính tâm trí của hắn.

Để lại Phương Việt ngẩn ngơ, vì phải đối diện với hai sự lựa chọn mơ hồ, hoặc cũng có thể là vì hương thơm thoang thoảng còn vương lại trong không khí.

- Ắt hẳn là vào cái lúc mình b·ất t·ỉnh, một chuyện gì đó đã xảy ra với cơ thể mình.

- Cái đ*o gì đang xảy ra với mình vậy?

Trong phòng hiện tại chỉ còn lại Phương Việt, Vương tổng và hai gã hẳn là vệ sĩ riêng của cô ta.

- Phương Việt à, nghe nói chú mày xuất viện rồi?

Nắng sớm yếu ớt hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Phương Việt.

Nhưng sâu thẳm bên trong, hắn cũng cảm thấy một loại cảm giác xa lạ đang dần thay đổi mình.

Phương Việt khẽ gật đầu, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể.

Hắn lẩm bẩm, trong đầu nhớ lại những âm thanh cổ ngữ và giọng nói kỳ lạ.

- Vậy thì tốt.

Một vài ngày sau.

Nữ điều dưỡng viên nói trong khi nụ cười tươi tắn vẫn lưu giữ trên khuôn mặt.

Nữ điều dưỡng viên mỉm cười, thu dọn dụng cụ y tế và bước ra khỏi phòng, khép nhẹ cánh cửa lại.

Cơn đau đầu âm ỉ bắt đầu lan tỏa, những mảnh ký ức về không gian thần bí lại chập chờn hiện về.

- 𐎎𐎍𐎋彡,Đói…- 𐎎𐎍𐎋彡, Ta…Đói!

Bất chợt, căn phòng vốn dĩ vẫn còn yên tĩnh vang lên thanh âm quen thuộc.

- Bây giờ cậu có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục ở lại Thăng Long Đài và làm việc với tư cách là một nhân viên giao dịch cao cấp.

Tiếng giám đốc Trần vang lên từ bên trong, sau đó Phương Việt khẽ đẩy cửa tiến vào.

Nói xong, Vương tổng đặt tách trà xuống bàn, cầm theo túi xách sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.

Không phải hắn không vui vì mình còn sống, nhưng có cái cảm giác gì đó lạ lẫm.

Mềm mại và quyến rũ vô cùng, khiến Phương Việt trong bất chợt cũng cảm thấy động lòng.

Tuy nhiên bản thân hắn cũng rõ ràng một điều rằng, trong phòng bệnh này không có một ai ngoài mình cả.

Mà phía Vương tổng thấy đối phương như vậy, chỉ nhếch miệng cười một cái, hàm răng trắng ngà đều đặn giữa đôi môi đỏ hồng.

- Rốt cuộc chuyện đ*o gì đang diễn ra vậy.

CỘC CỘC CỘC~

Chiều tà, từng ngọn gió mát phảng phát vỗ nhẹ lên trên gương mặt hắn, hít một hơi thật sâu, mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy.

Sự t·ê l·iệt do c·hất đ·ộc thần kinh mang lại lan tỏa khắp cơ thể, hắn run rẩy vì cơ thể liên tục mất máu.

- Cái gì, là ai đang nói?

Không gian bắt đầu rung chuyển, cơ thể hắn phát ra một nguồn năng lượng kỳ lạ, nó rung chuyển một cách dữ dội khiến hắn run rẩy.

- Tôi... tôi ổn. Chỉ là hơi đau đầu.

Hẳn là phải mất thêm vài ngày nữa Phương Việt mới có thể xuống giường bệnh.

Mọi sự vật trong tầm nhìn của hắn bắt đầu vặn vẹo, như thể hai chiều không gian khác nhau đang trở nên hỗn loạn.

Sự thay đổi của hắn có thể liên quan tới lô hàng ngày hôm đó, hắn cần tìm hiểu xem bên trong lô hàng ngày hôm đó rốt cuộc là thứ gì.

Và rồi…bóng tối bao trùm lấy tâm trí, bao trùm toàn bộ những gì đang xảy ra trước mắt hắn.

- Mình cần biết rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra với cơ thể của mình.

- Mọi thứ ổn chứ, hiện tại anh cảm thấy thế nào rồi?

Phương Việt khi này đã đứng trước cửa văn phòng của giám đốc Trần.

Phương Việt cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang kết nối hắn với một thứ gì đó, một thứ gì đó đang gào thét đòi ăn, một thứ gì đó đang thèm khát sự sống.

- Tốt lắm, tới công ty một chuyến nhé, có chuyện quan trọng cần bàn đây.

Chỉ biết lặp đi lặp lại, cố gắng miêu tả và diễn đạt thứ nó mong muốn.

- Cậu không cần phải lo lắng hay hoảng sợ, tôi cũng đâu có ăn thịt cậu?

Là một người phụ nữ trẻ tuổi, với nụ cười thường trực trên môi, bước vào phòng, đẩy theo chiếc xe đẩy chứa đầy thuốc men và dụng cụ y tế.

Phương Việt đột nhiên trở nên cảnh giác, hắn ngó quanh căn phòng, cố gắng tìm ra nơi phát ra âm thanh,

- Đúng rồi sếp, em vừa mới làm thủ tục xuất viện xong, còn đang đứng ở cổng bệnh viện đây.

- Phương Việt, những việc tiếp theo sẽ do Vương tiểu thư trực tiếp sắp xếp. Cậu sẽ làm việc trực tiếp với cô ấy, mọi thông tin đều phải báo cáo với cô ấy.

Rồi tiếp đó là không gian thần bí và kỳ lạ, cùng với những tiếng thì thầm đã bớt đi vài phần khó chịu.

Biểu thị rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, hãy cứ duy trì trạng thái bình thường.

Phương Việt bắt đầu lẩm bẩm, mở to mắt quan sát mọi thứ đang diễn ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Ngã Rẽ