Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 7: Đêm Dài

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Đêm Dài


----

Cùng với đó là sự phồn hoa, nhộn nhịp mà nó mang lại, khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến một thành phố không ngủ và tràn đầy sức sống.

Hắn ôm c·hặt đ·ầu, gào thét trong đau đớn và tuyệt vọng.

Nhưng hắn có thể rõ ràng cảm nhận được một thứ gì đó đang diễn ra.

Mọi thứ lại một lần nữa rơi vào trong khoảng không tĩnh lặng…

Phải thay đổi, những gì mẹ kỳ vọng hắn đã làm được, sự đánh đổi của cha hắn cũng không bị lãng phí.

Làm nổi bật lên những tòa kiến trúc lộng lẫy và xa hoa với đủ mọi hình dạng của khu trung tâm sầm uất.

Nơi mà không rõ ràng về không gian và thời gian và bị bao phủ bởi một màu đỏ thẫm.

Hắn cũng không dám mơ tưởng có thể chạm tới tầng lớp thượng lưu với thân phận và địa vị cao quý.

- Liệu mình có đang đánh đổi quá nhiều cho những thứ phù phiếm?

Phương Việt nhớ lại những đêm dài miệt mài làm việc, những ngày tháng căng thẳng đối mặt với nguy hiểm, những lần suýt m·ất m·ạng.

Trong cơn điên loạn, Phương Việt lao đến bức tường gần nhất, đập mạnh đầu vào đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn lẩm bẩm, thì thầm chỉ đủ để mình nghe được.

----

Những tiếng đổ vỡ vang lên inh ỏi, nhưng không thể át đi giọng nói trong đầu hắn.

Phương Việt đưa tay nhấp một ngụm cà phê, vị đắng chát lan tỏa trên đầu lưỡi, hòa lẫn với vị khói thuốc nhàn nhạt.

Hắn chỉ cảm thấy mọi thứ quay cuồng và hỗn loạn, cảm giác như mọi thứ liên tục đè lên nhau một cách bất quy tắc.

Đã đến lúc hắn tự xây nên con đường riêng của chính mình, không thể tiếp tục bước đi trên con đường đã bị vạch sẵn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ thấy trong tầm mắt của hắn lúc này là một không gian kỳ bí, trước mặt hắn là một trái tim đang đập liên hồi.

Hắn chỉ muốn thoát khỏi tiếng gào thét kia, dù phải trả bất cứ giá nào.

Phương Việt giờ đây đã có thể xem như là tầng lớp trung lưu trong thành phố Hoàng Kim.

- Đói…Đói…quá!

Nơi những kẻ ở tầng đáy, cùng những linh hồn tội lỗi bị giam cầm.

Bất chợt những hình ảnh trước mắt đột nhiên nhòe đi, một cơn choáng váng lập tức ập tới.

- Đói? Vậy mày muốn ăn gì?

Tiếng thì thầm c·hết dẫm lại vang lên trong đầu hắn, đan xen với nó là giọng nói khàn đục, khó nghe.

Cả hai đều có mặt lợi và mặt hại riêng biệt, nhưng nhìn chung thì lời đề nghị thứ hai vẫn hấp dẫn hơn.

- 𐎎𐎎𐎍𐎋彡... Đói...

Phương Việt cũng mơ hồ và không rõ ràng chuyện gì đã xảy ra sau câu nói của hắn.

Phương Việt tò mò, thử hướng về phía trái tim dò hỏi.

Phương Việt rên rỉ vì bị sự đột ngột này làm cho mất bình tĩnh.

Mãi cho đến khi Phương Việt nhận ra sự tồn tại của bản thân, hắn chậm rãi ý thức về những gì đã và đang diễn ra.

Quyết tâm thay đổi số phận và địa vị của bản thân, bỏ lại phía sau là quá khứ về tầng lớp của một kẻ tầm thường.

Tạo nên một thứ mùi hương hỗn tạp khó diễn tả, giống hệt như tâm trạng của Phương Việt lúc này.

Và cho đến khi mọi thứ hoàn tất, Phương Việt đột nhiên bị dịch chuyển, trạng thái lúc đó giống như bị một cỗ năng lượng nào đó đẩy ra ngoài vậy.

Phương Việt nhăn mày, hắn gầm lên một tiếng đầy bi phẫn khi cứ liên tục bị dày vò.

Con mắt hắn hướng về phía chân trời xa xăm, từng dòng suy nghĩ không còn bị gò bó hay trói buộc bởi điều gì nữa.

Phương Việt bật dậy khỏi ghế bành, dường như đã hạ quyết tâm về một điều gì đó.

- Đói…Đói…quá…

- Đói…đói…là Hỗn Mang!

Không biết mọi thứ đã trôi qua bao lâu, có thể là vài giờ, nhưng cũng có thể mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

Nhưng mọi thứ vẫn vậy, cho dù hắn có gào thét dữ dội thế nào đi chăng nữa.

Đáp lại hắn, nó càng lúc càng lớn hơn, như một con thú hoang bị giam cầm quá lâu.

Lần trước đó là khi hắn vực dậy từ sự sụp đổ, cố gắng và dùng mọi nỗ lực để đạt được vị trí hiện tại.

Tất cả những điều đó, phải chăng chỉ là để đổi lấy một chút tiền tài, một chút địa vị nhỏ nhoi trong xã hội?

Tiếng nói khàn đục phát ra từ trái tim dù chỉ có thể mô phỏng tiếng người, nhưng Phương Việt có thể cảm nhận được rõ sự thỉnh cầu của nó.

Thành phố Hoàng Kim - một con quái vật hai mặt, một nửa rực rỡ ánh vàng son, một nửa mục ruỗng trong bóng tối.

- 𐎎𐎋𐎍彡... Đói...rồi…𐎎𐎍𐎋彡.

Thình Thịch Thình Thịch~

Nó dường như cũng hiểu được lời của Phương Việt, cho nên lắp bắp một hồi cũng mô phỏng được ra âm thanh hoàn chỉnh.

Phương Việt vô thức đưa tay lên sờ vào vị trí trái tim bên phải, cảm nhận nhịp đập quen thuộc nhưng cũng đầy khác lạ.

Một giọng nói khàn đục đầy quỷ dị vang lên, nó dường như tới từ chính bên trong trái tim trước mắt.

Và rồi Phương Việt cũng coi như là không phụ sự kỳ vọng của mẹ và cơ hội mà cha hắn đánh đổi bằng cả mạng sống.

- Rốt cuộc mình tồn tại trên đời này là vì mục đích gì?

Hắn cũng muốn thử một lần sống vì bản thân nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu, tìm kiếm nó như thế nào.

Cuối cùng, hắn ngã xuống sàn nhà rồi b·ất t·ỉnh, còn căn phòng thì trở thành bãi chiến trường.

Tạm ngưng suy nghĩ về những chuyện không liên quan.

Nhưng hắn không biết lý do thực sự là vì sao.

Nghĩ tới đây, lòng Phương Việt như hừng hực một luồng sức sống mới, một ngọn lửa dường như đang bùng cháy trong hắn.

Hoàn toàn không thể thoát khỏi vòng xoáy của d·ụ·c vọng và tuyệt vọng.

Dù vậy, ở đâu đó bên trong thành phố, nơi những góc tối bị che khuất và những nơi ánh vàng kim ấy không tồn tại.

Sau đó, hắn tiếp tục suy nghĩ về những lời mà Vương tổng đã đề cập, nhớ lại những đề nghị mà cô ta đưa ra.

Tốt nhất là tìm được cách giải quyết để nó và tiếng thì thầm không dày vò hắn nữa.

Sự tương phản vẫn hiện lên một cách rõ rệt.

Vốn chỉ là một trạng thái mơ hồ của bản thân, hắn đã dần trở nên chân thực và rõ ràng hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tại sao nó lại nói như vậy, và nếu như nó thực sự đói thì tìm hắn để làm gì?

Căn phòng tan hoang, những mảnh vỡ lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo. Cơ thể Phương Việt thì vẫn nằm bất động trên sàn.

- Hỗn Mang? Hỗn Mang là cái đ*o gì?

- Đói đói đói… đói con m* mày!

Cái cảm giác c·hết tiệt đầy quen thuộc ấy lại một lần nữa diễn ra.

Để giải thoát khỏi sự t·ra t·ấn ấy, hắn bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng.

- Câm mẹ mày đi, mau cút ra khỏi đầu tao!

Ra sức cung cấp động lực để trái tim làm ra một hành động gì đó.

- Nếu trái tim đã bị thay thế, vậy còn bản thân mình thì sao?

Mỗi nhịp đập của trái tim dường như phát ra một sóng năng lượng bảo phủ khiến tiềm thức Phương Việt trở nên rõ nét.

Những mạch máu không ngừng luân chuyển mà chạy thành một vòng tuần hoàn.

Phương Việt không rõ mình đang ở nơi nào, nhưng hắn cảm nhận được trái tim trước mắt dường như đối với mình rất quen thuộc,

Cơn đau đầu dữ dội ập đến, mọi thứ trong tầm mắt Phương Việt lập tức sụp đổ.

- Liệu ta vẫn còn là Phương Việt của trước kia.

Âm thanh của trái tim ngày càng trở nên dồn dập, nó co bóp liên hồi và phát ra tiếng động càng lớn.

Chương 7: Đêm Dài (đọc tại Qidian-VP.com)

- TA…ĐÓI! 𐎎𐎋𐎍𐎋𐎎.

Phương Việt lộ rõ vẻ khó hiểu hắn chưa từng nghe đến cái thứ gọi là Hỗn Mang này bao giờ.

Tiềm thức của Phương Việt giống như bị kéo tới một nơi nào đó.

Một đứa trẻ xuất thân từ tầng lớp đáy của xã hội.

Phương Việt cảm thấy rất phân vân, vì đã rất lâu kể từ lần cuối hắn phải đưa ra một quyết định trọng đại cho chính mình.

Thế nhưng giọng nói và tiếng thì thầm ấy không hề biến mất.

Thình Thịch Thình Thịch~

Hắn thư thái, ngồi tựa lưng trên chiếc ghế bành cạnh chiếc bàn nhỏ.

Phía bên ngoài khung cửa sổ, thành phố Hoàng Kim khi về đêm vẫn như thường ngày.

Phương Việt cảm thấy như có một sợi dây vô hình đang kết nối hắn với một thứ gì đó.

Mùi thuốc lá thoang thoảng từ điếu thuốc dở dang trên gạt tàn, hòa lẫn với mùi cà phê đậm đặc.

Nhưng cũng đồng nghĩa với việc rủi ro đi kèm sẽ cao hơn.

Rợp trong ánh vàng son của những ánh đèn rực rỡ với công suất lớn, len lỏi trên mọi nẻo đường, mọi khu phố mà chúng đi qua.

Những tiếng v·a c·hạm vang lên chát chúa, nhưng hắn không cảm thấy đau đớn, cố vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng.

Vốn còn định tiếp tục hỏi cho rõ ràng thì trái tim dường như không thể chờ thêm nữa.

Những thứ đã khiến hắn quyết định đi theo con đường hiện tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Mẹ kiếp!

Giờ đây hắn cần phải suy nghĩ về những sự lựa chọn của mình, vì tương lai của hắn sẽ phụ thuộc vào quyết định hiện tại.

Phương Việt, nhận ra giọng nói đó, nó là giọng nói đã liên tục vang lên trong đầu hắn, nhưng còn tiếng thì thầm kia thì đã biến mất.

Nhưng rồi sao nữa, giờ đây Phương Việt cũng rất mù mờ về tương lai sau này khi mục đích cũng đã đạt được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 7: Đêm Dài